Ninh Mẫn cau mày, mở mắt thì thấy một bộ chăn ga gối đệm toàn màu đỏ, chỗ gấp nếp của chiếc rèm màu xanh đen cửa phía nam mơ hồ có ánh nắng xuyên qua. Trời ơi, chắc chẳng còn sớm sủa gì, cô nên dậy thôi.
Đợi một chút, đây là Vườn Tử Kinh sao?
Cô lại cẩn thận quan sát căn phòng một lần.
Đúng, không sai!
Vậy tại sao cô lại ở chỗ này?
Cô cau mày nhớ lại, đúng, cô đã uống rượu, uống với Kiều Sâm, hình như hai người con nói chuyện rất nhiều, bởi vì cái bản tin, sau đó ư?
Cô giơ tay, bóp nhẹ mi tâm, đầu óc trì trệ, nhất thời không nhớ nổi cái gì!
A, xui xẻo rồi, cô rốt cuộc đã uống bao nhiêu sao đầu lại đau như vậy?
Hình như Kiều Sâm có khuyên cô…
Ồ… là chính cô muốn uống, đau lòng, khó chịu, không thoải mái, tóm lại mọi thứ đều không thuận lợi… Muốn uống chút rượu để tự gây tê cho bản thân…
Cách này có chút kém cỏi…
Tại sao cô lại bị người ta kich động thành ra như vậy?
Không thể phủ nhân, con người Hoắc Khải Hàng này có ảnh hưởng quá lớn với cô. Sau khi yêu người đó, lại muốn bỏ cả mạng sống vì hắn, và quãng thời gian đó thật sự rất đau khổ.
Vì thế cô khẽ thở dài một tiếng, trong lòng tự nhắc nhở mình: Đừng nhớ nữa, phải quên anh ta đi.
Cô vừa cử động liền trợn tròn mắt, cuối cùng cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Tầm mắt cô rơi xuống cánh tay của mình, gắt gao nhìn vào, những đường cong vẫn đẹp như trước, làn da vẫn trắng như ngọc, nhưng trần trụi; lại nhìn bả vai của mình, bên trên tại sao lại có những lấm tấm xanh xanh tím tím, và cũng trần trụi… Tâm tình cô trĩu xuống, vội vàng sờ cả người, ngoại trừ chiếc áo ngực lùng bùng còn đâu tất cả đều trần trụi… Kỳ lạ, áo ngủ cô đâu?
Đợi chút, cô hình như còn sờ thấy một vật trơn bóng khác…
Cô xoay người, lúc đối diện với khuôn mặt đang say ngủ đó, có gì đó trong đầu vỡ ra, thật sự đã xảy ra những hình ảnh kich thích đó, khoảng trống rỗng đó dần hiện về:
Cô được người đàn ông đó đưa về nhà, cô uống rượu của hắn ta, rồi ngâm mình trong bồn tắm, trong lúc nửa mê nửa tình, cô đã nói rất nhiều với hắn, sau đó, cô định thoát khỏi thân phận nguy hiểm này, nhưng bị hắn kéo lại, cô lại hồ đồ rồi nói với hắn rất nhiều, rồi vừa khóc vừa cười, nghi ngờ hắn, hắn làm cái gì đó khiến cô cảm động, rồi cô xông tới, hôn lấy… Tình hình bắt đầu không thể khống chế được.
Đùng, cô khẳng định là cô động tay động chân trước, đồng thời, lúc này cô có thể cảm nhận rõ nụ hôn đó… đã khiến máu trong người cô sôi sục, khó tự kiềm chế được bản thân như thế nào, và còn muốn được cảm nhận nhiều hơn.
Cuối cùng, cô bị “đánh chiếm”…
Lúc đó cô cảm thấy có một loại cảm giác vui sướng trào dâng, cô tận lực điên cuồng dây dưa với hắn, giống như cố gắng hết sức muốn cùng hắn hòa vào một…
Cho nên, lúc này, cô có thể cảm nhận được hậu quả, cảm giác khó chịu trên cơ thể nhắc nhở cô, trận hoan hỉ đó là đã diễn ra, hơn nữa cô còn là người khởi xướng…
Về phần người đàn ông đó, hiểu rõ ngọn ngành liền cho cô…
Khuôn mặt từng tấc từng tấc một đỏ bừng lên, nóng ran; đầu óc cũng tê dại, lảo đảo; trong lòng càng lúc càng loạn, càng hoảng… Nhìn người đàn ông bên cạnh, cô không dám thở mạnh, sợ làm ồn khiến hắn tỉnh, cô bây giờ không còn mặt mũi gặp hắn.
Cô rõ ràng đã nhảy bổ vào người ta, ăn lấy ăn để…
Aiya, uống rượu quả thật là chuyện sai lầm, lúc uống thì vui vẻ, đến lúc tỉnh lại, cô thật sự hận nỗi không thể tìm một chỗ tự chôn lấy mình…
Cô nản lòng…
Làm sao đây?
Đầu càng lúc càng đau.
Rón rén vén chăn lên, ngồi dậy muốn rời khỏi giường, nhân lúc người đàn ông này còn chưa tỉnh tránh một chút để suy nghĩ, chuyện này nên giải quyết thế nào?
Đúng, cô phải bình tĩnh.
“Không nói lời nào mà đi, đây là muốn chạy trốn sao?”
Thanh âm khàn khàn vang lên, cánh tay dài khỏe mạnh vòng qua, ôm chặt lấy eo cô, lớp da thịt nóng ấm dính lấy bụng cô khiến cô nhào trở lại, cô “a” một tiếng rồi lao vào tấm ngực trần rắn chắc, đối mặt với cặp mắt mang ý cười kia.
Ninh Mẫn hít sâu một cái, tiếp xúc ở cự ly gần như vậy thật khiến con người ta hoảng loạn.
Ánh mắt có chút lung túng, càng nhìn càng cảm thấy nụ cười này giống một con mèo đã ăn vụng no, lười biếng, ngon ngọt, hài lòng, dương dương đắc ý đang liếm bộ nanh vuốt, nhẹ nhàng nói với cô: “Bữa thịt này ăn rất no… rất ngon, rất vừa ý… Chuyện tốt như vậy, lần sau nhất định phải gọi ta…”
Đáng ghét, vẻ mặt như vậy tại sao có thể xuất hiện trên người tên nam nhân lãnh đạm này…
Đáng ghét, tại sao hắn có thể cười vui vẻ như vậy…
“Không! Tôi… tôi muốn đi vệ sinh…”
Cô cứng đầu đẩy hắn ra, vừa tránh liền nhìn thấy những vết xanh xanh tím tím trên vai hắn mà mặt đỏ bừng lên, đó toàn bộ là kiệt tác của cô, cô nhớ… cô đã cắn… lúc đó… thật sự rất khó kìm lòng…
“Này, em đỏ mặt kìa!”
Đông Đình Phong cố giữ chặt lấy cô gái muốn chạy trốn này, nhìn thấy mặt cô đỏ rực lên liền vui sướng vạch trần, buồn cười quá đi…
Ninh Mẫn cắn môi, trừng mắt, tâm tình không thể bình tĩnh được.
Gặp quỷ rồi, Đông Đình Phong là người thế nào, làm sao có thể dễ dàng bị người khác ăn?
Tiểu tử này rõ ràng nhân lúc cô say rượu cố ý khiến chuyện dẫn đến kết quả như vậy. Đây là hắn cố tình phá rối quan hệ của bọn họ.
“Tối qua là em bắt đầu trước…”
Tên hỗn đản này bắt đầu lên án, đây là hắn muốn bắt đầu tính toán với cô sao?
“Đừng nói linh tinh được không? Chứng cớ đâu? Tối qua, tôi uống say đến bất tỉnh nhân sự, rõ ràng là anh chiếm tiện nghi của tôi… Tôi không hề truy cứu vậy mà anh còn không biết xấu hổ tính toán với tôi!”
Đánh chết cô cũng không thừa nhận.
Đông Đình Phong nhíu mày, ăn xong liền muốn quỵt nợ, hắn xoay người với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, chỉnh về chế độ camera, giơ cao cho cô xem:
“Này, xem đi đây là cái gì?”
“Aaa….!”
Cô vừa liếc một cái, kinh hãi từ giường nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn thẳng quát:
“ĐÔNG ĐÌNH PHONG, anh, anh, sao anh có thể… vô lại như vậy…”
Hình ảnh trên điện thoại rõ ràng là cô thô bạo cứng rắn ngồi trên người hắn, áo ngủ của hai người đều bị cởi ra, môi cô rơi xuống môi hắn, bờ vai lộ trần, cánh tay cô còn dò xét ngực hắn, mái tóc dài từ bên kia rũ xuống, che hết mặt người đàn ông… Cảnh tượng rất duy mỹ, nhưng cũng mờ mờ tươi mát…
Khuôn mặt nóng ran vừa mới nguội bớt, vì cảnh này lại lần nữa đỏ bừng lên…
“Đưa cho tôi, xóa đi! Đông Đình Phong… Con cáo già xảo quyệt nhà anh… Mau trả cho tôi…”
Cô nghiến răng nghiến lợi quát lên.
“Ha!”
Hắn đang cúi đầu cười lập tức khóa lại màn hình. Muốn xóa? Đâu có dễ dàng như vậy.
“Vốn là muốn ghi lại cái dáng vẻ say khướt đó để cho em xem lúc say rượu em có diện mạo thế nào, xem sau này em còn dám uống rượu linh tinh không? Không ngờ tới em lại cảm thấy như vậy chưa đủ kich thích, thơm ngon liền cho anh tham gia vào một chế phẩm siêu cấp như vậy…” Hắn trịnh trọng nói:
“Đây có thể bằng chứng, làm sao có thể cho em xóa… Anh phải lưu lại, để biện hộ cho sự trong sạch của mình…”
Ninh Mẫn thấy nóng mắt, tranh cãi cũng vô ích:
“…”
Nam nhân chết tiệt, thủ đoạn tại sao lại thâm độc như vậy?
Hắn lúc này cười rất tươi, tươi không cần tưới luôn.
Cô vô cùng tức giận, cuối cùng vẫn giằng lấy được chiếc điện thoại, nhưng, màn hình đã khóa, cô không biết mở. Chiếc đồng hồ giải mã đó cũng bị mất rồi.
Điên mất! Điên mất thôi!
Cô ném chiếc điện thoại xuống đất, kéo chiếc chăn che mặt lại.
Hắn mỉm cười, gỡ chiếc chăn đỏ ra, hăng hái nhìn, hóa ra người phụ nữ này lúc ngại lại đẹp như vậy… Hóa ra lúc cô mất bình tình, tâm tình hoảng loạn lại nữ tính như vậy…
“Này, em có thấy không?”
Hắn rảnh rỗi chỉ chỉ vào những kiệt tác do cô tạo ra trên người hắn.
“Tôi… tôi không cố ý!”
Đối diện với những vết xanh xanh tím tím trên người của hắn, cô đuối lý giơ hai ngón tay lên thề:
“Tối qua, tôi uống không ít, say đến mức còn không biết mình là ai…”
“Bất kể là vô ý hay cố ý, thì chuyện em cưỡng bức anh là sự thật!”
Có người đã chiếm được tiện nghi còn làm trò oan ức:
“Em phải có trách nhiệm với anh đến cùng. Không được phép ly hôn! Ước định 1 năm bị hủy bỏ.”
Ninh Mẫn ngẩn người, lập tức kêu lên:
“Như vậy sao được, anh đã đồng ý rồi. 1 năm là quãng thời gian anh cho tôi suy nghĩ…”
“Anh đổi ý rồi! Hơn nữa, em cũng không phải Hàn Tịnh, quan trọng nhất là: Vợ anh vì em mà chết sớm, em phải bồi thường cho anh một cô vợ, vậy mới hợp tình hợp lý, bây giờ lại nhúng chàm anh, trách nhiệm này em không thể không nhận! Ninh Ninh, hiện tại em đã là người phụ nữ của anh… Hai chúng ta kịch giả thành thật, em nói xem, làm sao anh có thể bỏ rơi em…”
Hắn mỉm cười, cúi đầu, tràn đầy thương tiếc rồi hôn nhẹ lên đôi vai trần của cô, nụ hôn này khiến cô không tự chủ được mà run lên.
Chết mất, quan hệ hai người làm sao lại đến nước này?
“Đông Đình Phong… Đây là anh đang hãm hại tôi… Rõ ràng anh có thể ngăn cản… nhưng anh không hề làm…”
Cô vội vàng bịp miệng hắn, cảm giác ấm nóng lan tỏa khắp lòng bàn tay khiến cả tay run lên. Đáng ghét, hắn còn nắm lấy tay cô, còn hôn lên nữa. Người này, bây giờ đã hoàn toàn coi cô là vật sở hữu của hắn, hoàn toàn không giữ lễ tiết gì với cô.
Cô vừa sợ lại vừa loạn, muốn thu tay về nhưng lại bị hắn ôm trọn lấy:
“Này, em mới không biết nha!”
Hắn nhướng mày cười, dáng vẻ như kiểu “chính tôi hãm hại em”:
“Anh cũng không còn cách nào khác, con trai nói, nó muốn em gái, nếu như ngăn cản, làm sao có thể sinh em bé? À, nếu không thì chúng ta “tăng ca”, nỗ lực sinh một đứa? Để con trai được như mong muốn, đến lúc đó, tiểu tử đó nhất định sẽ rất vui…”
Ngón tay thon dài bắt đầu đi xuống vuốt ve bụng dưới của cô, nhớ lại chuyện đêm qua mà mỉm cười:
“Ha, có lẽ ở đây không chừng đã có…”
Cơ thể cô cứng đờ ở chỗ đó, tim cũng cứng ở chỗ đó, da đầu cũng cứng đờ, tối hôm qua, bọn họ không có dùng biện pháp phòng tránh… Mà cô nghĩ, tính như vậy, hỏng rồi, mấy hôm nay nằm trong thời kỳ nguy hiểm… Xong rồi, không thể lại chơi ra một sinh mệnh nha…
“Ninh, thả lỏng một chút… Tối hôm qua tốt như vậy…”
Tốt cái đầu nhà anh ý!
Khi uống chỗ rượu đó cô thực sự không biết mình lại hối hận như vậy…
“Hơn nữa, đừng cau mày, em còn nhớ những lời anh nói tối qua không?”
Hắn cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt cô, nghiêm túc:
“Không được phép hối hận, từ này về sau, làm vợ anh nhé! Em đã đồng ý, buông bỏ quá khứ, và chúng ta cùng tạo ra tương lai… Bây giờ, anh chỉ muốn em nhìn thẳng vào sự thật: Anh đã là người đàn ông của em, còn em là người đàn bà của anh. Đừng trốn tránh nữa, chúng ta có thể cùng nhau bước tiếp!”
Ninh Mẫn yên lặng không nói, nhìn thấy sự chân thành và thâm tình trong đáy mắt hắn.
Chuyện đến bước này, cô vẫn muốn lùi bước sao?
Cô nghĩ, đây là thời đại táo bạo, tình một đêm, vợ chồng hờ tràn lan khắp xã hội, nam nữ hoan hỉ không còn bảo thủ như trước nữa; có lẽ, cô nên coi giấc mộng tình ái này như một trò chơi người lớn. Trong trò chơi này, hai bên vui vẻ, không có ràng buộc hôn ước, trách nhiệm.
Nhưng vấn đề là, cô không phải loại con gái đó, cô không thích loại trò chơi đó, mà hắn cũng chưa bao bằng lòng xem đó là trò chơi.
Hắn khát khao có được cô, còn cô muốn có gia đình, đây có phải cho thấy, cô có thể thử, chính thức bắt đầu một tình yêu nam nữ?
“Đông Đình Phong…”
Cô gọi tên hắn, trong thanh âm mang theo tiếng thở dài không cam.
“Ừ! Có ý gì, em cứ nói… Chúng ta nên mở lòng để nói chuyện với nhau…”
Hắn dịu dàng nhìn cô, ngón tay đùa giỡn nhưng lọn tóc của cô, nhẹ nhàng mê hoặc.
“Tôi cảm thấy anh không phải bạn đời của tôi!
Cô cau mày, nói nhỏ:
“Chúng ta đều không hề quen biết nhau…”
“Thời gian có thể xóa nhòa cảm giác xa lạ…”
“Yêu cầu của tôi rất ngặt nghèo, người đàn ông của tôi không thể thay đổi thất thường! Tính khí của tôi rất tệ!”
“Anh hơn em mấy tuổi, anh có thể bao dung cho em!”
“Tôi có rất nhiều phiền phức!”
“Vừa lúc, phiền phức của anh cũng không ít, chúng ta có thể thương lượng, vùi mình trong chăn suy nghĩ đối sách.”
“Mẹ anh không thích tôi!”
“Đó là bởi vì bà không biết em không phải Hàn Tịnh…”
“Nhưng khuôn mặt tôi và Hàn Tịnh giống nhau…”
“Mẹ không phải là người bất phân thị phi!”
“Tôi thích ăn vặt, thích xem mấy bộ phim thần tượng hại não!”
“Đồ ăn vặt ăn nhiều không tốt, anh có thể giúp em bỏ; mấy bộ phim thần tượng, em muốn giết thời gian, anh có thể bớt thời gian cùng em du sơn ngạo thủy, đến lúc đó, nhất định khiến em bận không có thời gian xem phim…”
“Tôi không có khả năng đặc biệt gì, trong công việc không thể giúp đỡ anh…”
“Ở công ty tự có những nhân viên chuyên nghiệp giúp đỡ đối phó, cái anh muốn là vợ, chứ không phải là thư ký, cũng không phải trợ thủ… càng không phải chuyên gia phân tích kinh tế… mà là một người có thể yêu anh, và được anh yêu…”
“Nhưng tôi không muốn làm một bà nội trợ…”
“Bất cứ lúc nào em có thể đi công tác, hoặc học một ngành gì đó, anh sẽ hết lòng ủng hộ…”
Tất cả những lo lắng đến trước mặt hắn đều không phải vấn đề, hắn có thể bao dung cho cô tất cả, bất kể là tốt hay xấu, nó khiến cô giật mình, nhưng cô lại cúi đầu nói:
“Khi đàn ông theo đuổi một người phụ nữ, họ có thể vì cô ấy làm tất cả mọi chuyện, bao dung tất cả những thiếu xót; nhưng một khi có được, rất nhiều vấn đề thực tế lại bộc phát ra…”
Đây là sự thực, cũng là điểm yếu trong quan hệ nam nữ.
Đông Đình Phong suy nghĩ, dịu dàng nhìn cô nói:
“Không sai, hai người chung sống với nhau là một môn học lớn, hoàn cảnh văn hóa của mỗi người đều khiến quan hệ nam nữ trong hôn nhân nảy sinh sự khác biệt, nhưng con người lại là động vật có trí tuệ, sau khi có khác biệt, chúng ta có thể nỗ lực cùng nhau giải quyết, dung hợp, nhường nhịn nhau, trên đời này đâu có khác biệt nào không thể giải quyết được? Em nói có đúng không?
Đời người, sống đến già, học đến già, mà hôn nhân chính là tiết học dài đến hết cuộc đời, nếu chúng ta đã bước vào tiết học đó, khi gặp phải các vấn đề mới, chúng ta được lĩnh hội sau đó mới tìm cách giải quyết tốt nhất cho nó. Đó là tiết học trong cuộc sống mà con người ai cũng phải đối mặt… Ở điểm này, chúng ta bình đẳng, hôn nhân sẽ được chúng ta cùng thực hiện và bảo vệ…”
Ninh Mẫn yên lặng nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành ấy, có lúc, người đàn ông này coi cô giống như đứa trẻ 4 tuổi, dùng cách che chở của trẻ con để đối đãi với cô, và câu nói của hắn có thể khiến cô bất chi bất giất cảm thấy hạnh phúc vì được cưng chiều. Còn cô thật sự đã mềm lòng, giống như càng lúc càng dựa vào sự che chở ấy.
Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt…
Lẽ nào cơ thể đã bị chiếm lấy ngay cả trái tim cũng bị mất luôn sao?
Cô cắn môi, rất lâu không nói, sau đó yếu ớt thở dài:
“Đông Đình Phong, tại sao tôi lại gặp người như anh?”
Người có thể dễ dàng khiến cô buông bỏ vũ khí để đầu hàng.
Con ngươi hắn khẽ động, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô:
“Câu này của em có quá nhiều lớp nghĩa. Bà xã, có phải em nên nói rõ hơn cho anh không?”
“Bà xã” hai chữ này thực sự khiến cả người cô khó chịu, giống như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến châm đốt, cả người không thoải mái… Ánh mắt không tự chủ liếc lên:
“Anh phải để tôi suy nghĩ đã. Bây giờ tôi không thể hứa hẹn điều gì… Đông Đình Phong, trên người anh vẫn còn một đống rắc rối chưa giải quyết được… Hơn nữa, đừng gọi tôi là bà xã, bà xã của anh là Hàn Tịnh, không phải tôi…”
“Nhưng trong lòng anh, em đã là bà xã của anh… Bà xã, em đang xấu hổ sao?”
Hắn xấu xa trêu đùa, cúi đầu cười, dáng vẻ của cô hiện tại thật sự rất tuyệt.
Cơ thể của hắn, cảm giác của hắn đều đã thức tỉnh, sau khi trải qua quá trình như vậy, ham muốn có tiếp là chuyện tất nhiên. Người yêu đang ở trong lòng, tâm tình mà không loạn, đó mới chính là ngụy quân tử…
Cho nên cánh tay của hắn bắt đầu không an phận.
Nhẹ nhàng tiếp xúc, cô lại run lên, hoảng loạn:
“Này, không được phép quấy rối với tôi nữa…”
“Nhưng anh cảm thấy chúng ta phải luyện tập nhiều nhiều một chút, em mới có thể xác định được, mới có thể hiểu rõ một chuyện, em là người đàn bà của anh… Trời cũng không phải quá muộn, chúng ta có thể diễn lại một lần nữa, khi nào em tỉnh táo hoàn toàn, em có thể nhớ rõ hơn…”
Hắn theo phái hành động, thoáng chốc ôm lấy cơ thể cô, cảm giác dây dưa da thịt khiến cô thất kinh:
“Đông… Đông Đình Phong…”
“Gọi Cẩn Chi…”
“Đông Đình Phong…”
Cô giận dữ gọi, chán nản thế nào lại trèo lên chiếc thuyền hải tặc này.
Hắn mỉn cười, nắm lấy cánh tay muốn đẩy hắn ra, mười ngón quấn lấy nhau, đem chúng giữ chặt cánh tay cô, một nụ hôn xuống, ngăn lấy cái miệng đang lải nhải đó mà dây dưa không dứt, cho đến khi cô mê loạn nhìn hắn tiến vào, còn cô chỉ có thể trơ mắt thấy mình bị chiếm lấy… Tùy ý để người đàn ông này dẫn dắt cô lần nữa lĩnh hội sự hoan hỉ của nam nữ là thế nào…
Sau đó, cô lại lần nữa ngủ say, còn hắn không buồn ngủ, nằm ôm cô, hôn rồi lại hôn lên cánh môi hồng đó, khóe miệng cong lên, căn bản không muốn từ bỏ.
Hắn không phải kẻ ham du͙c, hắn có khả năng khống chế bản thân rất tốt, nhưng cô lại khiến hắn mê mị, gần như không muốn dừng lại.
Đúng, hắn thích nhìn thấy cô bởi vì hắn mà lan tỏa nét quyến rũ ma mị… Hóa ra, sự nhiệt tình của hắn chỉ có thể vì người phụ nữ khiến hắn động lòng đó mà sôi nổi không từ…
Con người ta nói, đời người có được một tri kỉ chết không hối hận, hắn muốn nói, đời người phải có được một người yêu, cuộc sống mới được xem là viên mãn…
Cho dù chỉ đơn giản là sống chung, cũng có thể khiến người ta mê luyến, huống hồ lại có thể yêu thương lẫn nhau, cùng nhau có những đứa con của họ. Đúng, hiện tại, hắn rất mong chờ, trong bụng cô có thể đã có kết tinh của bọn họ, để bọn họ hoàn toàn có thể trở thành một. Từ này về sau ở bên nhau, cả đời nhìn nhau không chán.
Hắn không biết hắn đã như vậy bao lâu rồi. Khi nhìn thấy điện thoại dưới sàn reo lên, nhưng hắn lại lười nhận, không muốn động đậy.
Điện thoại lại reo lên rồi dừng lại, sau khi hắn hôn cô một cái, đi lấy điện thoại, nhưng hắn không có xem luôn số gọi đến, mà muốn xem lại đoạn phim tối qua, khóe miệng càng lúc càng cong lên, thực sự cũng không quay lại được bao nhiêu, chỉ gần 1 phút, điện thoại vì hết pin nên tự động tắt, có chút đáng tiếc, không có ghi lại được toàn bộ quá trình…
Nhưng hắn vẫn không nhịn được cười, nếu không có 1 phút này, không chừng cô sẽ phủ nhận là do hắn làm, nhưng có 1 phút này lại khiến cô đuối lý, không nói được gì…
Hừ, hắn cúi đầu cắn một cái nhẹ vào khuôn mặt thanh tú đó:
“Em nha, đừng mong có thể vứt bỏ quan hệ với anh…”
Cô cau mày, dụi dụi vào chăn.
Hắn cười rồi hôn lên tóc cô, xuống giường, khoác chiếc áo ngủ lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Giờ đã là buổi trưa, ngoài trời mặt trời đã lên rất cao, hắn xem nhật ký cuộc gọi thì ngẩn ra, hắn nhấn nút gọi lại:
“Kiều Sâm, nếu cậu có nghi vấn gì, tối nay hãy đến Vườn Tử Kinh, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng…”
“Chính xác cậu phải giải thích cho tôi, nhưng chuyện này chúng ta sẽ bàn sau, hiện tại cậu phải lập tức đến bệnh viện!”
Ngữ khí cực kỳ nghiêm túc.
Đông Đình Phong ngồi xuống sô pha, xoay cổ, che miệng, cánh môi bị nha đầu kia cắn có chút đau:
“Sao vậy?”
“Thường Hoan vừa chết trên giường bệnh, hung thủ là mẹ cậu, Hà Cúc Hoa!”