Giây phút này, bởi vì câu nói ấy mà hắn vội vàng ngừng bước, ngẩng đầu liếc nhìn bác sĩ đang truyền nước cho Vãn Vãn một cái rồi sang phòng khác, đè thấp thanh âm đang không cách nào che giấu được sự vui mừng:
“Tốt, vậy là tốt rồi… Đúng rồi, an toàn không? Có bị thương không?”
Sự ân cần tràn đầy lời nói.
Hách Quân nghe vậy mà mũi đột nhiên có chút cay, sự dặn vặt suốt 4 tháng nay về cái chết của Ninh Mẫn, giống như được Hoắc thiếu thiêu sạch trên lửa, giờ phút này khi nghe được tin tức, hy vọng đầu tiên của hắn chính là cô có thể bình yên.
Thế sự vô thường, sinh mạng trân quý, còn sống là còn tương lai, không có tính mạng, thế gian này dù có phồn thịnh thế nào thì cũng không có ý nghĩa.
“Chắc không sao!”
“Cái gì mà gọi là chắc không? Cô ấy đâu? Không ở bên cạnh cậu sao? Vẫn chưa cứu được sao?”
Hoắc Khải Hàng cảm giác được gì đó.
“Tôi đã nhìn thấy cô ấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Cô ấy không chịu nhận tôi!” Anh ta nhẹ nhàng nói.
“Cái gì mà cô ấy không chịu nhận cậu?”
Lời nói này cũng quá lập lờ nước đôi.
Hách Quân trầm ngâm, vừa liếc nhìn phía trước đoàn xe của Đông gia, vừa cân nhắc phải trả lời thế nào:
“Nói như thế nào đây? Cô ấy không hề bị Mạc Thần Chi bắt giữ. Cô ấy đang ở Đông gia. Hoắc thiếu, cô ấy… hiện giờ là phu nhân trên danh nghĩa của Đông Đình Phong… Có chuyện rất kì lạ, Đông thiếu phu nhân Hàn Tịnh có tướng mạo giống Ninh tiểu thư như đúc. Tạm thời tôi không hiểu được, tại sao Ninh tiểu thư lại đóng giả Hàn Tịnh. Nhưng tình hình trước mắt là: Ninh tiểu thư hình như không muốn trở về Quỳnh Thành, và coi tôi như không khí. Hoắc thiếu, anh có thể phái người đưa Vãn Vãn đến đây không?”
Hoắc Khải Hàng bình tĩnh nghe, cặp lông mày bất giác vặn lên, sự mừng rỡ lúc đầu bị câu nói kia xóa hết sạch.
Hắn nghĩ đến lần đó ở Ninh gia, nhớ lại giọng nói cực kỳ bi thương ở trong điện thoại mà lòng quặn đau.
Hắn biết rõ, cô hận hắn.
Nhưng hắn nghe không hiểu ý nghĩa trong câu nói: Tại sao cô lại trở thành Đông phu nhân?
“Cậu nói rõ cho tôi được không?”
Hách Quân đành phải đem toàn bộ quá trình kể lại.
Hoắc Khải Hàng nghe xong trầm mặc, hít một hơi thật sâu, tâm tình loạn vô cùng, nhưng rất tỉnh táo nói một câu:
“Được, tôi biết rồi.”
Nhấc cổ tay, hắn nhìn nhìn đồng hồ, hiện tại thời gian là 13 giờ 30 phút, chút nữa hắn còn có một cuộc họp quan trọng, ước chừng mất khoảng 3 giờ, cuộc họp này hắn nhất định phải tham dự, nhưng lịch trình tiếp theo có thể lùi lại:
“5 tiếng sau gặp nhau ở Ba Thành!”
Hách Quân vừa nghe liền kinh ngạc, đột nhiên anh ta có chút ân hận vì đã gọi điện:
“Hoắc thiếu, cậu đừng tới đây, chỉ cần đem tiểu thư Vãn Vãn đến là được, tôi sẽ có cách khiến Ninh tiểu thư cùng tôi trở về Quỳnh Thành!”
“Không, lúc này tôi muốn đích thân đưa cô ấy về nhà, tôi sẽ không để mẹ con cô ấy rời xa tôi nữa…”
“Hoắc thiếu…”
Hoắc Khải Hàng không cho anh ta cơ hội khuyên nhủ liền kiên quyết tắt máy, lúc này tâm trạng hắn rất sốt ruột.
Lúc quay người vào phòng, hắn quyết định:
Lúc này đây, hắn nhất định sẽ đi đăng kí kết hôn với cô.
Đúng, hắn phải để cô chính thức trở thành phu nhân danh chính ngôn thuận của hắn, để cô mang họ Hoắc, và không rời xa hắn, cho dù hắn sẽ phải mất đi cái khác, hắn cũng không tiếc.
6 năm trước, hắn đã vì quyền lợi, vì những thứ lợi ích kia, vì những cố kỵ mà mất đi cô, lúc này đây, hắn muốn hành động trước. Hắn sẽ không lại để tình yêu bị đâm chết trước pháp trượng của quyền lợi nữa.
“Trong nửa tiếng, có thể giúp Vãn Vãn hết sốt không?
Hoắc Khải Hàng ngồi trên mép giường nhìn đứa trẻ đang hôn mê, bàn tay khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt tinh xảo kia, gương mặt tròn của Vãn Vãn rất giống Ninh Mẫn, sau này chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán con gái, nỗi buồn trong lòng cũng dịu bớt đi. Vãn Vãn là bảo bối mà Mẫn Mẫn cho hắn.
Hiện tại, hắn thực rất hối hận. Lúc ấy tại Trung Quốc tại sao lại ngốc như vậy, đáng lẽ nên sớm cùng cô đăng ký kết hôn luôn tại đại sứ quán, để cô không chạy trốn nữa. Chứ không phải chỉ muốn sau khi trở về mới tổ chức đám cưới trọng thể.
Nếu như lúc trước hắn có thể làm như vậy, Trung tướng Nhuế muốn triệu tập cô đi cứu người thì nhất định phải hỏi ý kiến của hắn, mà không phải liền vội vã phái Đội Liệp Phong đi, đợi đến khi hắn biết tin thì bọn họ đã rời khỏi Đông Ngải Quốc để đi cứu người, để rồi khiến hắn vì tính mạng của ông nội mà không thể thu hồi được mệnh lệnh đã ban ra.
“Chỉ sợ không được, nhiệt độ cơ thể quá cao, không có cách nào giảm được, ngài xem, hiện tại ngủ sâu như vậy… thì ý thức đã không còn rồi…”
Hoắc Khải Hàng đặt bàn tay nhỏ bé của Vãn Vãn lên bàn tay của mình, cảm thấy nóng ran mãnh liệt đó khiến hắn muốn đem con bé đi theo cũng không được. Bởi lẽ tình trạng sức khỏe của Vãn Vãn không cho phép.
Hắn suy nghĩ một lát rồi hôn nhẹ một cái lên mặt Vãn Vãn:
“Vãn Vãn, ngủ ngoan, có lẽ ngày mai trời vừa sáng, con có thể nhìn thấy mẹ rồi… Về sau, ba người chúng ta sẽ không xa cách nhau nữa.”
Bên cạnh, bác sĩ Đổng khẽ cười.
Bà tận mắt chứng khiến đứa trẻ này lớn lên, từ nhỏ hắn vốn là người lạnh lùng, hóa ra hắn cũng có lúc nhiệt tình như vậy, nếu không phải hết lòng yêu một ai đó, Hoắc thiếu tuyệt đối sẽ không trong lúc cấp bách mà bớt chút thời gian đến thăm cô bé này.
***
Buổi tối, Ninh Mẫn dậy ăn một chút điểm tâm, trong biệt thự lặng yên không một tiếng động, tất cả đều đã đi, kể cả Đông Lục Phúc, Hà Cúc Hoa, Đông Lôi, Kiều Sâm cũng như Đông Đình Phong.
Dì Lý nói: “Đều trở về Đông Viên rồi. Nhưng ngoài cửa vẫn còn một chiếc xe đang đậu, không có rời đi. Cũng không hiểu được bọn họ có ý gì.”
Ninh Mẫn nghĩ, không chừng đó là người của Hách Quân.
Cô dùng ống nhòm quan sát, người trong chiếc xe đang canh giữ ở cửa kia tên Tiểu Cung, là người của Hách Quân. 4 tháng trước, cô đã gặp qua, đó chính là Tiểu Cung, người đã ôm con gái của cô đi. Cô muốn đuổi theo nhưng lại bị Hoắc Khải Hàng ngăn cản, lẳng lặng nói với cô:
“Mẫn Mẫn, chúng ta cần muốn nói chuyện một chút! Con tạm thời để cho Hách Quân bọn họ trông, nó là con gái của em, đồng thời cũng là con gái của anh, bọn họ sẽ không làm tổn thương nó đâu. Em đi theo anh một chút… Hoặc là cùng anh đi ăn tối… 6 năm nay, em không nhớ anh sao?”
Chập tối ngày mùng 1 tháng 9, tiết thu thanh mát, hắn cùng cô giằng co dưới ánh chiếu tà, cô phát hiện hắn vẫn anh tuấn cao lớn như trước, 6 năm không gặp, sức uy hiếρ tỏa trên người hắn hình như càng lúc càng mạnh, nhưng đối mặt với cô lại dịu dàng ôn tồn.
Tình đầu là mối tình khó quên nhất.
Lần đầu tiên được tỏ tình, lần đầu tiên được nắm tay, lần đầu tiên được ôm, lần đầu tiên được hôn môi, lần đầu tiên lén lén lút lút yêu đương, lần đầu tiên có bạn trai trải qua lễ tình nhân, lần đầu tiên cùng hắn du lịch trên chính chuyên cơ do hắn tự lái, lần đầu tiên không chút do dự dâng hiến cho nhau. Rất nhiều cái lần đầu tiên, bọn họ đã cùng nhau chia xẻ.
Thế giới tình cảm của cô như tờ giấy trắng tinh được hắn dùng bút viết vào những nét sặc sỡ, những nét mực đó khắc sâu như vậy, làm sao có thể nói quên là quên được?
Bỏ đi, đó là chuyện không thể tránh khỏi.
6 năm chia cách, cô nhớ hắn rất nhiều, nhưng hôm nay, cô thật sự rất hận, 4 tháng trước, tại sao lại để cho hắn tìm thấy, nếu như vẫn có thể sống như trước thì thật tuyệt, cho dù nhớ nhưng ít nhất cũng không hận đến đau khổ như vậy.
Hiện nay, trái tim cô rất đau, cũng rất hận.
Sự biến đổi của tình cảm đó không chịu sự trói buộc của ý nghĩ, đó là kết quả tất yếu do tích lũy trong thực tế tàn khốc. Yêu, đồng thời cũng hận, vô cùng phức tạp. Và giờ đây, cô càng muốn quên đi.
Ninh Mẫn không ra khỏi biệt thự, mà tự khóa mình trong phòng, tìm sách đọc, cứ như vậy lặng lẽ làm chuyện mình muốn. Đó là Đông Đình Phong muốn cô được yên tĩnh, hắn đưa tất cả mọi người đi, để Hách Quân cho rằng, cô không ở chỗ này.
Haizz, con người đã từng quen thuộc như vậy, hóa ra cũng có một ngày cô phải trốn tránh anh ta.
“Phu nhân có muốn uống cà phê không? Tôi pha cà phê cũng không tồi. Nhưng tiên sinh thích uống trà và nước lọc, hại tôi anh hùng nhưng không có đất dụng võ.”
Dì Lý cười nói.
“Có Mocha không?”
“Có…”
“Vậy thì cho tôi một cốc!”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Kì thực, cô cũng thích uống cà phê, nhưng có lẽ là vì bị ảnh hưởng bởi ông nội, từ nhỏ cô được biết đến trà nghệ, và thích nhất uống nước lọc.
Nàng cảm thấy nước lọc chính là thứ thuần khiết nhất, không chứa tạp chất, nhưng cần trong cuộc sống, đó là thứ vạn vật không thể thiếu. Còn cà phê, hương vị quá nồng, tính kich thích cao, uống có thể khiến người ta phấn khích, khó ngủ.
Nhưng Hoắc Khải Hàng thích uống.
Người đó thích nhất là uống mocha.
Mùi vị của loại cà phê này rất đặc biệt, từ từ nhấm nháp, có thể khiến người ta cảm thấy cả người đều được hồi sinh, biến hóa không ngừng, càng thưởng thức càng giống như uống một ly rượu vang.
Có người đã từng hình dung như vậy: Nếu như nói cà phê Mexico có thể so sánh với rượu nho trắng, thì mocha chính là rượu nho Bordeaux.
Hoắc Khải Hàng từng nói, hắn 16, 17 tuổi đã bắt đầu uống cà phê, đối cà phê đã thành nghiện. Bởi vì công việc bận rộn, áp lực tinh thần quá lớn, hắn thường lấy cà phê để khôi phục tinh thần, trong lúc làm việc, uống một cốc mocha là niềm yêu thích duy nhất của hắn.
Những ngày tháng hắn đi theo đội cảnh vệ, lúc rảnh rỗi hắn thường suy nghĩ để pha cho cô một cốc cà phê ngon. Có lẽ cô đã thích cà phê từ lúc đó.
Sau khi rời khỏi hắn, cô hầu như chưa bao giờ mua cà phê. Cà phê bỗng chốc rời khỏi thế giới của cô, và thứ gắn bó với cô chỉ có nước lọc.
Lại ngửi thấy mùi vị quen thuộc, sống mũi cô cay cay, trong lòng hoảng sợ, muốn đi đổ, nhưng lại cảm thấy có chút không tôn trọng người khác nên đành phải uống một ngụm, trong vị ngọt thuần mang đến người ta dư vị say mê, vị đắng cùng với vị ngọt hòa quện vào nhau vừa phải.
“Rất ngon!”
Cô cười, nụ cười có chút gượng ghịu.
Dì Lý liếc vài lần không có nói thêm cái gì rất biết điều rời đi. Sắp đến cửa lại liếc nhìn một cái, bà có cảm giác phu nhân không mấy vui vẻ, tâm tính rối bời. Rất nhiều cảm xúc không thể gỡ bỏ.
Cuối cùng cô cũng không uống hết tách cà phê đó, ngửi mùi thơm, nhìn tách cà phê khiến hồi ức ngày đó lại ùa về.
Đã từng yêu rất nhiều, nên hiện tại lại hận rất nhiều.
Cô tìm đọc một quyển sách, tâm loạn, khó có thể bình tĩnh, cũng không biết qua hôm nay, ngày mai còn có khoảng thời gian tĩnh lặng như vậy không?
Hách Quân không phải là cái loại người chịu để yên, cô có chút lo lắng, anh ta sẽ gọi điện thoại báo cho Hoắc Khải Hàng tin tức của cô.
Qua đêm nay, đến sáng ngày mai, có lẽ Vườn Tử Kinh sẽ có khách.
Đến lúc đó, cô sẽ đi về đâu?
****
Đông Đình Phong đưa mẫu thân cùng với cuốn video kia xuất hiện ở Cục cảnh sát, sau đó nghiêm túc yêu cầu xử lý rõ ràng chuyện này. Sau khi được cảnh sát điều tra, xác định kẻ tình nghi đã đi vào phòng bệnh của bệnh viện Mai Loan là một y tá nam của Khoa Chấn thương chỉnh hình. Nhưng y tá này sau khi về nhà liền bất tỉnh và chết luôn. Nguyên nhân cái chết là do hít khí có độc, nghi án là tự sát.
Nói cách khác, chuyện này vì vậy trở thành mê án.
Về phần Hà Cúc Hoa, bởi vì có đoạn video làm chứng, tội danh giết người được hủy bỏ, sau khi lấy lời khai thì có thể trở về nhà.
Chiều hôm đó, Thôi Tán liều mình đưa Thường Hoan đi, sau đó không có tin tức, điện thoại cũng không có nhận. Cho đến khi 4 giờ rưỡi, anh ta mới nhắn Đông Đình Phong một cái tin: “Đừng tới tìm tôi. Ta cần yên tĩnh!”
Có lẽ, anh ta cần yên tĩnh để đưa tiễn mẹ mình nốt đoạn đường cuối cùng.
Đông gia cũng không phái người đi tìm. Thôi Tán không phải là kẻ không biết chừng mực.
Xử lý xong hết tất cả công việc, lúc nhìn đồng hồ, Đông Đình Phong phát hiện đã 4 giờ 45 phút, Hà Cúc Hoa trông cũng rất mệt mỏi, ngồi ở trên ghế lẳng lặng chống đầu. Hắn đi đến góc gọi một cú điện thoại, một phút sau, một người đàn ông trung niên tuấn lãng đi vào phòng hỏi cung.
“Sao ông lại đến đây?”
Hà Cúc Hoa nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thấy là Đường Bân mà ngơ ngác một chút, sau đó nhìn thoáng qua Đông Đình Phong.
“Tới chỗ này làm chút chuyện, thấy xe Cẩn Chi thì tới xem một chút.”
Đường Bân ngồi bên người Hà Cúc Hoa đánh giá:
“Mệt lắm phải không? Đến bên đó ngồi chút!”
“Như vậy cũng tốt. Mẹ, con còn có chút việc phải xử lý. Hay là mẹ cùng chú Đường qua bên đó ngồi một chút…”
Đúng là Hà Cúc Hoa cảm thấy rất mệt mỏi, bà khẽ gật đầu rồi đi theo Đường Bân.
Trần Tụy lập tức tiến đến, báo cáo cho hắn tin tức mới vừa nhận được:
“Boss, Hách Quân đã chia làm ba ngả, Vườn Tử Kinh có người quan sát, Đông Viên cũng có người quan sát, ngoài kia cũng có người trông chừng chúng ta.”
“Ừ!”
Đông Đình Phong ngồi ở chỗ đó gật đầu một cái: “Chuyện ta bảo cậu làm đều sắp xếp ổn thỏa chứ?”
“Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa. Uông tiên sinh lập tức tới ngay.”
“Lát nữa cậu cứ làm như vậy!”
Đông Đình Phong nhàn nhạt phân phó.
***
Thời gian qua đi có chút chậm chạp, kim đồng hồ chỉ 5 giờ 50 phút, bên ngoài đã dần yên lặng, bóng đêm cũng lặng lẽ phủ xuống.
Có tiếng gõ cửa, Ninh Mẫn cho là dì Lý đến gọi cô xuống ăn tối liền nói một tiếng “Cửa không có khóa”, nhưng đẩy cửa vào lại là Trần Túy, anh ta mỉm cười, thái độ khiêm nhường nói:
“Đông phu nhân, Đông tiên sinh bảo tôi đến đón phu nhân ra sân bay!”
Ninh Mẫn ngơ ngác một chút, cônnhớ rõ hắn nói hắn muốn dẫn nàng đi Australia, nhưng hôm nay đã đi luôn sao?
“Đợi chút, để tôi thay quần áo!”
Lúc cô thay quần áo xong đi ra Trần Tụy lại nói:
“Xe ở cửa sau đang đợi. Phu nhân hãy đi theo tôi…”
Hai người lần mò trong bóng đêm, cũng không có mở đèn đường, Ninh Mẫn hiểu, bọn họ muốn tránh sự chú ý của những người đang canh ngoài cửa lớn.
Một lát sau, bọn họ ra cửa sau, chỗ này chủ yếu là nơi ở của những người làm vườn, trước kia cũng không có người vệ sĩ canh gác, nhưng hiện giờ Đông Đình Phong đã sắp xếp hai người thức trực tại đây.
Chiếc xe đậu ngoài cửa không phải xe của Đông gia, mà là một chiếc taxi, Ninh Mẫn không nói thêm gì liền lên xe, Trần Tụy nói một tiếng với tài xế đến sân bay Ba Thành. Chiếc xe khởi động, thần không biết quỷ không hay liền rời khỏi Vườn Tử Kinh, rất nhanh sau đó lên tới đường lớn.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn của các hộ gia đình lướt qua, Ninh Mẫn chăm chú nhìn ngắm, đầu óc không tự chủ được nhớ lại rất nhiều năm trước đây, mỗi khi được nghỉ phép từ trụ sở huấn luyện về nhà, khi đó mỗi một lần về nhà, cô luôn mang theo sự mừng rỡ. Bởi vì gia đình là bến đỗ của mỗi người. Chỉ là hiện tại, cô nhìn thấy ngọn đèn đó mà tâm tình lại hoảng hốt, thê lương.
Một tiếng sau, Ninh Mẫn được đưa đến một trước một chuyên cơ hiện đại, cửa mở, bóng dáng quen thuộc của người đàn ông đó dần xuất hiện ở trước mắt cô, hắn đang gọi điện thoại, lúc nhìn thấy cô liền phân phó vài câu, rồi dập mới. Lúc đi đến đón cô cũng không kiêng nể có người bên cạnh liền ôm lấy cô.
Một cái thật ôm ấm áp đủ làm người ta mặt đỏ tía tai.
Cô không có kháng cự, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang mỉm cười của hắn, rõ ràng rất xa lạ nhưng lại lộ ra cảm thấy khiến cô an tâm. Tại sao người đàn ông này lại có thể cho cô loại cảm giác yên tĩnh giống như về đến nhà như vậy?
“Có đói bụng không?”
Thanh âm của hắn rất ôn nhu.
“Không đói.”
Cô mới ăn cách đây không lâu.
“Vậy thì chờ lên máy bay rồi dùng bữa tối!”
“Ừ!”
Cô gật đầu.
Đông Đình Phong lại liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt thật bình tĩnh, mặt mày ôn nhu như vậy trông rất dịu dàng, cô gái này, muốn dũng có dũng, muốn tĩnh có tĩnh. Hắn đặc biệt thích cô hiện giờ, cô luôn cho hắn cảm thấy thoải mái.
“Có thể lên máy bay! Tiểu Trần, đi tìm Tiểu Kỳ đến đây. Nó đang đi toilet đấy…”
Hắn quay đầu dặn dò.
“Dạ!”
Ninh Mẫn ngẩn ra: “Tiểu Kỳ cũng đi?”
“Ừ! Không thích sao?”
Hắn quay người lại tỉ mỉ xem xét.
Cô lập tức lắc đầu: “Làm sao có thể. Tôi rất thích Tiểu Kỳ!”
Nhắc đến mới nhớ, đã mấy ngày cô không gặp tiểu tử đáng yêu đó rồi.
Đang nói thì sau lưng truyền đến tiếng gọi của trẻ con:
“Mẹ… Mẹ… Mẹ…”
Sau đó là một vật mềm mại không rõ từ đâu nhào đến ôm lấy cô, sắc mặt của cô thoáng chút sáng rực lên, cười ha hả ôm lấy tiểu quỷ khiến ai cũng phải yêu thích này:
“Mấy ngày không gặp, có nhớ mẹ không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi… Con còn tưởng mẹ không cần con nữa… Nhiều ngày như vậy cũng không có để ý đến con… Đến đây, để con hôn một cái…”
Một trận cuồng hôn ập tới, sau đó Đông Kỳ bám lấy cổ Ninh Mẫn, cười mắt sáng ngời:
“Nhưng con sẽ không trách mẹ, bà cô trẻ nói ba và mẹ cần có không gian riêng, như vậy mới có thể tạo ra em gái…”
Ninh Mẫn vừa nghe, thiếu chút nữa lảo đảo!
Chết mết thôi, mục tiêu của hai cha con nhà này rất thống nhất: Nhỏ thì liều mạng muốn em gái, to thì cố gắng hết sức tạo thành… Thật sự là phối hợp rất tuyệt.
Khóe miệng của cô nhịn không được hung hăng kéo lên một chút.
Đông Đình Phong phì cười, buông tha cho người phụ nữ đang đỏ mặt kia, nhưng cũng không giúp cô giải nguy, ngược lại vuốt ve mái tóc ngắn của con trai, chấp thuận một lời hứa hẹn:
“Không thành vấn đề, sang năm nhất định sẽ cho con ôm em gái… Đến lúc đó, con phải ra dáng một anh trai vào…”
Ninh Mẫn câm nín, bất đắc dĩ liếc ngang một cái: Có chút chật vật và lúng túng a, bên cạnh còn có người ngoài đâu…
Mặt của cô nóng bừng lên.
Trần Túy và Nghiêm Lực liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười.
Bọn họ đi theo Đông thiếu nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến Đông thiếu để ý một cô gái, hơn nữa còn không thể chờ đợi được muốn khiến cô có thai…
***
Chiếc Boeing 787 vừa cất cánh không lâu, một máy bay Boeing tư nhân số hiệu 747-8 lại hạ cánh, từ trên máy bay đi xuống không ai khác chính là Đệ nhất thiếu Quỳnh Thành Hoắc Khải Hàng, đi theo bên cạnh chính là trợ thủ Dương Khai, cùng với một đoàn vệ sĩ.
Hắn chỉnh lại cổ áo, bóng đêm dày đặc, gió cũng thổi mạnh hơn.
Trong gió đêm, mấy người đó đứng một lúc liền có xe riêng tới đón.
Sau khi lên xe, Dương Khai hỏi: “Đi đâu ạ?”
“Đông Viên!”
Hắn không ngừng sờ lên chiếc nhẫn trên tay, trong lòng bàn tay là một chiếc nhẫn khác được hắn siết chặt lấy.
Đôi nhẫn này đã từng là tín vật đính ước của bọn họ.
Nhưng 6 năm trước, vào ngày hắn đính hôn, lúc hắn bỏ bữa tiệc rời đi đến chỗ cô, nghênh đón hắn chính là một căn phòng vắng lạnh, trên gối lưu lại chiếc nhẫn mà cô vẫn đeo. Khi hắn muốn dùng mọi cách để giữ lấy cô, thì cô lại vô tình bỏ đi.
4 tháng trước, hắn từng dùng chiếc nhẫn này cầu hôn với cô nhưng cô không đồng ý.
Lúc này đây, hắn nhất định phải đem chiếc nhẫn này đeo lên vào ngón tay cô, để cô mãi trở thành vợ của hắn.
Một cái hôn nhẹ xuống chiếc nhẫn trên tay giông như quyết tâm đã hạ.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon sáng rực, cuộc sống rực rỡ của hắn sẽ lần nữa mở ra, không còn là một mảnh hoang vu, tĩnh mịch, nơi nào có nàng, có một cái kết hạnh phúc, xuân về hoa nở, sẽ thu được tiếng cười vui hạnh phúc thì nơi đó chính là gia đình của hắn.
***
Một tiếng sau, xe của Hoắc Khải Hàng dừng tại Đông viên.