“Được, đã như vậy thì hãy qua đây với anh…” Đông Đình Phong cực kì tự nhiên nắm lấy tay cô kéo lại, hướng mặt về người nằm trên giường, “Chính thức giới thiệu với em, đây là mẹ anh, Đông Dạng. Về phần vị bên ngoài kia là ai, sau này, đợi em bằng lòng dung nhập vào cuộc sống của anh, cũng bằng lòng cùng anh đi đến cuối cùng thì anh sẽ nói rõ ngọn ngành với em.”
Ninh Mẫn nghe vậy cũng không nói gì, cũng không cảm thấy bọn họ sẽ có ngày như vậy, cô chỉ nhìn chăm chú, thật sự cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ, mẹ nhìn xem, đây chính là cô gái con đã nói với mẹ lúc trước, tướng mạo giống hệt Hàn Tịnh, chỉ là cô gái nhỏ này khó chơi hơn Hàn Tịnh. Mẹ xem xem, con trai mẹ xuất sắc như vậy mà cô ấy còn chẳng thèm nhìn thẳng vào con đến một lần. Lúc nào cũng nghĩ con xấu xa. 18 năm trước, cô ấy chính là cô nhóc Vũ Mao khó đối phó, 18 năm sau, vẫn với bản lĩnh ấy nhưng thật sự càng ngày càng lợi hại. Mẹ nhìn xem, mẹ ở một chỗ bí mật như vậy mà nha đầu này vẫn xông vào được…”
Màn giới thiệu này rất đặc biệt, rất tự kỉ, nhưng từ đó có thể thấy được Đông Đình Phong rất yêu mẹ hắn.
Hắn là một đứa con có hiếu.
Lúc này, hắn đang dùng loại thanh âm toát ra vẻ kiêu ngạo nhưng cũng rất cưng chiều để giới thiệu một người phụ nữ hắn quan tâm với một người phụ nữ quan trọng nhất trong đời hắn.
Đây có được xem làm gặp mặt trưởng bối trong truyền thuyết không?
Mặt cô nóng bừng lên, cũng có chút méo mó, con ngươi liếc nhìn một cái sau đó cắt ngang lời hắn:
“Có chuyện này tôi muốn hỏi anh. Vừa nãy anh nói 18 năm trước chúng ta đã từng gặp nhau, lại còn nói duyên phận đã được định sẵn. Hiện tại lại khẳng định tôi trước đây rất khó đối phó. Ai, có phải anh nhận lầm người không? Chúng ta trước đây làm sao có thể gặp mặt cơ chứ?”
“Thật sự có gặp.”
Hắn nắm chặt tay cô, cảm thấy như vậy thật tốt.
“Lúc nào, ở đâu?”
18 năm trước, cô mới có 8 tuổi. Trong kí ức của cô hình như không có ấn tượng về người như vậy.
“Tháng 7 năm 1993, thành phố Đường Nhân. Có ấn tượng không?”
Đông Đình Phong nghiêng đầu hỏi nhỏ.
Cặp mắt mèo kia trợn tròn, nhẹ nhàng di chuyển lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sao có thể không có ấn tượng cơ chứ?
Năm đó, chính xác cô đã đến thành phố Đường Nhân, hơn nữa còn gặp phải một vụ bắt cóc, vì cứu một bà cụ mà thiếu chút nữa bị chết, sau đó, lúc cô được cứu về mạng sống chỉ rất mong manh, cô đã phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm mới hồi phục hoàn toàn.
Nhiều năm sau đó, thông qua báo chí cô mới biết người lần đó cô cứu là đệ nhất phụ nhân Ba Thành.
Chỉ là sau đó xảy ra quá nhiều chuyện nên cô đã sớm quên đi chuyện này.
Cũng là đến tận hôm này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vào được Đông gia, sau đó cô mới biết, sở dĩ nhị lão Đông gia hết mực yêu thương Hàn Tịnh là vì: thứ nhất, phụ thân cô ấy vì cứu bọn họ mà chết, thứ hai là vì Hàn Tịnh rất giống cô bé đã liều mạng cứu họ, để báo đáp tấm ân tình của một cô bé đó, họ đã dồn hết tình cảm đó cho cô ấy.
Cũng có thể nói, cô, Ninh Mẫn năm đó đã không màng sống chết lao tới chính là nguyên nhân bắt đầu cho đoạn hôn nhân của Đông Đình Phong và Hàn Tịnh.
Lần này, sở dĩ cô bạo gan dám ở lại mạo danh thế thân chính là bởi vì cô đã biết rõ tình hình này, trong lòng cũng đã suy nghĩ, nếu sau này bị vạch trần thì sẽ lôi chuyện đó ra để thoát thân.
“Đợi đã, có phải anh là một trong hai cậu bé trên khoang thuyền năm đó không?”
Chợt nhớ đến cái gì đó, đột nhiên cô thất thanh hỏi lại.
Đông Đình Phong mỉm cười. Vì câu này khiến hắn không tự chủ được nhớ đến giọng nói thánh thót, đáng yêu hơn chim hoàng anh đó, thời gian tựa hồ lưu chuyển đến rất nhiều năm về trước. Cái ngày hắn bị hộp sắt đó đội lên đầu, cái ngày hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại, hương mát của cô. Lúc hắn cảm thấy không thể nén nổi nỗi đau, cô đã nắm chặt tay hắn, truyền cho hắn dũng khí, khích lệ hắn và cứu vớt hắn. Tất cả những cảnh tượng đó như đang ùa về trước mắt.
“Ừ, em đã từng giúp anh lấy đạn. Lần đó, anh bị trúng đạn bên vai trái.”
Hắn vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay, trên đó vẫn còn vết sẹo nhàn nhạt.
Thời gian vẫn cứ thế trôi qua, nhưng ấn tượng đã hằn sâu trong kí ức sẽ không vì vậy mà biến mất.
Cô nhớ lúc đó, chính xác có chuyện như vậy.
Hai thiếu niên đã bị mấy tên cướp điên cuồng đó bắt được, và ba người bọn họ đã từng bị nhốt trong một khoang thuyền.
Bọn họ nói với cô là do ham chơi, vô tình nhìn thấy chuyện không nên nhìn, vì vậy bị bắt lại.
Lúc đó, tâm tư cô rất đơn giản nên hoàn toàn tin tưởng. Hai cậu bé kia đều bị chụp một cái hộp sắt lên đầu. Một người tự xưng là A Hỏa, một người tự xưng là A Ngũ.
“Hôm đó, anh và Kiều Sâm vì truy tìm tung tích của ông bà nội nên mới bị bắt lại. Vì không muốn bọn chúng biết được nên anh và Kiều Sâm đã cải tên, anh là A Hỏa, cậu ấy là A Ngũ.”
Hắn giải thích, ánh mắt long lanh nhìn cô:
“Tiểu Vũ Mao, bọn anh đều nghĩ em đã chết. Không ngờ rằng em vẫn còn sống, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.”
Chuyện cũ giống như mây khói, kí ức thời thơ ấu đã bị thời gian bào mòn có chút mơ hồ không rõ, nhưng bởi vì lúc này, chuyện cũ lại lần nữa được nhắc lại, kí ức đó lại lần nữa hiện lên.
Nhân sinh giống như giấc mộng, chuyện duyên đến phận đi chỉ là nét điểm xuyết cho sự kỳ diệu trong giấc mộng đó.
Sau thiên chuyển bách nhiễu còn có thể gặp lại, đó mới thật sự gọi là duyên phận.
“Hóa ra anh chính là A Hỏa, Kiều Sâm là A Ngũ.”
Cô thật sự cảm thấy khó tin.
“Đúng!”
Hắn mờ hồ cười một cái, thanh âm cũng dịu dàng thêm mấy phần. Giống như chỉ cần đối diện với người phụ nữ này thì hắn liền trở nên ôn nhu, chân thành, trở về là thiếu niên dịu dàng như ngọc năm đó.
“Trên đời làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?” Cô vừa thở dài, vừa nhíu mày, “Đợi đã, vậy từ lúc nào anh biết tôi là Tiểu Vũ Mao?”
“Từ lúc trên đường trở về nhà. Lúc em giúp anh băng bó vết thương, có mấy câu em nói rất giống cô bé của 18 năm trước, nó khiến anh biết rằng Tiểu Vũ Mao của 18 năm trước, cô ấy vấn còn sống.”
Chẳng trách thái độ của hắn hôm đó lại kì lại như vậy, hóa ra là vì trong lúc lơ đãng, cô đã đem toàn bộ lai lịch của mình nói ra.
Thật sự có câu này rất đúng: Nói dài ắt thành nói dại.
“Ồ…”
Đột nhiên hắn dang tay ôm lấy cô vào lòng, thở dài than vãn:
“Tiểu Vũ Mao, anh thật sự không ngờ được, xa cách sau những năm tháng dài như vậy vẫn có thể gặp được em. Ừ, đừng động, hãy để anh ôm em một chút… Ôm tiểu anh hùng vì nghĩa quên thân năm đó, ôm cô bé năm đó hại anh và Kiều Sâm phải khóc đỏ mắt… Ôm cô bé mà anh đã từng cho rằng là nỗi nuối tiếc vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong anh… Hãy để anh ôm một chút, để anh cảm nhận được sự tồn tại của em, rằng đây không phải ảo tưởng…”
Cái ôm này toát lên vẻ rất chân thành.
Nó tràn đầy nỗi xúc động.
Nó là sự cảm ơn đối với những kí ức đã qua.
Và càng là sự trân trọng đối với sinh mạng.
Có lẽ, vì không cảm thấy hắn có ác ý gì, sau giây phút cả người cứng đờ thì Ninh Mẫn cũng không khước từ nữa, cô để mặc cho người đàn ông xa lạ này tùy ý ôm chặt mình, một mùi hơi thở nam tính thanh mát bao chặt lấy cô.
Đó là một trải nghiệm kì lại, cơ thể muốn bài xích nhưng trong lòng lại cảm thấy cái ôm này cũng không có gì, nó chẳng qua chỉ là sự hoài niệm của thiếu niên năm đó, và lồng ngực rắn chắc ấm áp này có thể khiến người ta cảm thấy được bảo vệ, không hề chán ghét, trái lại còn rất thích thú.
Trong phòng bệnh vô khuẩn, trước giường bệnh, đôi nam nữ trẻ tuổi chỉ đơn thuần là ôm nhau: một người dựa vào vai người đàn ông, hai tay ngăn cản, bộ dạng muốn chống đỡ nhưng vẫn nghênh đón, một người chống cằm vào mái tóc của cô gái, ánh mắt tràn đầy sự vui sướng.
Một lúc lâu sau…
“Đông Đình Phong, anh có thể buông tôi ra được không?”
Cô bắt đầu có chút buồn bực, tiểu tử này có phải ngứa thịt không, sao mà hắn cứ ôm cô mãi không buông vậy?
Nhưng cô cũng không có giãy giụa, chỉ lạnh giọng nhắc nhở.
Lúc hắn buông cô ra trên mặt còn nở nụ cười, nụ cười rất thuần khiết, tỏa ra sự ấm áp giống như trăng rằm 15 vậy:
“Hóa ra lúc em ôn hòa lại có sức mê hoặc như vậy. Làm thế nào đây, hình như càng ngày anh càng thích em rồi…”
Đây tuyệt đối là một câu bày tỏ một cáchtrần trụi.
Cô đỏ mặt, biết tranh cãi cũng vô ích, người này thật sự không thể đối tốt với hắn được.
“Anh muốn ăn đòn đúng không, anh có tin không, nếu anh dám động chân động tay nữa… Tin không? Tôi sẽ đá bay anh ngay lập… Ô…”
Cô trợn tròn mắt, phát hiện hình như mình nói sai gì đó.
Trên đời này, lấy đây ra cái gì mà người đàn ông này không dám làm?
Kết quả của việc gây hấn với hắn chính là như vậy…
Hắn cúi đầu xuống hôn cô.
Lần này, hắn hôn rất triệt để, một tay hắn ôm lấy eo cô, một tay đỡ đằng sau đầu cô, đem cánh môi mềm mại, cùng hơi thở ngọt ngào của cô chiếm lấy…
Cảm giác tê dại tại chỗ hai người dính lấy nhau truyền ra, trong người giống như đang có vô số ống pháo bị hắn thiêu đốt, máu trong huyết quản đang sôi lên sùng sục, một luồng điện không ngừng xông lên mạnh mẽ khiến lục phủ ngũ tạng đều co rút, khuôn mặt cô đỏ bừng, cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ nhưng hắn nhất quyết không chịu buông ra, hơn nữa còn không ngừng công thành chiếm đất…
Cũng may, hắn cũng không có làm càn quá lâu, sau khi ăn được cô xong liền biết lúc dừng lại.
Lúc buông ra, đối diện với ánh mắt phun ra lửa, có chút xấu hổ cũng như tức giận, cùng với cánh tay đang giơ lên cao kia của cô, hắn cũng không có làm bất kì động tác gì ngăn cảnh, chỉ nhẹ nhàng bộc bạch:
“Thích là một loại tâm tình rất thần kỳ. Trước đây, anh chưa từng biết rung động là gì? Cho đến khi gặp em, anh mới biết, hóa ra nó đem đến cho con người một loại tố chất thần kinh lo lắng về sự được mất. Tiểu Vũ Mao, anh muốn hôn em thật lâu… Em đã đồng ý cho anh cơ hội, vậy xin em hãy buông lỏng tuyến phòng thủ tâm lý của mình xuống để tin tưởng anh, để anh đến gần em, cũng để anh có quyền thân mật với em, đùng tức giận với anh. Anh thật sự hi vọng, tương lai, diễn biến phát triển, chúng ta có thể trở thành vợ chồng. Em bên anh, anh bên em, cứ như vậy va va chạm chạm cả đời…”
Ninh Mẫn nghe xong liền hạ cánh tay xuống. Người đàn ông này nhìn có vẻ rất lạnh lùng, nhưng thực sự rất quyết liệt và bá đạo, hắn có thể biến những từ ngữ tầm thường nhất thành những câu có thể rung động lòng người, dùng biểu cảm chân thành nhất để công kich trái tim cô.
Điều này khiến cô hoảng hốt nghĩ đến một người đàn ông khác, người mà cô đã từng rất yêu, người đã từng hứa suốt đời suốt kiếp yêu thương, che chở cho cô.
Nhưng đáng tiếc thân phận quá xa cách, khát vọng quyền lợi khiến tình yêu của bọn họ đi vào ngõ cụt, và bị đâm chết trong đêm gió xuân đó.
Vị này trước mặt, quyền thế có lẽ kém hơn người đó, nhưng tài năng của hắn tuyệt đối không thua kém gì Hoắc Khải Hàng, thậm chí còn có chút mạnh mẽ hơn. Cô không muốn lại lần nữa động đến loại đàn ông ở trên trời này. Nhưng hiện tại ư… Hình như hắn đã thích cô.
Cô cắn răng, quay người đi ra gian ngoài, sau đó cởi bỏ bộ đồ vô khuẩn, đi ra ngoài.
Đông Đình Phong cũng yên lặng đi theo, trong lòng hắn hiện lên vài phần bất an.
Cô đang tức giận sao?
Được thôi, hiện tại bọn họ vẫn chưa phát triển đến mức có thể ôm hôn thắm thiết như vậy, cô muốn đánh hắn cũng là điều dễ hiểu.
Là hắn đã quá nóng vội, hấp tấp giống như một cậu nhóc 18 tuổi vậy, bộp chộp, có chút không kiềm chế được hành vi của mình, khát khao mong muốn được đáp lại nhưng lại không nghĩ tới, tiếp nhận cũng cần có một quá trình. Bọn họ không hề quen biết, chút giao tình này của bọn họ cần thời gian để vun đắp. Nếu muốn chút “tình nghĩa” bèo nước gặp gỡ đó của bọn họ thành tình yêu thì hắn phải cố gắng rất nhiều.
Hắn lặng lẽ đi theo cô, hai người đều im lặng không nói, một trước một sau, duy trì khoảng cách không xa không gần ra khỏi tầng hầm, sau đó lên tầng ba. Dọc đường, người hầu nhìn thấy bộ dạng kì lạ của vợ chồng bọn họ đều dừng lại, trợn tròn mắt quan sát.
Hắn còn bắt chuyện với bọn họ.
Lúc lên lầu, cô liền tự nhốt mình trong phòng nhỏ, sau đó khóa trái cửa bỏ mặc hắn ở ngoài há miệng muốn gọi, nhưng đột nhiên điện thoại lại rung lên, hắn nhìn dãy số trên màn hình, mi tâm liền nhíu chặt, quay người trở về phòng, đợi lúc đóng cửa lại mới nghe máy:
“Alo, An Na, có chuyện gì vậy?”
Hắn đứng trước cửa sổ hỏi. Bên ngoài không biết từ lúc nào tuyết lại rơi, cả ngày hôm nay, trên các tuyến đường đều có nhân viên môi trường đang xúc tuyết. Sân bay, đường sắt, đường bộ, đường biển tất cả đều bị đóng cửa. Nghe nói, mai mốt vẫn còn tuyết rơi. Trận tuyết này thật sự dữ dội.
Rất lâu sau đó khi hắn nhớ lại, hắn đã không ngừng cảm kich trận tuyết này.
Nếu như không có trận tuyết dữ dội này, thì nói không chừng, người con gái hắn yêu đã bị mang đi ngay trong ngày đầu tiên của năm mới.
Chính bởi vì có trận thiên tai này đã ngăn cản thành công bước chân của một người đàn ông khác chạy đến Ba Thành.
Trên con đường nắm lấy tình yêu, hắn đã thua người kia về thời gian nhưng ông trời lại cho hắn một cơ hội, và hắn đã biết nắm chặt lấy cơ hội này, cuối cùng có thể hình thành một cục diện cân bằng với người đàn ông đã từng đi vào trái tim cô.
“Hôm nay anh không gọi điện tới…”
Đầu dây bên kia truyền đến gọi nói của một cô gái, ngữ khí mang vài phần ủy khuất.
“Ừ, hôm nay anh rất bận…”
Bận tìm bạn đời trăm năm, đương nhiên chuyện khác đều không quan trọng. Chí ít giờ phút này, trong đầu hắn chỉ toàn nụ cười của người phụ nữ kia. Cho dù lúc này hắn đang nói chuyện với người phụ nữ khác.
An Na nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, sau đó lại hỏi:
“Sức khỏe anh thế nào rồi?”
“Rất tốt!” Hắn nhàn nhạt trả lời, ngón tay lướt qua tấm kinh trước mặt phác họa lên khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Hôm nay anh sao vậy? Có chút không thoải mái, miễn cưỡng…”
“Không có gì, anh rất khỏe!”
Hắn chạm tay lên cánh môi, nhớ đến nụ hôn đó cùng với phản ứng của cô, trong lòng liền không yên, hắn chẳng còn tâm trạng nào để xử kí các phiền phức khác:
“Anh có một cuộc điện thoại quan trọng gọi đến nên cúp máy đây. Em cứ nghỉ ngơi đi, tranh thủ trước tết có thể xuất viện.”
“Vậy à! Vâng…”
Thật ra An Na còn rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng thấy hắn nói như vậy nên chỉ biết đồng ý, ngay cả cơ hội để nói câu “hẹn gặp lại” cũng không có. Cuộc phẫu thuật ghép tim của cô ta đã thành công và đang trong quá trình hồi phục, thời gian này cô ta khát khao có hắn ở bên cạnh, nhưng hắn lại bị thương, chỉ ở nhà tĩnh dưỡng, ngay cả công ty cũng không đến.
Lại nói Đông Đình Phong, hắn cúp điện thoại xong liền đau đầu suy nghĩ: Không biết lúc nào mới có thể giải quyết được chuyện khiến hắn bối rối suốt bao năm nay.
Trước đây, hắn chưa từng để ý đến những lời gièm pha bên ngoài thế nào, nhưng hiện tại, hắn hy vọng sẽ không xuất hiện những tin đồn tiêu cực nữa, vì nó sẽ ảnh hướng đến hình tượng của hắn trong cô.
Hắn nằm trên giường cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ, rồi lại đi qua đi lại trong phòng, tâm tình hắn không thể bình ổn được. Hắn khát khao nhìn thấy cô, khát khao được nói chuyện với cô, khát khao lại được ôm lấy cô, khát khao có thể gần gũi cô…
Hắn nghĩ, nhất định hắn đã bi trúng độc, không tại sao trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh của cô?
Được ban cho một trí nhớ siêu phàm, nên mấy ngày này, mỗi lời cô nói với hắn, hắn đều nhớ rõ. Mỗi nụ hôn đều mang đến cảm giác kinh ngạc, đều khiến máu trong huyết quản hắn sôi sục, hại tim hắn đập nhanh hơn, tim tình cũng xao suyến.
Hóa ra yêu một người con gái lại có cảm giác như vậy, coi như hắn đã nếm được mùi vị đó… Nhưng nó lại hại hắn không cách nào tập trung tinh thần để giải quyết chuyện chính, trong lòng lúc nào cũng hồi hộp, lo lắng, không thể khống chế được.
***
Tim Ninh Mẫn nhảy loạn lên.
Ban đầu, Ninh Mẫn đối với Đông Đình Phong thật sự có ấn tượng không tốt, cho dù hắn có xuất sắc đến đâu thì cũng là tên khốn nạn. Nhưng hiện tại cô phát hiện, cách nhìn của cô về hắn đang dần dần thay đổi từng chút từng chút một.
Khởi đầu là chuyện của Tống Minh Hạo, nó khiến cô cảm thấy người đàn ông này là một người chính nghĩa nghiêm nghị, hắn coi ác như kẻ thù, hắn thận trọng sắp xếp một cái bẫy để lôi kẻ hại Hàn Tịnh ra, thủ đoạn rất cao minh.
Vụ bắt cóc là mắt xích quan trọng, nó càng tăng thêm ấn tượng tốt đẹp của hắn trong cô, cho dù hắn đã từng đổi cô để lấy mẹ hắn. Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh truy tìm tung tích cô, hắn không ngại nguy hiểm đến cứu cô từ ranh giới của tử thần, còn vì cô mà bị thương, trong lúc tuyệt vọng mang cô trở về, một lần nữa khiến cô cảm động.
Còn hôm nay, khi cô nghe thấy những đoạn băng ghi âm trong phòng bệnh vô khuẩn, nó vô tình khiến cô phát hiện, cô và hắn tồn tại số mệnh giống nhau: đều chịu nhục, đều có một bí mật không thể nói cho ai biết…
Hắn nói hắn hi vọng cô có thể trở thành vợ hắn.
Hắn nói hắn thích cô.
Hết lần này đến lần khác hắn dùng nụ cười nóng bỏng của mình để quấy nhiễu cô.
Lần đầu tiên cô tức giận, lần thứ hai cô căm tức, hình như là bởi vì hắn vừa hôn cô xong liền chạy như điên đến bên người tình, hơn nữa còn đón cô người tình đó về nhà, hại cô trở thành trò cười trước mặt Đông Dạng, lần thứ ba, vòng tay hắn khiến cô không cảm thấy đáng ghét như thế nữa, nụ hôn của hắn cùng với lời tỏ tình của hắn đều khiến tâm can cô run lên…
Đây là loại rung động quỷ dị gì không biết, nó khiến tim cô loạn nhịp.
Nếu như không có Hoắc Khải Hàng, có lẽ, có lẽ cô đã động lòng. Nhưng trong lòng cô đã có một người, mặc dù hắn đã bị cô phong kín vứt vào xó xỉnh nhưng hắn vẫn tồn tại, đó là sự thật.
Mấy tháng trước, cô đã từng nói với chính mình, rằng cả đời này sẽ cứ như vậy mà sống, chỉ cần có con gái cô ở bên, hai mẹ con nương tựa vào nhau, như vậy là hạnh phúc. Mặc dù có vẻ hạnh phúc đó không trọn vẹn.
Cô của ngày hôm nay chỉ muốn sống an toàn, bình yên qua ngày, không hy vọng có được tình yêu. Không có đàn ông, cuộc đời vẫn có thể đẹp đẽ, rực rỡ.
Nhưng vì sao, mặt hồ tĩnh lặng lại gợn sóng lòng, từng đợt từng đợt sóng trước đó, sau này không ngừng cuộn lên.
Loại chập chờn đó là gì?
Cô vùi mình trong chăn, mê muội.
Cô đang nhớ lại về những gì đã qua và những ngày tháng du dương với Hoắc thiếu, chỉ là càng nhớ lại đau lòng, bởi vì sự vứt bỏ của hắn đã hại từng người, từng người trong tổ chức của cô phải chết, bởi vì sự vứt bỏ của hắn, cô đứng bên ranh giới của sự sống và cái chết đau đớn giãy giụa; bởi vì sự vứt bỏ của hắn, cô mới bị ma xui quỷ khiến đến nơi này, và gặp gỡ người đàn ông muốn nắm giữ tương lai của cô…
Mọi người đều nói mối tình đầu quá đẹp sẽ khiến con người ta cả đời nhớ mãi không quên, có lẽ là như vậy.
Hoắc thiếu là mối tình đầu của cô, là người đàn ông đầu tiên của cô, là cha của con cô, là người cô vẫn luôn muốn quên nhưng mãi không thể quên.
Trong mắt rất nhiều người, Hoắc Khải Hàng là một người lãnh khốc, nghiêm túc, là kẻ hầu như không biết cười là gì. Nhưng trong mắt cô, hắn là một người đàn ông ôn nhu, dịu dàng. Từ nhỏ đến lớn đã được nuôi dưỡng một cách quy củ, điều này đã cướp đi của hắn tất cả những niểm vui đơn giản nhấy, Hoắc phu nhân vô cùng kỳ vọng vào hắn khiến hắn hình thành một áp lực cực lớn, từ đó trở thành người ít nói, không thích thể hiện hỉ lộ ái ố cho người khác biết.
Lúc đối diện với cô, hắn mới thật sự là hắn, khuôn mặt hiện lên những nét mềm mại, ấm áp, đó là biểu hiện vui vẻ của hắn. Lúc hắn hôn cô, ánh mắt không hề có tia băng lãnh, thay vào đó là sự nhiệt tình, nóng bỏng…
Nhưng tất cả đều đã trở thành quá khứ…
Rất nhiều người đã phải chết, nó xếp thành vách ngăn giữa bọn họ, sự thật tàn khốc là một cái hào rộng lớn không thể vượt qua, chỉ có thể khiến cô đứng từ xa nhìn ngắm, quay đầu quên lãng.
Tương lai liệu có thể mang đến cho cô một người đàn ông khác khiến cô hoàn toàn quên đi đoạn tình yêu không kết quả kia không? Đông Đình Phong sao?
Cô không biết. Lúc này cô chỉ biết vùi mình trong chăn, không muốn suy nghĩ nhiều.
***
An Na thích Đông Đình Phong, đó không phải ngày một ngày hai, thích một người có lẽ là chuyện, nhưng lâu ngày lại muốn chiếm giữ người đó. Đó là loại bản năng của một người bình thường.
Từ sau khi hoàn thành phẫu thuật ghép tim, cô ta luôn nghĩ đến một chuyện: Làm thế nào để chính mình được bù đắp những gì mong muốn.