Tình yêu của ba mẹ, đó là thứ mà hắn không có được từ lúc sinh ra, nhưng cậu mợ lại cho hắn thứ tình yêu đó, khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Vì vậy hắn rất biết ơn.
Ông nội đã từng nói với hắn:
“Cẩn Chi, nếu muốn làm một nam tử hán đường đường chính chính, đầu tiên phải học thật giỏi, sau đó, cháu phải yêu thương bảo vệ cậu mợ, đặc biệt là mợ cháu. Cậu cháu đã đánh mất đứa con trai mà mợ cháu dùng cả sinh mệnh đánh đổi để sinh ra. Nhưng Cúc Hoa hoàn toàn không hề biết chuyện này… Cẩn Chi, cháu nhất định phải yêu thương Cúc Hoa như là mẹ mình…”
Hắn vẫn ghi nhớ, cho nên em gái có thể quên ngày sinh nhật mẹ, nhưng hắn sẽ không; em gái có thể nổi cáu với mẹ, hắn tuyệt đối không muốn làm mẹ tổn thương; em gái có thể không tìm thấy mẹ lúc mẹ tâm trạng không tốt, nhưng hắn không thể, anh sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt bà, dùng cánh tay vững chắc theo từng ngày để ôm lấy bà, dùng năng lực của mình để chứng minh cho bà thấy: Bà không cần phải vì hắn mà bận tâm, hơn nữa còn có thể tự hào vì hắn…
Hắn rất yêu quý gia đình này, yêu mẹ và cả em gái.
Từ lúc 8 tuổi đến 30 tuổi, đã qua 22 năm, những năm này, Đông Đình Phong chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn sẽ tìm được con trai ruột của bà, sau đó phát hiện có một tấm thiên la địa võng rất lớn đang âm thầm từng chút từng chút trùm lấy toàn bộ Đông gia.
Về chuyện Thôi Tán là con trai ruột của cậu mợ, 4 năm trước hắn đã biết, nhưng hắn chưa từng đề cập vấn đề này với bất kỳ ai. Ngay cả với Đông Lục Phúc.
Ban đầu, yêu hận tình thù giữa Đông Diệu Hoa và Thường Hoan đáng lẽ sẽ mãi mãi trở thành một bí mật sau khi Đông Diệu Hoa qua đời. Ngoại trừ Thường Hoan ra, sợ rằng không còn có ai biết được bí mật to lớn ẩn sâu bên trong đó.
May mà hắn vô tình phát hiện được trong nhật kí của phụ thân nên mới biết được ngọn ngành bên trong.
Khi đó, hắn cũng rất kinh ngạc, hàng loạt những nghi vấn vì thế dồn dập kéo đến.
Nhưng hắn chỉ có thể giấu kĩ bí mật này.
Bởi vì hắn biết, một khi bị lộ ra thì Đông gia sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Bời vì hắn rõ: Chân tướng này, bất kể là đối với Thôi Tán hay Hà Cúc Hoa đều cảm thấy chấn động.
Bọn họ là mẹ con, vốn đã là người thân thiết nhất của nhau, nhưng lại bị người ta chia cắt, thất lạc suốt 30 năm. Đây thật sự là chuyện đáng sợ.
Có lúc, hắn còn nghĩ: 6 năm trước, nếu như hắn sớm biết được chân tướng sự thật này, trước khi quan hệ của Hà Cúc Hoa và Thôi Tán trở nên xấu đi, vạch trần sự thật, có lẽ chuyện sẽ không dẫn đến bước đường ngày hôm nay. Nhưng lúc đó thật sự hắn cũng không biết.
Và 6 năm sau, Thôi Tán trở về nước muốn báo thù, đầu tiên anh ta qua lại mập mờ với Hàn Tịnh, khiến ấn tượng của Hà Cúc Hoa với người này càng lúc càng xấu. Vết nứt giữa hai mẹ con càng lúc càng rộng.
Vì muốn bọn họ gần nhau hơn, hắn đồng ý để Thôi Tán nhận tổ quy tông với yêu cầu là: Thôi Tán phải dọn vào Đông viên, phải trước mặt mọi người gọi Hà Cúc Hoa là “mẹ”.
Đây không chỉ bởi vì anh ta mang trong người dòng máu Đông gia, mà quan trọng nhất là, hắn hy vọng bọn họ có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn, từ từ quen với sự tồn tại của đối phương, sau đó, trong gia đình tình chút từng chút gỡ bỏ mối hận thù. Để quan hệ hai bên được hòa dịu.
Và hắn sẽ vì sự hòa dịu này mà cố gắng hết sức.
Đó là dự định của hắn.
Nhưng đáng tiếc, thủ đoạn của Thường Hoan quá thâm độc, người phụ nữ này đã sớm không thèm để ý đến mạng sống, bà ta dùng cái chết để hận thù của bọn họ lên đỉnh điểm.
Tối qua hắn đã suy nghĩ, nếu như không có nguyên nhân đặc biệt, muốn khiến Hà Cúc Hoa và Thôi Tán bỏ đi thành kiến với đối phương, vậy tuyệt đối là chuyện khó hơn lên trời. Không ngờ ngay sau đó, Thường Hoan lại chết đột ngột, khiến quan hệ của bọn họ càng lúc càng gay gắt.
Lúc này, đối diện với diễn biến phát triển như vậy, hắn không thể không nói ra bí mật kinh hãi này.
Việc Thôi Tán không tin, thật ra cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Một cơn gió thổi qua, bụi hoa tử kinh phát ra tiếng kêu xào xạc, Đông Đình Phong yên lặng đứng trước mộ Đông Diệu Hoa, tim hắn đang nhói đau, trong đầu hiện lên giọng nói và nụ cười của người ba trên danh nghĩa, nhưng thực tế là là cậu này, cùng với những hoài niệm mà ông viết cho đứa con trai đã thất lạc của mình, bởi vì làm thất lạc mất con nên sau này khi đối diện với vợ, ông vô cùng áy náy.
30 năm, đến giờ phút này, người vợ mà ông yêu thương cùng với đứa con trai mà ông kiếm tìm suốt bao năm đó đang đứng trước mộ ông, nếu như sau khi người ta chết đi thật sự có linh hồn, vậy sau khi ông nhìn thấy cảnh này, chắc chắn ông sẽ rất đau lòng.
Đông Đình Phong yên lặng đứng nhìn và nói với Thôi Tán, người đàn ông bị số phận trêu đùa, đứa trẻ bị chính người phụ nữ nuôi lớn mình lừa gạt:
“Tôi chính xác không phải con trai của Hà Cúc Hoa. Nhưng đó không có nghĩa là tôi là đứa trẻ năm đó bị hoán đổi với anh.
Không sai, năm đó chính xác anh đã trải qua một trận đánh tráo: Ba đã hoán đổi anh và con trai của Thường Hoan. Cuối cùng dẫn đến kết quả là, con trai của Thường Hoan bị nổ tan xác. Thường Hoan vì vậy mà ôm hận trong lòng, ôm anh bỏ đi. Thoáng cái đã 30 năm. 6 năm trước, các người đột nhiên xuất hiện ở Ba Thành, tuy không thường xuyên. Nhưng đó chính là phát súng báo hiệu cho sựu bắt đầu của kế hoạch trả thù.
Đông Tán, anh căn bản không biết sau lưng chúng ta có một thế lực đen tối đang từng bước đổ thêm dầu vào lửa. Muốn mâu thuẫn trong nội bộ Đông gia trở nên gay gắt từ đó chia rẽ chúng ta…”
“Nói rất sống động nhưng đáng tiếc có trăm ngàn sơ hở.”
Thôi Tán lạnh lẽo cười:
“Đông Đình Phong, anh lại muốn bịa chuyện sao?”
Đông Đình Phong yên lặng, liếc nhìn một lượt rồi nhàn nhạt hỏi lại:
“Đây là tôi tùy tiện bịa chuyện sao? Cái đang chảy trong người anh là dòng máu của Hà Cúc Hoa và Đông Diệu Hoa, anh là con trai của họ. Quan hệ huyết thống từ lúc anh sinh ra đã được quyết định. Bất luận anh có ghét bỏ người đã sinh ra mình bao nhiêu thì anh cũng không thể vứt bỏ được quan hệ đó. Đông Tán, 30 năm nay, Đông Đình Phong tôi có lẽ khi hành sự sẽ dùng chút thủ đoạn, biết chút tâm cơ. Nhưng tôi đây chưa bao giờ huênh hoang nói khoác, bịa đặt dựng chuyện. Đặc biệt là chuyện này.”
Trên đời này, có vài người sinh ra có thể khiến người ta vui vẻ, tướng mạo anh tuấn, hơn nữa năng lực thừa sức có thể khiến người ta sùng bái, kính trọng. Loại người này, bình thường rất khiêm tốn, không nói nhiều lời, một khi mở miệng, từng câu từng chữ đều rất có trọng lượng. Có thể dễ dàng khiến người khác tin phục, do đó đạt được mục đích mà không mất một binh một tốt nào.
Đông Đình Phong là loại người như vậy. Khi hắn nghiêm túc nói thì càng đáng tin.
“Câm miệng!”
Thôi Tán tức giận quát lên, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác bất an.
Càng hung hãn càng thể hiện anh ta đang đắn đo.
Đông Đông Phong làm sao có thể im miệng, hắn không nhanh không chậm nói tiếp:
“Đông Tán, anh cũng là người thông minh, chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải rất vô lý sao? Chỉ cần anh cẩn thận suy xét sẽ phát hiện ra đầu mối trong đó.
Đúng, anh từ nhỏ được Thường Hoan nuôi lớn, anh cũng tận mắt chứng kiến Thường Hoan vì bảo vệ cái mà bà ta gọi là tình yêu mà chịu khổ suốt 30 năm, nhưng anh có nhìn thấy, bà ta vì hận thù mà giấu kín mối hận ý, kéo dài nó suốt 30 năm.
Hôm nay, anh lại làm tổn thương mẹ ruột của mình, vậy chính là anh đã giúp bà ta đạt được mục đích cuối cùng.
Đông Tán, anh không thể chấp mê bất ngộ, anh phải dùng lí trí của mình, dùng đầu óc khách quan để đánh giá sự việc. Chứ không phải một kẻ bị hại, mê muội không nhìn thấy đường.
Tôi thừa nhận, sự thật này chính xác rất khó để người ta tiếp nhận. Giống như lúc đầu, khi biết chính mình không phải con của Hà Cúc Hoa và Đông Diệu Hoa, tôi cũng không cách nào có thể định thần được.
Lúc đó, tôi mới 8 tuổi, so với hiện tại, khả năng chấp nhận vẫn còn rất kém.
Đông Tán, có lẽ hiện tại anh không cách nào tin tưởng hoàn toàn, nhưng không sao, anh có thể điều tra. Nếu như anh không tin bản xét nghiệm mà tôi sai người làm, vậy anh có thể làm lại, xem xem, rốt cuộc tôi có nói dối không?
Ngoài ra, trong đây vẫn còn lưu lại bút tích của ba, anh có thể xem, quan hệ giữa ba và Thường Hoan rốt cuộc là thế nào? Từng câu từng chữ trong này đều là bút tích của ba. Từ đây anh có thể thấy rõ sự thay đổi tình cảm giữa ba và Thường Hoan. Sau đó, anh sẽ phát hiện ra sự thật là người mà ba yêu nhất là mẹ của chúng ta, chứ không phải Thường Hoan.
Mặc dù người phụ nữ này thật sự đã sinh cho ba một đứa con trai. Nhưng đứa con ấy ba cũng không biết, cho đến mấy ngày trước lúc bà ta trở dạ, ba mới hiểu rõ tình hình. Lúc đó, mẹ cũng sắp sinh. Ba sợ người đàn bà này sẽ đến làm ầm ĩ nên mới đưa bà ta đến một nhà riêng chờ sinh.
Đông Tán, anh nghe rõ không, quãng thời gian tốt đẹp giữa ba và người đàn bà đó đã qua, trên thực tế, bà ta không thể được xem là người tình bên ngoài của ba. Trước lúc bà ta sinh đứa trẻ kia, ba đã chia tay với bà ta, về trở về nhà.
Rồi sau đó, Đông gia xảy ra một chuyện lớn không thể công bố ra bên ngoài, dẫn đến việc con trai Thường Hoan chết uổng. Người phụ nữ này sau khi biết liềm căm hận rồi mang anh theo đi, sau đó bặt vô âm tín. Suốt những năm tháng còn sống, ba vẫn luôn đi tìm tung tích của Thường Hoan, nhưng đáng tiếc, không tìm thấy.”
Đông Đình Phong đi đến trước mộ, bàn tay giơ lên vỗ nhẹ tấm bia, ngón tay lướt nhẹ qua dòng chữ khắc sâu: Đông Diệu Hoa. Trước mắt, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của ông, cao lớn, tuấn bạt, đối với hắn rất nghiêm khắc nhưng cũng vô cùng quan tâm. Hắn biết ông rất yêu hắn, và từ nhỏ rất kì vọng vào hắn.
Hắn nhớ lúc nhỏ đã từng hỏi qua:
“Cậu, cậu nhớ em không?”
“Nhớ chứ!”
Đông Diệu hoa ôm hắn vào lòng:
“Nhưng chỉ có thể giữ trong lòng. Chuyện này tuyệt đối không thể để mợ cháu biết. Bà ấy yêu cháu, rất nhiều rất nhiều. Nếu như biết cháu không phải con trai bà ấy. Bà ấy sẽ suy sụp. Cho nên cháu phải nhớ rõ, thân phận của cháu tuyệt đối không thể để mợ cháu biết, trừ phi có một ngày em trai cháu xuất hiện.”
Hắn nhớ lại lúc đó mà thở dài.
Một lúc sau, hắn quay đầu, nhìn thấy Thôi Tán vừa kinh hãi vừa hoảng loạn, hắn liếc mắt nhìn, sau đó từ từ nói tiếp:
“Ba vẫn luôn trông mong có thể tìm lại em, hôm nay cuối cùng em cũng trở về, khoảng trống 30 năm không chỉ khiến tình mẹ con xa cách mà còn khiến hai người trở thành kẻ thù không đội trời chung. Sau 30 năm, vết thương năm đó sớm đã thành sẹo, nếu muốn tìm rõ chân tướng thì phải dùng dao để cắt vết sẹo đó ra, khiến nó chảy mới. Điều này quá tàn khốc, anh biết. Nhưng anh không thể không làm.
Đông Tán, bí mật này đã được anh giấu rất lâu. Từ lúc em vào Đông gia, anh đã nghĩ mình nên tìm cơ hội để nói rõ chuyện này cho em. Để em từ từ biết rõ mọi chuyện, nhưng tiếc rằng ông trời không cho anh thời gian, cũng không cho anh cơ hội thích hợp để thổ lộ với em.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự không thích hợp để nói chuyện này. Nhưng em đã quá tức giận…
Đông Tán, hãy thả mẹ ra! Em phải rõ, người phụ nữ đứng trước mặt em lúc này mới chính là mẹ em. Em thật sự muốn chuyện này đến bước không thể cứu vãn được muốn tỉnh ngộ sao?”
Giây phút này, Đông Đình Phong thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Hà Cúc Hoa, sự thật này đối với bà mà nói là một đả kich quá lớn.
Còn Thôi Tán ư, tâm can anh ta lúc này đang rối bời.
Anh ta nói với chính mình, tất cả chuyện này hoàn toàn là do Đông Đình Phong vì cứu Hà Cúc Hoa nên mới bịa ra, nó căn bản không phải sự thật. Nhưng mọi thứ đều cho anh ta thấy đó không phải nói dối.
Đương nhiên, anh ta có thể cố chấp cho rằng đó chỉ là một kế sách, nhưng chuyện trên đời này thường có tính hai mặt, chuyện như vậy mới đúng là sự thật, vậy 30 năm nay anh ta sống trên đời là cái gì?
Anh ta hít một hơi thật sâu, tay hơi run lên, vừa nãy anh ta mới hung hăng đâm một dao vào người phụ nữ này, trên vai máu vẫn đang chảy…
“Đông Đình Phong, tôi sẽ không bị anh lừa đâu, không bao giờ…”
Anh ta lại rống lên một câu, vẫn giữ tư tưởng trước, túm tóc Hà Cúc Hoa lôi ra.
“Anh nói dối hay không em hẳn có thể phân biệt được.”
“Đứng lại, đừng có lại gần đây!”
Thôi Tán lạnh giọng quát:
“Nếu anh tiến lại gần thì tôi dám đâm nhát thứ hai!”
Đông Đình Phong nhíu mày, đứng bất động tại chỗ, Ninh Mẫn cầm súng, nhìn chằm chằm, Đông Lục Phúc vỗ ngực, ông mở mắt rất to, muốn xem rõ cảnh tượng trước mặt.
Bậc thang có chút cao, một bậc lại một bậc, ước chừng khoảng 10 bậc, bước đi của Thôi Tán có chút loạn, chân của Hà Cúc Hoa cũng mềm nhũn… Vừa bước hụt, cả người mềm nhũn ra, khiến cả hai lăn xuống, Ninh Mẫn nhanh tay nhanh mắt, không có đỡ lấy Hà Cúc Hoa mà dùng súng chĩa vào Thôi Tán.
Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh.
“Thôi Tán, anh tốt nhất nên bình tĩnh lại. Bất cứ chuyện gì đều có cách giải quyết của nó. Nếu anh cố chấp lao vào ngõ cụt thì chỉ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp.”
Thôi Tán nằm trên mặt đất, nhìn thấy người con gái mình yêu ngày nào đang dùng súng chĩa vào thái dương anh ta, trên mặt không chút ấm áp, chỉ toàn là sự xa cách và băng lãnh.
Trong lòng anh ta cảm thấy trống trải, mẹ không còn, người yêu cũng không còn.
Cuộc đời anh ta tại sao lại thất bại như vậy?
Anh ta nằm trên mặt đất, muốn cười không cười được, muốn khóc cũng không ra…
Bởi vì gia đình của anh ta đã bị sụp đổ…
Đông Đình Phong kịp thời đỡ lấy Hà Cúc Hoa, cởi dây trói cho bà, xé băng dính trên miệng bà, rồi nhẹ nhàng ôm lấy bà:
“Mẹ, không sao rồi! Rất đau đúng không, Cẩn Chi sẽ đưa mẹ về xử lí vết thương…”
Hà Cúc Hoa sắc mặt thảm hại nhìn hắn chằm chằm, môi khô nứt, nói không thành lời…
Đông Đình Phong thấy mà đau lòng, người phụ nữ giàu lòng kiêu ngạo ấy lúc này bộ dạng vô cùng thảm hại, mắt vẫn đẫm lệ nhưng bà không ngã xuống; có vô số nghi hoặc hiện lên, nhưng cuối cùng lại không nói ra…
Hắn yên lặng một lúc rồi dịu dàng nói:
“Mẹ, lúc về con sẽ từ từ nói với mẹ… Mẹ ngồi xuống đây một lát… Con có vài câu muốn nói với Đông Tán…”
“Ừ!”
Bà ngoan ngoãn ngồi trên thềm đá, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn đứa con trai từng bước từng bước đi về phía nam nhân đáng sợ đã tát và còn đâm bà một dao đó… Trong lòng bà lúc này là một mớ hỗn độn, nhưng muốn tin những điều con trai vừa nói là sự thật.
Đúng, bà không muốn tin.
Bà hy vọng, tất cả chuyện này là do con trai bà bịa ra, nhưng lúc Đông Đình Phong đi về phía Thôi Tán, hắn không hề vung tay dạy dỗ kẻ hung đồ đã ức hiếρ mẹ hắn, mà còn đưa tay về phía Thôi Tán muốn kéo anh ta dậy.
Hành động này cho thấy nó là sự thật, tâm tình bà vừa hoảng loạn, vừa kinh hãi, cơ thể bà lung lay như sắp đổ.
Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật.
Bà lẩm bẩm với mình như vậy.
“Đông Tán, có muốn cùng anh trở về không? Đông gia mới thật sự là nhà của em. Có lẽ em cần yên tĩnh một chút… Sau đó sẽ về nhà…”
Đối diện với bàn tay trước mặt, Thôi Tán bất giác cúi đầu cười lớn, tạo nên vẻ quỷ dị trong nghĩa trang:
“Đông gia mới là nhà của tôi? Hừ, Đông Đình Phong, anh chiếm người phụ nữ của tôi, trục xuất tôi, rồi bây giờ anh lại nói, Đông gia mới là nhà của tôi?”
“Thôi Tán, rất nhiều chuyện em không biết, Đông gia có kẻ thù rất mạnh đang âm thầm quan sát. Có những sai lầm không phải ngẫu nhiên, mà đó là do có người sắp xếp. Anh không có năng lực nhìn trước sự việc, 6 năm trước hại em chính là sai lầm như vậy.”
Hắn nói, biểu cảm rất chân thành, mang theo chút áy náy.
“Sai lầm? Một sai lầm sao?”
Thôi Tán đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, tràn đầy vẻ chế nhạo, nỗi khổ mà 6 năm trước anh ta phải chịu đựng trong mắt Đông Đình Phong lại đơn giản vậy sao?
“Đây là anh đang nói cho tôi biết, 6 năm trước, nếu biết tôi chính là con trai của Hà Cúc Hoa thì anh sẽ không lấy Hàn Tịnh sao?”
Anh ta đột nhiệt đứng lên, lạnh lùng vỗ tay một cái, hung hăng rống lên:
“Anh đừng quên, lúc đó anh đã nhúng chàm người đáng lẽ anh không nên dụng đến, anh cảm thấy bây giờ anh nói như vậy còn có ích sao? Lúc đó, Hàn Tịnh đã mang đứa con của tôi… Cho dù lúc đó anh không lấy cô ấy, anh cũng không thể xóa sạch được sự thật này… Đông Đình Phong, anh căn bản là một tên mặt người dạ thú…”
Một nắm đấm lao đến, rất nhanh, nhưng lại dễ dàng bị bàn tay khác ngăn lại.
Sắc mặt Đông Đình Phong không biến đổi, hắn nhìn thẳng vào ánh mắt đang căm phẫn của Thôi Tán, nhẹ nhàng nói:
“Anh sai rồi, đứa trẻ mà Hàn Tịnh mang thai lúc đó không phải của tôi, đứa trẻ cô ấy mạo hiểm sinh ra lúc ấy là của anh…”
Lời vừa nói ra liền khiến mọi người xung quanh trững lại.
Ninh Mẫn kinh hãi, cổ giống như rô bốt lúc chuyển động, cô nhìn thấy biểu cảm trên mặt Đông Đình Phong, chân thành, nghiêm túc, rõ ràng không phải chuyện đùa.
Đông Kỳ rõ ràng là con trai của hắn…
Vậy giấy xét nghiệm DNA viết rất rõ mà.
Trên bậc thang, Hà Cúc Hoa lại lần nữa kinh hãi:
Điều này sao có thể? Điều này sao có thể?
Lúc đứa trẻ đó mới sinh ra, bà đã từng đi xét nghiệm…
Đông Lục Phúc thiếu chút nữa té ngã:
Gì?
Đông Kỳ là con trai của tên hỗn đản này sao?
Không đúng, tên nhóc đó giống như phiên bản thu nhỏ của Cẩn Chi.
Còn sự tức giận của Thôi Tán đột nhiên ngưng lại, giống như chính mình đã nghe lầm, lực ở bàn tay cũng dần mất đi. Anh ta thu nắm tay lại, run rẩy hỏi:
“Anh… anh đang nói cái gì? Cô ấy… cô ấy đã sinh ra con của tôi?”
Ánh mắt Thôi Tán dần chuyển sang người “Hàn Tịnh”, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong đáy mắt cô mà bất giác cười lớn:
“Đông Đình Phong, tôi không ngờ rằng, khả năng bịa chuyện của anh lại giỏi như vậy… Nếu như Hàn Tịnh sinh ra đứa con của tôi, vậy tại sao tôi trở về nước rất lâu như vậy, cô ấy chưa từng đề cập qua…”
Ninh Mẫn khinh bỉ, trong lòng lẩm bẩm một câu:
“Thật là gặp quỷ rồi, tôi đâu phải Hàn Tịnh, làm sao có thể biết bí mật lớn như thế… Vậy thì làm sao có thể nói cho anh?”
Đông Đình Phong cau mày, liếc nhìn Ninh Mẫn một cái, rồi lại nhìn bia mộ, bình tĩnh nói:
“Đông Tán, trước mộ tổ tiên, trước mặt ông nội, nếu tôi nói dối nửa lời, đó thật sự không bằng loài cầm thú. Nhưng, hôm nay cũng không còn sớm nữa, tôi không muốn giải thích nhiều. A Ninh, thu súng lại, chúng ta về nhà… mẹ cần phải bình tĩnh lại…”
Nói đến câu cuối cùng, ánh mắt hắn dừng trước mặt Ninh Mẫn, đây là lần đầu tiên trước mặt người nhà hắn, hắn gọi cô bằng “A Ninh”, trong lòng cô hơi kinh hãi, cảm giác tiếp theo người đàn ông này sẽ vạch trần thân phận của cô trước mặt người nhà hắn.
Như vậy thỏa đáng sao?
Cô cau mày, không thèm để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Thôi Tán, thu súng lại đi về phía Đông Đình Phong.
Đông Đình Phong mỉm cười với cô, trong phút chốc tỏ vẻ ôn nhu chân thành, còn không hề để ý nắm lấy tay cô:
“Anh nói rồi, anh sẽ cho em một công đạo. Sau khi trở về, anh sẽ trước mặt em nói rõ những khó khăn suốt bao nhiêu năm qua của anh, chỉ là, anh muốn xin em một chuyện.”
“Anh nói đi!”
Cô có chút ngại, hơi cúi đầu nhưng cũng không giãy bỏ.
“Mỗi người trên đời này đều không thể tránh khỏi phạm sai lầm. Có vài lỗi là do lúc hồ đồ mà phạm, lúc hậu quả hiện rõ trước mặt anh, anh chỉ có thể tiếp nhận, đồng thời bảo vệ kết quả vì sơ suất mà có đó. Anh chỉ có thể nói, tương lai, anh sẽ không phạm phải nó lần thứ hai.”
Ninh Mẫn suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn.
Nhưng có người lại tức sùi bọt mép, hung hăng quát:
“Đông Đình Phong, kẻ tiểu nhân ăn ở hai lòng nhà anh, phút trước vừa nói đường hoàng như vậy, nhưng phút sau lại trước mặt tôi tình chàng ý thiếρ với cô ấy…”
Lúc này, tâm tình Thôi Tán lúc này rất phức tạp. Anh ta vừa giận, vừa loạn, vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, nhưng càng ghen hơn…
Đông Đình Phong đột nhiên bỏ tay Ninh Mẫn ra, đứng trước mặt anh ta, đưa bản photo của tờ DNA đó cùng với sổ ghi chép của Đông Diệu Hoa cho Thôi Tán:
“Có lúc, cái tận mắt thấy chưa chắc là sự thật.
Nếu như muốn biết nhiều hơn, có thể đến Vườn Tử Kinh, hôm nay tôi không nói nhiều hơn.
Nhưng phiền anh trước khi đến, hãy xác định lại thân phận của mình.
Hơn nữa, cái anh đang cầm có thể xem… Đợi sau khi anh bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói rõ với nhau…
Về phần mẹ, tôi phải đưa về; về phần đoạn video đó, xin anh hãy tỉ mỉ cân nhắc, người trong đoạn video đó là em ruột của anh, anh thật sự muốn hủy hoại cuộc đời nó sao? Năm đó, nó mới 15 tuổi…
Vốn là tôi cứ tưởng mình đã xử lí chuyện này sạch sẽ, hiện tại xem ra, chuyện này e rằng cũng là một âm mưu. Mục đích là muốn hủy hoại tôi và Lôi Lôi. Đối với việc làm sao anh có được đoạn video này, kỳ thực tôi rất hiếu kỳ.
Tôi nghĩ, nếu anh có thể buông bỏ thành kiến, có lẽ chúng ta có thể liên thủ điều tra kẻ đang đứng đằng sau làm những trò hãm hại Đông gia.
Nhớ rõ, Đông Tán, tôi ở Vườn Tử Kinh đợi anh!”
Trong đầu Thôi Tán có vô số những hoài nghi, nhưng anh ta cũng rõ, hiện tại tâm tình anh ta không ổn định, và Đông Đình Phong rõ ràng không muốn nói rõ với anh ta, người đàn ông này rất thông minh, hắn muốn anh ta có chút lo lắng, hồi hộp rồi muốn tự mình bình tĩnh, suy nghĩ và tìm hiểu sự thật.
Anh ta cắn răng, rốt cuộc vẫn cầm lấy hai món đồ này, sau đó trong làn gió lạnh nhìn thấy bọn họ rời đi:
Đông Đình Phong đỡ Hà Cúc Hoa, Ninh Mẫn đỡ Đông Lục Phúc rời đi, còn anh ta vẫn ngã xuống bậc thang, chìm dần trong ánh tà chiều!
***
Trên đường quay về Vườn Tử Kinh, Đông Đình Phông nhận được điện thoại của Trần Tụy:
“Boss, hôm nay có người điều tra vụ đọ súng trên đường La Loan, những số liệu bị xóa đã được phục hồi lại; ngoài ra, có người đã xin được lệnh của Bộ An Ninh quốc gia, khoảng 11 giờ trưa hôm nay đã điều tra hồ sơ mật của phu nhân!”
“Ai đang điều tra?”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, hắn phanh lại, hỏi.
“Hách Quân!”
Chẳng trách!
“Ngoài ra, anh ta còn đến Đông Viên và Vườn Tử Kinh. Xem ra, anh ta định tiếp xúc với người Đông gia, không biết mục đích của anh ta là gì?”
Đông Đình Phong híp mắt một chút, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy hai người phụ nữ ngồi phía sau, mẹ hình như đã ngủ, còn Ninh Mẫn đang yên lặng nhìn ra ngoài xe, tâm tư không biết đang nghĩ gì.
Hắn biết rõ: Người mà Hách Quân điều tra không phải Hàn Tịnh mà là Ninh Sênh Ca.
Kỳ lạ, Quỳnh Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Hoắc Khải Hàng còn sai thủ hạ của mình chạy đến đây?
Bất chấp tìm Ninh Sênh Ca như vậy là vì cái gì?
Chỉ là muốn bù đắp sao?
***
4 giờ 30 phút chiều, Hách Quân đến Đông Lăng, nhưng đáng tiếc, đội bảo an Đông lăng nói cho anh ta biết:
“Đoàn xe của Đông gia đã rời đi cách đây 20 phút.”
Lại bỏ lỡ!
Hách Quân cau mày, nhìn về phía mặt trời đang khuất dần, nặng nề nói ra một câu:
“Chúng ta chia nhau thành hai ngả, một ngả canh giữ bên Đông viên, một ngả theo tôi đến Vườn Tử Kinh!”
Đông viên và Vườn Tử Kinh là nơi mà Đông Đình Phong thường đến, anh ta không tin, anh ta không gặp được họ.
Đúng, anh ta đã hạ quyết tâm, hôm nay bất luận thế nào anh ta nhất định phải gặp được Đông phu nhân Hàn Tịnh, mau chóng vạch trần sự nghi hoặc này.