Thường Hoan, người phụ nữ đang đứng trước mặt Hà Cúc Hoa, khí thế không thua kém bất cứ nữ nhân nào, đáy mắt có một loại ánh sáng dị thường chuyển qua, giống như rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh được bà ta thu hồi lại, miệng mỉm cười nói:
“Tịnh Tịnh, con tỉnh rồi… Xin lỗi, khiến con tỉnh giấc… Như vậy cũng tốt, như vậy con có thể cùng mẹ chồng con trở về. Chỉ vì thấy con, hại bọn họ hiểu lầm, trở về, con phải từ từ giải thích cho bọn họ hiểu mới được…”
Loại người giả dối, Ninh Mẫn gặp không ít, những kẻ ra vẻ nghiêm túc quen cũng nhiều, hay mấy người tâm cơ thâm trầm, trên đời này, cô cũng sớm đã nhìn quen, nhưng chưa từng thấy qua một người đàn bà nào có thể diễn xuất như thần như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, tự mình trải nghiệm, cô tuyệt đối không có cách nào hình dung được loại người này và những từ ngữ độc ác, đáng sợ, thâm hiểm lại ghép chung lại được với nhau.
Giây phút này, cô vừa nhìn liền muốn cười, lắc đầu liên tục, tấm tắc khen ngợi, ngữ khí không thể tin nổi:
“Ồ, tôi còn cho rằng mình mới là người am hiểu về diễn kịch nhất, hóa ra, so với bà tôi còn kém xa… Quả nhiên núi này cao còn có núi cao hơn…”
Thường Hoan nhíu mày, nghi hoặc:
“Tịnh Tịnh, con đang nói gì vậy?”
Ninh Mẫn lại lần nữa bật cười, nói ra những lời sắc bén:
“Tôi đang nói cái gì, bà nghe không hiểu sao? Căn bản tôi không ngủ… Chính xác mà nói, thiếu chút nữa tôi đã bị bà bỏ thuốc… Cũng may, tôi có chút bản lĩnh, bằng không, hiện tại chỉ sợ sớm đã như lời bà nói, ngủ say như lợn chết… Sao có thể thưởng thức một màn kịch hay như vậy được… Từ đây cũng khiến tôi hiểu rõ một chuyện: Không thể trông mặt bắt hình dong. Cái gọi là biết người biết mặt khó biết lòng, quả nhiên là đây!”
Sắc mặt Thường Hoan vẫn y như cũ không thay đổi, tỏ ra vô tội, giống như hoàn toàn không hiểu những lời của cô, hơn nữa còn lộ vẻ ủy khuất, sự ủy khuất này vừa đủ, đắn đó cũng vừa đủ.
Cánh môi Đông Đình Phong cong lên, đáy mắt ẩn giấu vẻ tán thưởng.
Vốn hắn đang buồn bực, nha đầu này đâu phải loại người có thể bị Thường Hoan dễ dàng lợi dụng như vậy được? Thật sự quá vô lý!
Hóa ra đây căn bản là cô tương kết tựu kế, thật là hại hắn một phen điên loạn, thiếu chút nữa rối hết cả lên.
Nha đầu này, aizz, quả nhiên là người không chịu an bài, sắp xếp. Thực sự rất hợp ý hắn, rất tốt, thật sự rất tốt.
Còn Hà Cúc Hoa ư? Bà vẫn ngây người, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra?
Nha đầu này tại sao đột nhiên lại tỉnh dậy, rồi còn nhắm vào Thường Hoan?
Những gì cô vừa nói là gì?
Cố ý lừa bịp?
Muốn rửa sạch nỗi oán của mình?
Trần Tụy cũng ngẩn ra, sau đó muốn cười: Cũng phải, cũng phải, đường đường là đội trưởng đội Liệp Phong sao có thể dễ dàng bị người khác lợi dụng được?
Nếu như cô chỉ có chút năng lực như vậy thì làm sao có thể chạy thoát khỏi tay Mạc Thần Chi của Trúc Quốc?
Thôi Tán kinh ngạc: Chuyện gì vậy?
“Tịnh Tịnh, em… giả vờ ngủ sao? Tại sao?”
Thôi Tán cản lại, anh ta thực sự không thích cô dùng bộ mặt giống như thẩm phán ở tòa án để nhìn mẹ anh ta, cô nên dùng dáng vẻ của một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn mới đúng.
Ninh Mẫn ngẩng đầu liếc nhìn Thôi Tán kẻ đang thay mẫu thân mình ra mặt, nhưng cái gì cũng chẳng biết, thực sự cảm thấy anh ta có chút đáng thương. Người mẹ mà anh ta yêu thương hết mực này chẳng qua vẫn luôn lợi dụng anh ta để báo thù Đông gia:
“Tại sao? Đây chính là những gì tôi muốn biết, Thường Hoan, bà mượn cớ mình mắc bệnh, để con trai bà mời tôi đến thăm, mượn nồi canh đó định bỏ thuốc ngủ cho tôi, vậy là vì cái gì?
Chính là vì muốn khiến tình địch của bà tức giận, khiến tình địch ngày xưa của bà đến đây!
Bà tỉ mỉ sắp xếp kế hoạch như vậy, không phải là đặc biệt muốn nhìn thấy con trai bà và tôi cùng lên giường, sau đó dùng sự thật này bôi nhọ mẹ chồng tôi và chồng tôi, đạt được mục đích báo thù của bà với họ, vậy thì bà cảm thấy thanh thản trong lòng sao?
Đúng không, Cẩn Chi, trước khi anh đến đây đã nhận được tấm ảnh ám muội thế nào?”
Cô vòng qua Thôi Tán, từng bước từng bước bức Thường Hoan lùi lại phía sau.
Cô nói một câu, ánh mắt Thường Hoan lại loạn thêm một chút, vẻ chột dạ lại tăng thêm một phần, cho dù người phụ nữ này rất giỏi che giấu đến đâu nhưng cô đã nhìn thấu bà ta.
Nói đến cuối, cô lớn tiếng hỏi một câu, ngữ khí khẳng định chắc chắn.
Nếu không có hình ảnh mờ ám kich thích, làm sao Hà Cúc Hoa có thể lỗ mãng lao từ Đông viên đến đây?
Muốn khiến Hà Cúc Hoa tức giận thì hành động nhất định phải có tính kich thích nhất định.
Hà Cúc Hoa nghe thấy lời này, cau mày, không cách nào xác định đây là diễn kịch hay đang đối kháng.
Phía sau, Đông Đình Phong lại rất ăn ý trả lời:
“Ừ, như em đoán, chính xác có tấm hình gửi tới…”
Ninh Mẫn lập tức cười khuyển, ánh mắt nghiêm nghị giống như vừa mới phòng tiễn ra, bức lại:
“Hứ, thật sự không ngờ dụng tâm của bà lại hiểm ác đáng sợ như vậy… Trước mặt thì tỏ vẻ yêu thương tôi hết mực, nhưng sau lưng lại làm ra chuyện xấu xa hèn hạ, nói dối vô cùng nhuần nhuyễn, Thường Hoan, bà thật sự khiến tôi được mở rộng tầm mắt…
Vừa nãy, tôi vẫn luôn cảm thấy buồn, không phải bà một lòng một dạ muốn con trai bà nhận tổ quy tông sao, nhưng bà lại làm ra hàng loạt những chuyện gây xích mích, li gián. Tại sao?
Bà nên rõ, nếu con trai bà cùng mẹ chồng và Cẩn Chi nhà tôi nháo một trận long trời lở đất thì… thì cuối cùng chỉ có thể có một kết quả, bị đuổi ra khỏi nhà.
Lẽ nào bà chịu khổ nuôi con trai lớn lên chính là muốn khiến tiền đồ của anh ta bị hủy hoại, chính là mong anh ta và Đông gia hận thù chất thành núi, không đội trời chung sao?
Lẽ nào đây chính là biểu hiện của tình yêu mà bà dành cho anh ta sao?
Haizz, hiện tại tôi thật sự rất muốn hỏi bà, rốt cuộc Thôi tiên sinh này có phải con ruột của bà không vầy? Sao bà làm gì cũng như muốn hại anh ta vậy.”
Chỗ khúc quanh chính là cầu thang, Thường Hoan ra sức nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, dựa ở đó, không nói lời nào, ánh mắt yếu ớt, dáng vẻ đau khổ vô cùng, ý tứ giống như đang nói: Tịnh Tịnh, tôi đối đãi với cô như con gái ruột, tại sao cô có thể nghi ngờ tôi.
Thôi Tán đích thân sải bước lại, lần nữa cản trước mặt mẹ anh ta, giọng nói đầy tà khí quát:
“Câm miệng, em đang nói linh tinh gì vậy? Tịnh Tịnh, tại sao em có thể vô duyên vô cứ nói xấu mẹ anh vậy? Bà ấy đã bạc đãi em khi nào chưa? Sao em lại nhẫn tâm hãm hại bà?”
“Hãm hại? Không, tôi chưa bao giờ làm ra mấy chuyện ngu xuẩn như vậy. Không có chứng cớ tôi tuyệt đối sẽ không khẳng định như vậy. Anh đợi đi… Anh cần chứng cơ, tôi lập tức lấy cho anh xem…”
Cô vội vã xuống nhà, bới lọ thuốc rỗng từ trong thùng rác ra, sau đó đi tìm chai nước lọc màu xanh được cô giấu vào trong túi lúc nãy, bên trong chính là nửa bát canh còn lại đó.
Lúc nãy, Thường Hoan để cô uống canh, bà ta luôn miệng giục cô uống nhanh không nguội mất, cô căn bản vẫn còn đang lo phải làm thế nào để giải quyết hết bát canh đáng nghi này. Chính lúc này, Thôi Tán ở trên lầu quát, Thường Hoan liền chạy lên, cô nhân cơ hội này đổ nửa bát canh vào chai nước lọc. Sau đó, lúc Thường Hoan xuống nhà, cô làm bộ đã uống một chút, còn cố ý làm ít canh trong bát bắn ra bàn, cau mày nói:
“Canh này hình như có vị rất lạ…”
Lúc đó, tinh thần Thường Hoan có chút kì lạ, mỉm cười nói:
“Bác cho thêm chút thuốc bắc vào nên mùi hơi lạ, nếu không thích uống vậy thì đừng miễn cưỡng quá.”
Cô vội vàng bỏ bát canh xuống khiến bát canh bị đổ. Đây gọi là “phi tang”.
Sau đó, Thường Hoan lại nói với cô:
“Tiểu Tán đang bận, con ngồi đợi một chút, khi nào nó xong việc sẽ đưa con về.”
Cô liền vui vẻ đồng ý.
Thực sự cô hiểu, lúc này chẳng qua là bà ta đang muốn đợi thuốc ngấm mà thôi.
Ban đầu, Ninh Mẫn vẫn cho là Thôi Tán có dính dáng đến chuyện này, sau đó phát hiện nhân phẩm tên này tốt hơn so với tưởng tượng của cô. Đại khái là anh ta thật lòng yêu Hàn Tịnh, cho nên, sau khi cô được anh ta bế lên giường, ngoài trừ anh ta cứ ngửi ngửi tóc và ôm cô ra, thì không có bất cứ cử chỉ gì quá đáng.
Còn cô thì cố nhịn để không động đậy.
Cô rất muốn xem, tâm cơ thâm hiểm của người phụ nữ Thường Hoan này rốt cuộc muốn làm gì?
Sau một tiếng đồng hồ, khi Hà Cúc Hoa xông vào phòng khách, Ninh Mẫn vùi mình trong chăn thật sự rất bực, người phụ nữ này cố tình dẫn Hà Cúc Hoa đến sao?
Giờ cô mới hiểu đây chính là hành động báo thù của bà ta.
Ninh Mẫn thấy, loại hành động này rất mẫu thuẫn, mục đích cuối cùng của người phụ nữ đó là gì, cô nghĩ nát óc cũng không hiểu.
“Nhìn thấy không? Đây là lọ thuốc rỗng, còn đây là canh mẹ anh vừa cho tôi uống nhưng tôi không uống, nửa bát đó được rót vào trong này. Chỉ cần đem chỗ canh này đi hóa nghiệm một chút, anh sẽ có thể biết rõ công dụng của thuốc này đến đâu? Từ đó có thể chứng minh, vở kịch ngày hôm nay là do ai tạo ra… Thế nào, muốn uống một ngụm không, đảm bảo anh uống rồi, không quá 10 phút sau liền muốn ngủ.”
Ninh Mẫn đem hai vật chứng cho Thôi Tán xem.
“Vô lý, thật vô lý!” Thôi Tán cười lạnh, “Canh này anh cũng uống, tại sao không việc gì?
“Quá rõ ràng, bà ta chỉ bỏ thuốc vào bát của tôi.”
“Chuyện này tuyệt đối không thế! Mẹ anh tại sao phải làm như vậy?”
“Đúng rồi, hiện tại trọng tâm chúng ta tranh luận lại trở về chuyện này, mẹ anh chia rẽ tình cảm của anh và Đông gia là vì cái gì? Aizz, Tôi nói này, Đông Đình Phong, anh thật sự không biết chút nào sao? Bằng không, anh làm sao có thể đồng ý để Thôi Tán bước vào cửa của Đông gia…”
Chuyện này giống như tự lấy tay tát vào mặt mình, bên trong phải có nội tình, Đông đại thiếu làm việc tuyệt đối không thể dùng con mắt người thường để xem xét. Trong chuyện này, Đông Đình Phong phải có lợi, hơn nữa lợi nhiều hơn hại, cho nên hắn mới bằng lòng mạo hiểm, chơi một trận!
Đông Đình Phong là con cáo già, vẻ mặt điềm tĩnh không thấy bất cứ rung động gì, nhưng đối với khả năng phân tích lôgic của Ninh Mẫn lại có một phát hiện mới.
Đứng bên cạnh hắn là Hà Cúc Hoa, bà ta đang cau mày giống như đang suy nghĩ về câu nói lúc nãy của Đông Đình Phong. Đó chắc chắn không phải do con trai bà bịa ra, điều này có thể nhìn thấy từ phản ứng khác thường của Thường Hoan khi nãy.
Thường Hoan trước mặt, nếu như bảo bà bỏ qua thành kiến, đơn thuần nhìn khuôn mặt đó, bà ta thật sự có thể được coi là một mỹ nhân. Lúc còn trẻ, khẳng định đã thu hút không ít ánh nhìn của nam nhân. Nếu Đông Diệu Hoa bị mê hoặc rồi yêu thì cũng không đáng trách. Dù cho đã qua 30 năm, người phụ nữ này vẫn cho người khác cảm giác dịu dàng, thùy mị.
Nhưng tại sao sau này Diệu Hoa lại cho rằng bà ta chính là vết nhơ không thể xóa sạch của ông?
Con trai bà tại sao lại biết Diệu Hoa đáng giá người phụ nữ này như vậy?
Đầu óc bà cứ rối tung lên, không thể nhìn rõ vở kịch của con dâu, cũng không thể đoán được tâm tư con trai, còn câu chất vấn cuối cùng của Hàn Tịnh cũng chính là chuyện gần đây khiến bà nghi hoặc nhất.
Hà Cúc Hoa lạnh lùng liếc nhìn, đứng vịn vào lan can bên cạnh, quan sát người phụ nữ cực kỳ thuần lương vô hại kia, rồi quét qua một vòng, trong căn phòng này không có ai khác, cũng có thể nói…
Trong đầu bà lóe lên, ép tới:
“Đuôi số 3388 là của cô?”
“Không phải!”
“Không phải?”
Hà Cúc Hoa cười khếnh:
“Vậy chính là của con trai cô!”
“Cũng không phải!”
“Làm sao có thể! Trong cái nhà này chỉ có hai người các ngươi, không phải của hai người còn có ai có thể vào đây làm trò vô sỉ ấy, rồi gửi ảnh cho tôi…”
“Tôi không có làm, Hà Cúc Hoa, bà đừng ngậm máu phun người.”
Mặt Thường Hoan trắng bệch, khàn giọng quát lên:
“Nếu tôi ngậm máu phun người, vậy xin cô hãy giải thích rõ một chút, lọ thuốc đó ở đâu ra…”
“Vậy phải hỏi đứa con dâu này của bà…”
Thường Hoan lớn tiếng phản bác, giận đến run người, sắc mặt đột nhiên lại tỉnh táo lại:
“Ồ, tôi hiện tại đã rõ, chả trách Hàn Tịnh lại muốn đến đây, hóa ra là các người đã có kế hoạch, đây là các người cố ý muốn bôi nhọ tôi trước mặt Tiểu Tán, muốn li gián mẹ con tôi… Hà Cúc Hoa, đó là con trai tôi, bà đừng cho rằng, nó gọi bà một tiếng mẹ thì nó liền trở thành người của Đông gia các người, từ nay về sau sẽ cùng tôi, cái người bị bà coi như cái gai trong mắt phân rõ ranh giới… Bà muốn dùng cách này để trả thù tôi sao? Hà Cúc Hoa, tâm địa của bà sao lại độc ác như vậy?”
“Tôi độc ác? Tôi và Hàn Tinh liên kết hại cô?”
Hà Cúc Hoa giận quá mà cười, nghiến chặt lấy hàm răng trắng buốt, coi thường cực độ mà quát lên:
“Cô nghĩ là tôi vui mừng khi con trai cô gọi tôi là mẹ sao… Nhưng hễ là chuyện gì dính dáng đến hai mẹ con các người, tôi đều muốn ói…”
Hà Cúc Hoa tức giận đi tới, giơ tay lên, túm lấy cổ áo của Thường Hoan:
“Thường Hoan, cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn… Nhưng sau này, tôi sẽ không để cô kich động nữa…
Cô thích Diệu Hoa đúng không, có bản lĩnh thì cô đến làm Đông phu nhân đi, nói thật lòng, vị trí đó tôi sớm đã thấy ngán, sớm đã không thiết nữa rồi…
Từ này về sau, tôi muốn là Đường phu nhân, tôi muốn vui vẻ sống hết nửa đời còn lại, không muốn cùng loại người đáng thương đến nực cười như cô tính toán chi li nữa…
Cô hãy một mình theo đuổi hồi ức về người đàn ông đó đi… tôi không còn hứng thú nữa rồi…”
Đối với quá khứ, bà quyết định buông tay, yêu thì thế nào, mà không yêu thì sao, ông ấy sớm đã không còn tồn tại, là bà đã quá tuyệt vọng mà đi vào ngõ cụt, mãi vì chuyện trước kia mà canh cánh trong lòng. Hiện tại, bà quyết định buông tay, sau này sẽ không vì chuyện này mà tức giận, bà chưa bao giờ là người phụ nữ thiếu tình yêu. Chỉ cần bà gật đầu đồng ý sẽ có không ít người sắp hàng muốn lấy bà. Cho dù bà có là người đẹp hết thời đi nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy được sự phẫn nộ của Hà Cúc Hoa, ai cũng thấy rõ, Hà Cúc Hoa nói không còn hứng thú, nhưng hình như lại muốn đẩy người ngã xuống lầu, tất cả mọi người đều nghe thấy, Thường Hoan kêu thảm thiết vì bị ngã, đầu bị đập vào cạnh tường, máu tươi chảy ra, con mắt trắng dã, ngất ngay tại chỗ.
Cảnh tượng này xảy ra quá bất ngờ, không thể đề phòng, thoáng cái khiến mọi người kinh ngạc.
“Mẹ…”
Thôi Tán trợn tròn mắt hoảng sợ, chạy như bay lao xuống đỡ lấy Thường Hoan, chỉ nhìn thấy trán mẹ mình máu đang chảy ra không ngừng, anh ta vội vàng lấy tay bịp lại, sắc mặt trắng bệch, kêu lên:
“Mẹ, mẹ đừng dọa con, mẹ, mẹ tỉnh lại đi…”
Nhưng ngón tay rất nhanh sau đó bị máu tươi nhuộm đỏ, máu không ngừng chảy qua, mỗi khi hoảng sợ, tay anh ta đều run lên.
“Nhanh dùng khăn bịp lại, đưa đến bệnh viện, còn ngây ngốc ở đó làm gì, mẹ anh bị đập đúng động mạch, không nhanh sẽ chết người đó.”
Ninh Mẫn vội vàng chạy xuống, vừa nhìn đã hít sâu một hơi, vội chạy đi lấy khăn cho anh ta.
Lúc này Thôi Tán mới hoàn hồn, bế Thường Hoan lên, đến lúc sắp ra khỏi cửa anh ta lại dừng lại, cặp mắt đỏ hoe xoay người lại, nhìn thấy Đông Đình Phong đang đỡ hung thủ bước xuống, lập tức quát một câu:
“Hà Cúc Hoa, bà nghe nõ đây, nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì, tôi nhất định khiến bà nợ máu trả bằng máu…”
“Tôi không có đẩy bà ta, tôi không đẩy…”
Hai tay Hà Cúc Hoa lạnh run, tức giận vô cùng, cố nắm chặt lấy tay con trai biện bạch cho mình:
“Mẹ không hề đẩy bà ta. Là bà ta từ ngã… không liên quan gì đến mẹ…”
Thôi Tán trợn trừng mắt lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí:
“Hà Cúc Hoan, có gan làm không có gan nhận, bà nhất được sẽ không được chết tử tế…”
Ném lại câu này xong, anh ta vội chạy ra ngoài.
“Mẹ không có, mẹ không có… Cẩn Chi, mẹ không có đẩy…”
Đông Đình Phong gật đầu, vỗ vỗ vào vai mẹ mình:
“Mẹ, con biết mẹ không đẩy. Yên tâm, chuyện này con sẽ điều tra rõ ràng. Tuyệt đối sẽ không khiến mẹ chịu oan uổng. Nhưng điều kiện đầu tiên là phải cứu bà ta sống lại, như vậy chúng ta mới có thể hỏi rõ… Bây giờ, mẹ, con đưa mẹ về.”
Hiện tại hắn rất rõ: Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là mưu kế của Thường Hoan. Nghe nói người phụ nữ này đã mắc bệnh hiểm nghèo, đây là bà ta muốn nhân lúc còn sống, dùng hết khả năng khiến Đông gia xáo trộn lên sao?
Trải qua cấp cứu, tính mạnh của Thường Hoan cứu lại được, miệng vết thương rất lớn, phải khâu mất 4, 5 mũi, 10 rưỡi tối, ca phẫu thuật kết thúc, Thường Hoan vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
“Khi nào có thể tỉnh lại?”
Thôi Tán nắm lấy tay bác sĩ trị liệu Kiều Sâm hỏi.
Lúc đưa tới, Kiều Sâm đang trực, nhìn thấy tình hình vết thương rất nghiêm trọng liền đích thân thực hiện ca mổ.
Lúc này, các kiểm tra sau phẫu thuật đã hoàn tất, Kiều Sâm ghi chép tình hình bệnh lý, sau đó mới trả lời:
“Đó phải xem tình hình thực tế, có lẽ là ngày mai có thể tỉnh lại, nhưng cũng có thể là mấy ngày nữa. Phải quan sát nhiều hơn mới đưa ra được kết quả… Yên tâm, không có gì đáng ngại…”
Không có nói nhiều, Kiều Sâm đi ra phòng bệnh, trên đường nhìn thấy “Hàn Tịnh” đang đứng dựa tường suy nghĩ gì đó.
“Tịnh Tịnh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cái bóng của Kiều Sâm đè lên người cô, anh ta đứng đó, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ngắm:
“Tại sao em lại ở cùng bọn họ? Còn nữa, Thường Hoan sao lại bị thương nặng như vậy? Trên mặt có rất nhiều vết trầy xước, trên người cũng có rất nhiều vết bầm, bị xe đụng sao? Hay là bị ngã từ trên cao xuống…”
“Một lời khó nói hết…”
Ninh Mẫn nặng nề mở miệng, lắc đầu: “Tình hình cụ thể thế nào anh đừng hỏi. Tóm lại, hãy nhanh chóng tống khứ bà ta ra khỏi bệnh viện của các anh đi, bằng không, ắt sẽ loạn lên.”
Người phụ nữ Thường Hoan này thật không đơn giản, đây rõ ràng là bà ta muốn Đông gia không được yên ổn, haizz, đó mới chính là mục đích sống duy nhất của bà ta…
Một lúc sau cô lại hỏi:
“À, đúng rồi, tình hình sức khỏe bà ta thế nào?”
Kiểu Sâm quả nhiên không có hỏi tới, liền chuyển ngay chủ đề:
“Anh xem lại bệnh án trước đây của bà ta…”
“Thế nào?
“Ung thư gan, giai đoạn cuối!”
Ngữ khí mấy chữ này rất nặng, sau đó anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Nhiều nhất chỉ có thể sống được 3 tháng! Với tình hình này, một khi rời khỏi bệnh viện thì nhiều nhất là một tháng.”
“Hả!”
Ninh Mẫn cau mày, bụng lúc này lại kêu lên, thế mới nhớ ra, cô chưa ăn tối.
Cô nhíu mày, trong lòng có một loại cảm giác không tốt.
“Anh tan ca rồi, vẫn chưa ăn tối, gần đây có một quán mì rất ngon, em có muốn đi lấp đầy cái bao tử không?”
“Không cần! Tôi tự đi là được rồi!”
Hiện tại, cô muốn yên tĩnh một mình, không muốn có bất cứ dính dáng gì với đám đàn ông này của Hàn Tịnh.
Kiều Sâm cũng không có ép, nhưng cởi chiếc áo blouse ra, tùy ý ném xuống, rồi đi theo cô.
Mới đến cửa thang máy thì đúng lúc nhìn thấy Đông Đình Phong đang vịn tay vào giường bệnh của An Na từ trong thang máy cấp cứu đi ra, vợ chồng An Đức mặt mày lo lắng đứng bên cạnh, Ninh Mẫn nhìn thấy An Na đang nắm lấy tay Đông Đình Phong, trên mặt cô ta còn đeo bình dưỡng khí, trợn tròn mắt, hô hấp khó khăn, một cô y tá người ngoại quốc đang chỉ trỏ phân phó cái gì đó.
“Mike, xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Sâm nhìn thấy tình hình, liền hỏi một câu.
“Chứng loại bỏ sau phẫu thuật nghiêm trọng, tôi cần để An Na vào phòng bệnh giám sát đặc biệt…”
Anh ta gượng gạo trả lời bằng tiếng Trung.
“Phong, đừng đi, đừng đi…”
An Na nhìn thấy Ninh Mẫn, tay càng nắm chặt hơn, thanh âm yếu ớt truyền ra từ bình dưỡng khí.
“Anh không đi… em yên tâm dưỡng bệnh… nghe lời bác sĩ…”
Đông Đình Phong cúi đầu an ủi.
Một đoàn người đẩy giường bệnh lao như bay đến phòng giám sát đặc biệt, rất nhanh sau biến mất trong tầm mắt của cô.
Trên đường chỉ vọng lại những bước chân hỗn loạn.
Cô yên lặng không lên tiếng, cũng không để ý Kiều Sâm đang quan sát mình, xoay người đi vào thang máy, xuống khu nội trú, hòa mình vào trong màu đen của đêm tối, trong chốc lát liền tìm thấy quán ăn đêm gần bệnh viện nhất.
Cửa tiệm trong lớn nhưng sạch sẽ, ngăn nắp, người cũng đông, nửa đêm rồi mà vẫn đông nghịt người.
“Ông chủ, cho một bát mì cà, một đĩa thịt, nhanh lên, bụng tôi rất đói, cảm ơn!”
“Ông chủ, cho một phần y chang…”
Kiều Sâm cũng gọi món.
Ninh Mẫn mới ngồi xuống, người đó đã ngồi xuống đối diện.
Tâm tình cô rất kém!
Đừng như âm hồn bất tán được không?
“Aizzz… nơi này là tôi nhìn thấy trước…”
Vẻ mặt cô không vui.
“Ngồi nhờ một chút! Ông chủ nói quán hơi nhỏ…”
Kiều Sâm là người đàn ông rất nghiêm túc, anh ta rất cẩn thận để ý cô:
“Hơn nữa, em cũng nhìn thấy, anh đâu còn chỗ để ngồi…”
Ninh Mẫn bĩu môi, không nói gì.
Chính xác là người đông chỗ ít, muốn một mình một bàn có chút không thể, đây cũng đâu phải chỗ sa hoa gì.
“Đường đường phó viện trưởng Bệnh viện Mai Loan lại đến chỗ này để ăn, không phải có chút mất mặt sao?”
“Ăn ở đâu không quan trọng, quan trọng là chất lượng món ăn ở đó. Chỗ này, anh thường tới… Khách quen…”
Anh ta vừa nói xong, ông chủ đã đích thân chạy đến tiếp đón, nét mặt tươi cười, ánh mắt có quan sát:
“Ồ, phó viện trưởng Kiều, hôm nay ngài lại tăng ca sao? Ô, đây là bạn gái cũng cùng ngài tăng ca ư?”
Khóe miệng Ninh Mẫn giật giật, đang muốn phủ nhận thì Kiều Sâm liền cười, không những không nói rõ, ngược lại còn lên tiếng:
“Ừ, vừa thực hiện phẫu thuật xong, đói không chịu được, ông chủ, hãy làm đồ ăn ngon một chút, bạn tôi rất kén ăn…”
“Chất lượng ngài có thể yên tâm…”
Không biết có phải bởi vì nể mặt Kiều Sâm hay không mà đồ ăn rất nhanh sau được bưng lên, nhưng Ninh Mẫn không có ăn, mà dán mắt vào màn hình tinh thể lỏng được đặt ở giữa quán, sắc mặt xuất hiện chút kì quái.
Hiện đang là thời gian quốc tang, tất cả bản tin đều liên quan đến việc Hoắc Kiến Quốc qua đời, cùng với việc Tổng tuyển cử Quốc hội của Đông Ngải Quốc.
Kiều Sâm ngẩng đầu nhìn, không có bất cứ nghi ngờ gì, trên màn hình chính là bản tin liên quan đến Đệ nhất thiếu Quỳnh Thành, Hoắc Khải Hàng, nhưng do đây là kênh giải trí, nội dung tin này dính dáng nhiều đến đời tư, nên bức ảnh vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều mong đợi:
“Lúc 9 giờ tối nay, Bộ trưởng Quốc phòng Hoắc Trường An, Nghị trưởng danh dự Hạ nghị viện Hoắc Khải Hàng, cùng các quan chức cấp cao khác tiến hành họp. Tương lai, trong hai nhân vật kiệt xuất của Hoắc gia này, ai có thể ngồi lên vị trí Thủ tướng, quyết định chủ yếu thuộc về số phiếu của các nghị viên.
Chắc mọi người còn nhớ, 4 tháng trước, Thủ tướng phu nhân đã tuyên bố, có ý muốn liên hôn với Nghị trưởng Hạ nghị viện đương nhiệm Tiền Á, nhưng từ sau sự kiện tháng Chín đến nay, việc này vẫn bị trì hoãn. Cuộc hội ngộ lần này, con gái của Nghị Trưởng Tiền Á, Tiền Viên, sẽ làm thư kí cho Nghị trưởng Tiền Á cùng tham dự hội nghị, trong thời gian họp, Tiền Viên được sắp xếp ngồi cạnh phu nhân của Bộ trưởng Hoắc Trường An.
Sau đó, Hoắc phu nhân đã nắm tay Hoắc Khải Hàng và Tiền Viên mỉm cười, cử chỉ rất thân mật. Báo giới đều đang dự đoán, đợt tổng tuyển cử này Hoắc gia nhất định sẽ có hỉ sự, chào đón Đệ nhất thiếu phu nhân…”
Nghe thấy tin tức này giống như sét đánh ngang tai, tâm trạng Ninh Mẫn cực kỳ xấu, đột nhiên quát lớn:
“Chủ quán, cho thêm một bình rượu trắng!”
Lúc này đây, cô đặc biệt, đặc biệt muốn uống rượu, hỏa khí trong người bốc lên ngùn ngụt, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô cần phải lấy rượu để trấn tĩnh lại, đè nén nỗi tức giận ấy.
Cô lúc này cũng không biết, chính khi rượu được uống vào liền khiến cô trở thành một cô gái mà cô vẫn luôn muốn thoát khỏi, sẽ khiến cô và Đông Đình Phong dây dưa đến với nhau, quan hệ mờ ám.