“Xin lỗi, khiến em chịu khổ” Những lời này là anh nói với Lâm Tử Hàn, cũng là nói với baby. Anh nợ mẹ con cô nhiều lắm, thời gian cả đời này, đủ để anh trả không?
“Chỉ cần anh không rời khỏi bọn em, bọn em sẽ nguyện tha thứ cho anh” Trên mặt Lâm Tử Hàn, cuối cùng xuất hiện dáng tươi cười thản nhiên.
Đáp lại cô, là nụ hôn thâm tình của Tiêu Ký Phàm, một nụ hôn vào giữa trán cô…
Khi hai người trở lại Lâm gia, bước vào phòng khách, liền thấy hai người Lâm Trúc bắt chéo chân, cùng Lâm Tử Y đang nhắm hờ mắt thưởng thức trà thơm.
Cố làm chuyện gì cũng không liếc hai người vào cửa, trầm tĩnh hô: “Đã về rồi? Qua thanh minh hay là sinh nhật?”
“Lão bất tử, ông lại dám chơi đùa tôi?” Lâm Tử Hàn trợn tròn mắt nhìn Lâm Trúc, hận đến nghiến răng. Lão già này ba ngày thì hai ngày giả hảo tâm đến gặp cô, an ủi cô, còn không nói cho cô Tiêu Ký Phàm còn sống!
Lâm Trúc vô tội nhìn chằm chằm cô, nhún nhún vai nói: “Ta không chơi đùa con như thế, con làm sao có thể diễn giống như vậy, làm sao có thể lừa dối được tiểu tử Đỗ Vân Phi kia”
“Nhưng mà ba dượng, chị thực sự rất thảm, đều sắp khóc chết” Lâm Tử Y bất mãn mở miệng nói, thảm trạng mấy tháng qua của Lâm Tử Hàn, cô là rõ ràng nhất.
“Vương bát đản!” Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn ông, mắt nổi lên một tầng sương mù, tủi thân đến nói không ra lời. Tiêu Ký Phàm ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cô trấn an: “Tử Hàn, xin lỗi, anh biết em rất thống khổ, nhưng anh lại không thể sớm hiện thân như vậy”
“Các người có thể sớm nói cho tôi biết một chút, anh còn sống… ” Lâm Tử Hàn cúi xuống vai anh, tủi thân nói ra.
Lâm Trúc ha ha cười nói: “Tử Hàn, con cũng biết Lãnh Phong bị thương có bao nhiêu thảm, không phải một hai ngày có thể tốt được, lúc đầu dự định qua một hai tháng nữa mới cho các con gặp mặt. Mắt thấy con đều thu xếp tặng hoa cúc vàng cho người ta, ta không cho cậu ta hiện thân cũng không được nha”
“Ông… Tên khốn! Còn dám pha trò với tôi!” Lâm Tử Hàn căm giận la hét, tránh khỏi vòng ôm ấp của Tiêu Ký Phàm, nhìn xung quanh một vòng, nắm then cửa tạo thành một trận loạn múa.
Lâm Trúc hoảng, không ngờ rằng cô sẽ đột nhiên dùng tới một chiêu này, cuống quít nhảy lên từ trên ghế sofa, né tránh qua một bên.
“Chị, đáng đánh!” Lâm Tử Y từ trước đến nay thích thêm phiền, quơ hai tay thét chói tai.
Tiêu Ký Phàm nhíu mày, cất bước tiến lên ôm lấy Lâm Tử Hàn, lấy then cửa trong tay cô nói: “Tử Hàn, em như vậy sẽ hù dọa baby” Cô vợ bỏ trốn của anh, ngay cả mang thai đều không an phận như vậy, thật không biết cô trước đây là thế nào, baby mới có thể ở trong bụng cô lâu như vậy, thật đúng là một kỳ tích!
Lâm Tử Hàn chu chu miệng nhỏ nhắn, tủi thân chỉ trích: “Các người đều bắt nạt tôi… ”
“Con cũng dám lấy then cửa đuổi lão tử, ai còn dám bắt nạt con?” Lâm Trúc trở lại bên ghế sofa ngồi xuống, đột nhiên thần bí cười một cái, nói: “Ta đưa cho con quà sinh nhật, thích không?”
“Đáng ghét! Xấu lắm!” Lâm Tử Hàn giận dữ trừng mắt liếc ông một cái, tâm trạng cũng ấm áp dào dạt, cô chỉ thuận miệng nói muốn Lãnh Phong mà thôi. Ông lại thực sự đưa anh đến trước mặt cô, xem người cha này của cô thật đúng là quá thần kỳ.
Lâm Trúc hắng giọng, giả vờ nghiêm trang mở miệng nói: “Tiêu Ký Phàm là ta nhặt trở về từ cạnh biển, mạng của cậu ta đã thuộc về ta, nếu như con muốn cậu ta… ”
“Muốn tôi gọi ông là ba, tôi không làm! Tôi không có người ba ác độc như thế!” Lâm Tử Hàn cắt lời ông, hếch khuôn mặt nhỏ nhắn khẩu thị tâm phi nói.
“Xác định?”
“Xác… Định… ” Hai chữ này Lâm Tử Hàn nói xong rất không có sức lực.
“Xác định?”
“Hu… Ông… Ông… Con hận ba chết đi được!” Lâm Tử Hàn tan vỡ oa oa kêu to lên, ông biết rõ cô không xác định, không phải để cho cô nói ra miệng không được, rất xấu rồi!
Lâm Trúc thoải mái cười ha ha, nhìn cô gái nhỏ mạnh miệng trước mắt này, nhất thời tâm tình tốt lên. Ông cuối cùng cũng làm một chuyện có thể để cô có niềm vui, thực sự là không dễ dàng!
Thấy Tiêu Ký Phàm bắt đầu có chút không hài lòng, mới dừng cười, nói: “Được rồi, các con phải về phòng mình nhìn đủ đi, ta không gây trở ngại cho các con” Vợ chồng nhỏ bé mới vừa gặp mặt, khẳng định có nhiều lời muốn nói, ông có lẽ nên để hôm khác trêu chọc cô thôi.
Đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Tử Hàn, vuốt sợi tóc của cô, ôn nhu nói: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ”
Lâm Tử Hàn ngẩng mặt nhìn ông, đau xót trong lòng, nước mắt cảm động như lệ sương mù tràn đầy đôi mắt, cuống quít rũ mắt xuống, không cho ông thấy sự chật vật trong mắt mình.
“Chị không cần chúng ta chúc phúc cũng đã rất vui vẻ, chị, đúng không” Lâm Tử Y dựa vào sofa, chớp cặp mắt to đẹp trêu chọc nói.
Lâm Tử Hàn trừng mắt với cô, khi đang định tập kich lại đôi lời, Tiêu Ký Phàm đã ôm cô đã đi đến ngoài cửa.
Tags: Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài, Ngôn tình hiện đại, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Trung Quốc