“Chị nói chuyện có thể văn nhã một lần không?” Lâm Tử Hàn liếc mắt nhìn chị, tức giận nói.
“Rốt cuộc có chuyện này hay không?” Vương Văn Khiết nghiêm túc nhìn cô.
Lâm Tử Hàn buông mắt xuống, chột dạ lắc đầu một cái, nhớ tới chuyện ngày đó, trên mặt lại phát nhiệt.
“Tốt nhất là không có, nếu như em dám làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này, chị tuyệt đối không tha cho em! Chị hận nhất chính là loại ngườithứ ba đoạt người yêu của người khác này” Vương Văn Khiết căm giận mở miệng, cô chính là người bị hại điển hình!
“Em cũng hận!” Lâm Tử Hàn thấp giọng.
“Cuộc sống cá nhân của mình thì tự mình quản cho tốt! Chị trở về làm việc”. Vương Văn Khiết liếc cô nói xong câu đó, đã đi đến phòng làm việc của mình.
Tại giữa gian phòng, một nhân viên văn thư kêu lên ở sau lưng cô: “Trợ lý Lâm, phiền chị chờ một chút”
Lâm Tử Hàn kinh ngạc, quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”
“Tiêu phu nhân gọi chị đến phòng họp” Nhân viên văn thư nói xong, cùng mọi người dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn cô.
Tiêu phu nhân?! Tim Lâm Tử Hàn đột nhiên đập rối loạn, Tiêu phu nhân xuất hiện ở công ty rất ít vì sao đột nhiên tới? Nhưng lại điểm danh muốn tìm cô?
Khẳng định không có chuyện tốt rồi, nhớ tới lời Duẫn Ngọc Hân nói ngày hôm qua, nhất định là có liên quan tới chuyện này.
Lâm Tử Hàn không dám có chút chậm trễ, bước nhanh qua phòng họp, bên trong phòng họp rộng lớn, Tiêu phu nhân ung dung hoa lệ như nữ thần ngồi trên ghế lãnh đạo. Mặt lạnh lùng không có chút biểu tình nào, quả nhiên là dạng người mẹ thương con trai, vẻ mặt đồng dạng như dọa người!
Bên cạnh bà, là Duẫn Ngọc Hân đợi xem kịch vui.
“Chào phu nhân, chào giám đốc Duẫn” Lâm Tử Hàn dè dặt lên tiếng, cách Tiêu phu nhân năm mét thì đứng lại.
Tiêu phu nhân coi thường đánh giá cô, vốn dĩ muốn đi thẳng vào vấn đề mà vũ nhục cô, lại nói sang chuyện khác, hỏi: “Có đúng là tôi đã gặp cô ở nơi nào hay không?”
Gặp qua cô? Lâm Tử Hàn kinh sợ, làm sao có thể? Bởi vì ngoại trừ lễ phát hành quảng cáo lần trước, cô không nhớ rõ bản thân lúc nào có gặp qua Tiêu phu nhân, nhưng mà lần kia Tiêu phu nhân cũng không nhìn thấy cô nha. Mà ba năm trước đây cô chưa bao giờ giao tiếp cùng những người trong gia đình phú quý này đó, ba năm qua rời nhà trốn đi càng không thể.
Tiêu gia cùng Tạ gia là thế giao, lẽ nào… ! Lâm Tử Hàn kinh hãi, Tạ Vân Triết kết hôn tuy rằng không phô trương, nhưng quan hệ tốt hầu như đều có tham gia.
Lâm Tử Hàn cưỡng chế sự kinh ngạc dưới đáy lòng, bình tĩnh nói: “Phu nhân, chúng ta chưa từng gặp mặt”
Tiêu phu nhân cũng không nghĩ sâu thêm, nghĩ thầm bên người Tiêu Ký Phàm xuất hiện nhiều phụ nữ như vậy, bà gặp qua cũng là bình thường. Trông mong vài ngày cuối cùng trông mong đến ngày Tiêu Ký Phàm đi công tác, bà phải giải quyết chính sự xong xuôi mới được.
Như thế, bà thanh thanh cổ họng, lạnh lùng nói: “Nghe nói Ký Phàm cự tuyệt đính hôn cùng Ngọc Hân là bởi vì cô, có đúng không?”
Quả nhiên là bởi vì chuyện này tới, Lâm Tử Hàn kêu rên trong lòng một tiếng, trong lòng cô đã đủ thống khổ, vì sao còn muốn lần lượt giáo huấn chứ ở chỗ này?
Câu hỏi của bà rất bén nhọn, cô nên đáp lại thế nào đây?
“Không trả lời chính là thừa nhận?” Tiêu phu nhân ưu nhã đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ cô, liếc cô tiếp tục nói : “Nhớ rõ đây, muốn gả cho Ký Phàm, đời này cũng đừng nghĩ đến”
Lâm Tử Hàn buông mắt xuống, không nói gì, bởi vì cô cảm thấy đắc tội với Tiêu phu nhân sẽ không có kết cục tốt gì, mặc kệ bà nói cái gì, đều chịu đựng thôi.
“Nghe nói cô đã ly hôn, còn có một đứa con có đúng không?”
“Đúng vậy”
Tiêu phu nhân chán nản, trừng mắt nhìn cô: “Vậy cô còn có mặt mũi nào quyến rũ Ký Phàm nhà chúng tôi chứ? Cô cho là gia nhập vào Tiêu gia dễ như vậy sao?”
“Phu nhân, cháu không nghĩ qua phải gả vào Tiêu gia, cũng không quyến rũ tổng tài” Lâm Tử Hàn phản bác, có tiền thì rất tốt sao? Có tiền có thể tùy tiện vũ nhục người ta sao?
Trên thực tế, cô cũng căn bản là không quyến rũ ai, Tiêu Ký Phàm thích cô, chính là sai lầm của cô sao?
“Nói như thế này là Ký Phàm theo đuổi cô?”
“Cháu… ” Trái tim Lâm Tử Hàn đông cứng lại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra chính cô cũng không rõ ràng lắm, bởi vì chính cô cũng bị hai thân phận của Tiêu Ký Phàm làm cho mê đảo. Rốt cuộc là làm sao yêu anh, cô cũng không rõ!
“Bác gái, cô ta đơn giản nhất định là muốn tiền của Tiêu gia mà thôi, chúng ta đưa cho cô ta một số tiền để cho cô ta rời khỏi Ký Phàm thì tốt rồi” Duẫn Ngọc Hân vẫn trầm mặc nãy giờ nói, nếu như có thể khiến cho Lâm Tử Hàn rời khỏi Tiêu Ký Phàm, mặc kệ muốn cô ta làm cái gì, tốn bao nhiêu tiền cô ta đều nguyện ý.
“Không có đạo lý này!” Tiêu phu nhân bất mãn trách cứ: “Tiêu gia dựa vào cái gì phải cho cô ta tiền?” Bà cũng không tin mình không đối phó được với một tiểu nha đầu!
“Tôi không cần tiền của các người!” Lâm Tử Hàn lạnh lùng nói, tiền là một thứ tốt, cô xác thực cũng rất thiếu, nhưng mà cô chịu không nổi biểu hiện của những người giàu có này.
“Vậy cô muốn cái gì?” Duẫn Ngọc Hân vội la lên.
“Mặc kệ cô muốn cái gì, Tiêu gia cũng sẽ không cho, một phân tiền cũng sẽ không cho cô!” Tiêu phu nhân không ủng hộ cách làm của Duẫn Ngọc Hân.
“Tôi cái gì cũng không muốn, bất kể là tiền hay là đàn ông của Tiêu gia, tôi cũng không muốn” Lâm Tử Hàn nghiến răng nghiến lợi nói xong, xoay người đi ra ngoài. Cố nén nước mắt tràn ra khỏi mi, chạy đến phòng làm việc trong tiếng nghị luận của mọi người.
Tiêu phu nhân nhìn bóng dáng biến mất của cô, cười nhạo nói: “Người phụ nữ này có hai phần khí phách, cũng không biết có thể thực sự làm được hay không”
“Hiện tại chỉ là nói vậy, đầu óc cô ta cũng không phải bã đậu, làm sao có thể thả một con cá béo như Ký Phàm chứ”.
Tiêu phu nhân xoay người lại vỗ vỗ vai cô ta, ai thán một tiếng nói: “Những ngày sau này chỉ có thể dựa vào chính cháu đi kéo trái tim của Ký Phàm về, về phần những việc nhàm chán lén lút này, người phụ nữ thông minh đều sẽ không đem tâm tư lãng phí ở những chuyện nhỏ”.
Tags: Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài, Ngôn tình hiện đại, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Trung Quốc