Phần 79
Lâm Tử Hàn đoán được con bé muốn làm cái gì, mạnh mẽ xông lên che miệng con bé đi, vội vàng dỗ dành nói: “Nói chú dì khỏe, mau nói”. Nói xong áy náy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Ký Phàm, cùng với vẻ mặt giận dữ của Duẫn Ngọc Hân. “Chú dì khỏe, dì ơi cháu muốn đi qua”. Tiểu Thư Tuyết vẫn như cũ ngửa cổ lên, trông mong nói. “Đường lớn như vậy, cháu tại sao cần phải đi qua giữa chúng ta chứ?” Duẫn Ngọc Hân bất mãn nói, cúi đầu xuống xem xét váy của mình có bị làm bẩn hay không. Mà trên chiếc váy phấn hồng, kem sữa trắng hiện ra rõ ràng, phát hiện này làm cho cô ta càng thêm căm tức. “Xin lỗi… Xin lỗi…” Lâm Tử Hàn vội cúi đầu bắt đầu xin lỗi liên tiếp, rút khăn tay ra quỳ trên mặt đất thay cô ta lau xuống. “Tôi làm sao lại xui xẻo như vậy! Mỗi lần gặp phải cô chưa từng có chuyện tốt!” Duẫn Ngọc Hân trừng mắt căm giận mà nói ra, Lâm Tử Hàn một câu cũng không dám nói, quỳ gối dưới chân cô ta ra sức chà lau lên vết bẩn. Trời ạ! Cô làm sao lại sinh ra một oan gia như thế!“Mẹ, dì ấy chính là nữ quỹ sẽ ăn thịt người mà dì Văn Khiết nói sao?” Đổi lại là lời nói như sấm vang rất tự nhiên mà nhảy ra từ trong miệng Tiểu Thư Tuyết. “Cháu nói cái gì? Vương Văn Khiết nói ta là nữ quỷ!?” Duẫn Ngọc Hân tức giận đến một nắm đưa tay ra bắt lấy Tiểu Thư Tuyết vẻ mặt đang hiếu kỳ mà đánh giá mình, Tiểu Thư Tuyết nghĩ mà sợ lùi đến bên người Tiêu Ký Phàm, nắm lấy ống quần tây trang của anh, đầu nhỏ giấu ở phía sau anh, sợ hãi mà nhìn chằm chằm Duẫn Ngọc Hân đang nổi bão. “Lâm Thư Tuyết!” Lâm Tử Hàn quát lớn một tiếng, tức giận đến phát run: “Mẹ đời này thất bại nhất chính là sinh ra con một tiểu hỗn đản như vậy!”Lâm Thư Tuyết lúc này đổi lại càng thêm sợ hãi, lắc lắc mặt ấp úng nói khiến cho người ta phun hết máu ra: “Mẹ đừng nổi cáu, mẹ lần sau không cần sinh con ra thì tốt rồi”. “Nó là con gái của cô?” Duẫn Ngọc Hân kinh ngạc liếc nhìn cô, cô ta lại có thể có con lớn như vậy? Trong lòng đột nhiên có chút may mắn, biết rõ Tiêu Ký Phàm không có khả năng thích Lâm Tử Hàn, cô ta vẫn còn có chút lo lắng. Nếu cô đã là người phụ nữ có gia đình, cô ta cũng không cần lo lắng Tiêu Ký Phàm ngày nào đó uống lộn thuốc mà bị cô ấy câu dẫn. Vẻ mặt Lâm Tử Hàn cầu xin, áy náy mà cúi đầu xuống, lần này xong rồi!“Cô tại sao có thể đưa con đến công ty? Còn nữa! Cô biết nó buổi tối hôm nay thiếu chút nữa thì chuẩn bị phá hỏng lễ phát hành chưa?!” Duẫn Ngọc Hân nhìn xuống cô ồn ào, lập tức chuyển hướng sang Tiêu Ký Phàm vẫn đang trầm mặc, giọng điệu nũng nịu nói: “Ký Phàm, công ty làm sao có thể lưu lại loại nhân viên vi phạm nghiêm trọng chế độ công ty được?”“Xin lỗi, tôi hôm nay thật sự là không có biện pháp nào, không ai giúp tôi trông đứa nhỏ, tôi chỉ còn cách mang tới công ty. Thật xin lỗi, tôi lần sau không bao giờ mang đến nữa”. “Đâu còn có lần sau! Một lần cũng đã đủ để cô rời đi!” Duẫn Ngọc Hân quát xong, nhìn về phía Tiêu Ký Phàm, hy vọng anh có thể nói một câu, đưa cô ra khỏi Tiêu thị. Tiêu Ký Phàm chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Tử Hàn, một tay ôm lấy Tiểu Thư Tuyết. Trên mặt lãnh đạm lộ ra một nụ cười ấm áp, lấy kem trong tay Tiểu Thư Tuyết xuống, cưng chiều mà nói ra: “Buổi tối trời lạnh, không thể ăn kem, biết không?”Khi đang nói chuyện, dùng khăn tay lau tay nhỏ bé dính đầy kem, không chút nào để ý đếnsự kêu gào của Duẫn Ngọc Hân. “Chú Tiêu, Tiểu Thư Tuyết đã biết”. Tiểu Thư Tuyết ngọt ngào nở nụ cườiở trong lòng ngực anh. Hai người phụ nữ cùng lúc ngạc nhiên mà nhìn phía Tiêu Ký Phàm, nụ cười của anh, thật mê người, các cô cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua. Duẫn Ngọc Hân mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, cũng chỉ là lần đầu tiên thấy anh cười như vậy với một đứa trẻ, cưng chiều như vậy. Nguyên bản bị mê hoặc sâu sắc, nhưng nghĩ đến đứa trẻ là con của Lâm Tử Hàn, sự ghen tuông lại bắt đầu tỏa ra, sự say đắm trên mặt bị tức giận che đi. Một lúc lâu, Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, vươn tay áy náy nói với Tiêu Ký Phàm: “Tiêu tổng, thực sự rất xin lỗi, giao cho tôi”. “Mẹ, con muốn chú Tiêu ôm thôi”. Tiểu Thư Tuyết đã rụt vào trong lòng Tiêu Ký Phàm. Hai mắt Lâm Tử Hàn nghiêm khắc, đang chuẩn bị phát cáu, một chiếc xe Audi két một tiếng dừng lại bên cạnh, ngay sau đó là thân ảnh đẹp trai của Đỗ Vân Phi xuất hiện trước mắt mọi người. Lâm Tử Hàn nhìn xe là biết của Đỗ Vân Phi, trong lòng nghi hoặc anh ấy làm sao đi nhanh như vậy. “Tử Hàn, em tại sao lại muộn như vậy mới tan ca?” Đỗ Vân Phi quay lại dò xét mọi người, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Tử Hàn. “Em…”“Ba ba Đỗ, con muốn xem cá heo biểu diễn!” Lâm Tử Hàn còn chưa kịp mở miệng liền bị Tiểu Thư Tuyết cắt ngang, tiểu tử kia lúc này lại không cần Tiêu Ký Phàm bế. “Được, ngày mai đưa con đi”. Đỗ Vân Phi cười đưa tay ra đón lấy thân thể của cô bé, lịch sự gật đầu một cái vớiTiêu Ký Phàm. Tiêu Ký Phàm giao Tiểu Thư Tuyếtvào trong tay của anh, mắt nhìn hai tay trống rỗng, chỉ cảm thấy trong lòng cũng là một khoảng trống không, giống như một đứa trẻ bị người khác đoạt đi món đồ chơi. “Tử Hàn, lên xe thôi”. Đỗ Vân Phi thay cô mở cửa xe, ôm Tiểu Thư Tuyết lên xe. “A” Lâm Tử Hàn nhìn Tiêu Ký Phàm cùng sắc mặt chuyển biến tốt rất nhiều của Duẫn Ngọc Hân một cái, xe lập tức khởi động. “Chú Tiêu hẹn gặp lại!” Tiểu Thư Tuyết ghé vào trên cửa sổ xe, hướng Tiêu Ký Phàm ngoài cửa vẫy tay hét lớn. Trên mặt Tiêu Ký Phàm vẫn là dáng tươi cười ấm áp, chỉ tới khi xe biến mất ở trong bóng đêm, mới khôi phục thành thói quen lạnh giá. “Thì ra anh ta chính là ông xã của Lâm Tử Hàn?” Duẫn Ngọc Han cười tủm tỉm nói, thoạt nhìn cũng không tồi, lại đẹp trai có tiền, Lâm Tử Hàn chắc là sẽ không rời khỏi anh ta mới đúng. Tiêu Ký Phàm chẳng qua chỉ xem thường mà cười lạnh một tiếng, không trả lời vấn đề của cô ta, đi về hướng phía ga ra.