Morgan tiên sinh nghe được lời của anh, con ngươi màu xanh mất đi hào quang lần thứ hai, chìm vào trầm tư của mình.
“Morgan tiên sinh?” A Nghị gọi xác nhận hai tiếng, người sau lại như một pho tượng cương cứng trên ghế sofa, hồn phách từ lâu đã không còn trong cơ thể.
Thiếu nữ nhìn A Nghị đẹp trai mê người, lập tức cười một tiếng nói: “Cha tôi bình thường sẽ như vậy, theo người Trung Quốc chúng ta nói thì gọi là linh hồn đi rong”
A Nghị vẫn coi cô là không khí cuối cùng cũng đồng ý dùng con mắt nhìn cô, đánh giá cô, dùng giọng trào phúng nói: “Cô rất giống không phải người Trung Quốc? Cô Saili Alizarin Morgan?”
Thiếu nữ thần bí cười một cái, len lén liếc mắt nhìn Morgan tiên sinh hồn bay lên trời cao, nói: “Cha tôi là người Anh, mẹ tôi là người Mỹ”
“Người Anh và người Mỹ làm sao lại sinh ra khuôn mặt của người Trung Quốc?” Nữ hầu đứng một bên nhịn không được hỏi, hỏi xong mới giật mình cảm giác mình lắm miệng, kinh sợ cúi đầu xuống.
“Đây đúng là chỗ cao minh của cha tôi” Thiếu nữ cười ha ha, một chuỗi tiếng cười này cuối cùng cũng kéo Morgan tiên sinh như đi vào cõi thần tiên về hiện thực.
Chỉ thấy ông ta trầm xuống, một tiếng rống to nổi giận đùng đùng tràn ra từ trong miệng: “Saili Alizarin!!” Ngay sau đó là rút con dao nhỏ giải phẫu sáng loáng ngang qua không trung, nổi lên một tia sáng trắng chói mắt, thẳng tắp vọt tới phía thiếu nữ.
Thiếu nữ bị dọa đến ngây ngốc tại chỗ, trong lúc nhất thời đã quên né tránh, dao nhỏ theo tiếng gào thét của cô νút qua bên tai, “Phập” một tiếng vang nhỏ, vững vàng cắm trên ghế sofa da thuộc.
Chân mày A Nghị khẽ nhíu, trong lòng kinh ngạc Morgan tiên sinh này thân là bác sĩ, thủ pháp lại tinh chuẩn như thế, liếc liếc mắt nhìn thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, lần thứ hai làm một thủ thế “Mời” với Morgan tiên sinh.
Morgan tiên sinh phảng phất như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì, ưu nhã đứng dậy, sửa sang lại áo đi theo A Nghị đi lên tầng hai.
Tiếng vọng của bước chân thận trọng vang lên trong hành lang gấp khúc vắng vẻ, rảo bước đi đến hướng phòng giải phẫu, thiếu nữ theo sau người nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài cao lớn của A Nghị, chớp đôi mắt đẹp hiếu kỳ mà hỏi thăm: “Cameron tiên sinh, anh tên là gì?”
Morgan tiên sinh từ lâu đã tập mãi thành thói quen với hành vi vô lễ của cô, không để ý tới tới cô nữa, A Nghị không quay đầu lại, thản nhiên mở miệng: “Mạc Lặc Nghị Phàm · Cameron”
“Mạc – Lặc – Nghị – Phàm… ” Thiếu nữ đọc lại một lần, ngẩng đầu thì mới phát hiện người đi ở phía trước sắp chuyển sang một đường khác, vội chạy đuổi theo, giương giọng hô: “Mạc Lặc Nghị Phàm.. , chú Nghị, anh chờ tôi một chút”
Chú Nghị?! Khuôn mặt đẹp trai của A Nghị hơi trầm xuống, cô bé này thật sự thiếu sự dạy dỗ của tư bản!
Vào trong phòng giải phẫu, Morgan nhanh nhẹn mặc vào áo giải phẫu vào, chỉ là thản nhiên liếc liếc mắt nhìn Duẫn Ngọc Hân trên giường lớn, bắt đầu chuẩn bị dao giải phẫu.
Bên ngoài cửa kính, thiếu nữ vươn dài cổ quan sát Duẫn Ngọc Hân trên giường, quay mặt lại nhìn A Nghị hi hi cười nói: “Anh muốn cô ấy quên anh sao?”
A Nghị không để ý đến cô, chỉ là lẳng lặng canh giữ bên ngoài cửa kính.
Thiếu nữ xoay người, cười tủm tỉm nhìn anh từ trên xuống dưới, khoa tay múa chân nói: “Tôi còn rất hiếu kỳ cha tôi vì sao lại nhận lời mời của anh đó, thì ra là vì để mỹ nhân này quên tình, cha thích nhất chính là khai đao vì những người như này, tôi… ”
“Cô họ Lâm sao?” A Nghị đột nhiên nói ra những lời này, quay sang lạnh lùng liếc cô. Ở trong ký ức của anh, chỉ có chị em họ Lâm kia mới có thể thản nhiên không, sinh động, chọc người phiền hà như thế!
Thiếu nữ vui vẻ, thoải mái mà quan sát anh kêu lên: “Làm sao anh biết tôi họ Lâm? Tôi là Lâm Duyệt! Duyệt trong du duyệt… ” Du duyệt ở đây là sung sướng.
“A Minh, đưa cô Morgan đến phòng khách nghỉ ngơi” Giọng nói không vui của A Nghị vang lên, A Minh canh giữ ở cửa liền đi đến, làm một thủ thế Mời với Lâm Duyệt: “Mời Morgan tiểu thư đi theo tiểu nhân thôi”
“Tôi không cần… Hey… ” Người kia mới mặc kệ cô có muốn hay không, nâng người cô đi đến phía cửa, chỉ để lại một chuỗi tiếng nói hổn hển: “Chú Nghị… Chú Nghị sao lại đuổi tôi đi… ”
…
Bên trong phòng khách Tiêu gia, Tạ Vân Triết nhìn Lâm Tử Hàn chậm rãi đi xuống, sự ngưng trọng trên mặt cuối cùng cũng lộ ra dáng tươi cười thư thái, nghênh đón: “Tử Hàn, con cũng gặp qua, chúng ta có thể đi sao?”
Lâm Tử Hàn cúi thấp đầu, bất để cho người khác thấy nước mắt trên viền mắt cô, thấp giọng nói: “Cũng không thể được chờ một chút nữa sao? Em sợ sau khi Tiểu Thư Tuyết tỉnh lại không thấy được em và Ký Phàm, nó sẽ khóc”
“Yên tâm đi, có tôi ở đây” Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn cô nói, chỉ cần cô không mang theo con đi, cô phải đi, là điều bà ta mong. Nói xong ánh mắt lần thứ hai rơi xuống trên người cô, dùng giọng mỉa mai nói: “Lúc trước tôi lần đầu tiên thấy cô thì đã cảm thấy nhìn quen mắt, thì ra cô chính là Tạ gia… ”
“Phu nhân, nếu không có việc gì, chúng cháu xin đi về trước” Tạ Vân Triết vội cắt ngang lời bà ta muốn nói làm thương tổn người khác, bàn tay to nắm tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn nắm thật chặt, im lặng an ủi.
“Đi thôi, giúp bác chào Tạ phu nhân một tiếng nhé” Tiêu phu nhân cười tủm tỉm nói.
Tags: Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài, Ngôn tình hiện đại, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Trung Quốc