Lâm Tử Hàn tức giận bò lên từ trên mặt đất, trừng mắt với vẻ mặt cười xấu xa của Lãnh Phong thét to: “Vương bát đản! Anh lại còn có thể cười được?”
Lãnh Phong cười ha ha một tiếng, nói: “Chú chó này hoan nghênh cô như vậy, cô làm sao lại tức giận chứ?”
“Nó đây là đang hoan nghênh tôi sao? Rõ ràng là bị anh sai khiến bắt nạt tôi” Lâm Tử Hàn liếc mắt qua nhìn con chó trắng đang chơi đến vui thích cùng Tiểu Thư Tuyết.
“Làm sao lại chấp nhặt với con chó chứ? Cô không phục có thể cắn nó hai cái mà” Lãnh Phong mỉm cười đi đến chỗ cô, lấy vụn cỏ trên đầu cô xuống.
“Đáng ghét!” Lâm Tử Hàn oán hận mà đẩy anh một cái, đi vào trong nhà. [ài, sao cảm thấy chị như tiểu tức phụ đang làm nũng thí nà]
“Hai người ăn sáng chưa?” Lãnh Phong dắt Tiểu Thư Tuyết đi theo sau cô vào nhà, Lâm Tử Hàn lắc đầu, lập tức nói: “Nhưng mà Lâm Thư Tuyết đã uống qua ít sữa bò” Cô cũng không muốn lại bị anh nói đối xử với trẻ con không tốt, giống như cô thật sự là mẹ kế ngược đãi con cái.
“Lại đây cùng nhau ăn đi” Lãnh Phong đưa cô ngồi xuống trước bàn ăn, trên bàn cơm đã dọn xong ba phần bữa sáng tinh mỹ [tinh xảo đẹp mắt], trong đó một phần là cơm cho trẻ con.
Lâm Tử Hàn đánh giá bàn bữa sáng tinh mỹ, nhìn liếc mắt bốn phía, cũng không phát hiện có người hầu ở đây, chẳng lẽ là anh làm? Làm sao có thể?
Ngay cả tay đều lười rửa sạch, vội vàng nếm một chút, lập tức khen không dứt miệng nói: “Ăn rất ngon, anh thật lợi hại, cư nhiên còn có thể làm bữa sáng ăn ngon như vậy”.
“Không phải tôi làm” Lãnh Phong liếc mắt nhìn cô thản nhiên nói.
Vãi mồ hôi! Vỗ mông ngựa [Các bạn Bông hay dùng cái này chỉ nịnh nọt] đến tận chân rồi, không sao, sửa chữa lại là tốt rồi. “Tôi đương nhiên biết không phải là anh làm, anh không giống như là loại người có thiên phú này”
Lãnh Phong uống một ngụm sữa, một bộ dạng lười nói cùng cô.
“Người ta cũng thích ăn Sandwiches mà” Tiểu Thư Tuyết tủi thân nhìn tới nhìn lui Sandwiches trong đĩa của Lâm Tử Hàn và Lãnh Phong, dựa vào cái gì người ta phải ăn những thứ ít thịt này! Rõ ràng là phân biệt tuổi tác!
“Ha ha, đã nhìn thấy sao, mẹ được hoan nghênh hơn con” Lâm Tử Hàn cười hì hì cắn một miếng Sandwiches. Còn cố ý làm ra một bộ dáng rất hưởng thụ để cho con bé nhìn.
“Đến đây, cho cháu này”. Lãnh Phong đem phần Sandwiches để lên trước mặt Tiểu Thư Tuyết.
“Cám ơn chú Lãnh, mẹ nói đúng, chú Lãnh là một tên trộm tốt”. Tiểu Thư Tuyết vui mừng đến la lớn, Lâm Tử Hàn thiếu chút nữa không bị Sandwiches trong miệng làm cho nghẹn chết, có lầm hay không, làm sao phải nhắc lại lời cô nói qua chứ.
Sắc mặt Lãnh Phong trong nháy mắt tái đi, liếc nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lâm Tử Hàn, cau mày nói: “Đây là danh hiệu cô tặng tôi sao?”
“Không phải mà… ” Lâm Tử Hàn càng thêm xấu hổ, cắn đầu lưỡi giải thích: “Vương bát đản này nói bậy, anh nghìn vạn lần đừng nghe lời của nó”.
“Không biết Lâm tiểu thư sáng sớm tìm một tên trộm như tôi có chuyện gì đây?”
Được rồi! Thiếu chút nữa đã quên chính sự, Lâm Tử Hàn vỗ đầu một chút, nhưng mà lúc này không dám ngang nhiên chăm chú quan sát anh, chỉ có thể tự tạo ra cơ hội.
Nghĩ đến chính sự, cô một miếng cũng ăn không vào nữa, đứng dậy nói lớn tiếng tuyên bố nói: “Tôi ăn no rồi, hai ngươi cứ ăn từ từ” Nói xong đi khỏi bàn ăn, khi đẩy cái ghế, “Ai ui” một tiếng đã ngã xuống đất, tay phải ôm cổ chân lớn tiếng kêu rên.
Lãnh Phong nhanh chóng đứng lên, vài bước đã đến trước mặt cô vội la lên: “Cô làm sao vậy?”
“Chân của tôi bị chuột rút” Lâm Tử Hàn ra bộ đau đớn liếc anh một cái, tiếp tục tự biên tự diễn.
Lãnh Phong cúi người, ôm lấy ngang thân thể của cô đi đến phòng ngủ *hắc hắc*, Lâm Tử Hàn hai tay vịn cổ của anh, tinh tế đánh giá mặt nghiêng của anh, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có dấu hiệu dịch dung, chẳng lẽ là chính mình nghĩ sai rồi sao?
Nếu như thật là dịch dung, khoảng cách gần như vậy cô không có khả năng nhìn không ra chứ? Nhịn không được đưa tay ra, khẽ kéo tai của anh, cũng không có bất cứ dị thường nào.
Lãnh Phong bị cô kéo đau, nhíu mày, nói: “Cô đang làm gì đó?”
“A, không có gì, đùa anh một chút” Lâm Tử Hàn ngoan ngoãn thu hồi tay, nằm ở trong ngực của anh, hai chân run rẩy, lớn như vậy vẫn là lần đầu được một người đàn ông ôm, cảm giác thật thoải mái!
“Cô không bị chuột rút sao?” Lãnh Phong liếc mắt nhìn hai chân run rẩy của cô, lạnh lùng nói, tốt thôi! Dám đùa giỡn anh?
Lâm Tử Hàn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới bản thân phải làm chính là khóc thét, mà không phải ca hát.
“Đúng là bị chuột rút, nhưng nghe nói vung chân thì mau khỏi” Cô cười gượng giải thích, Lãnh Phong thận trọng bước vào phòng ngủ, đặt cô lên giường lớn, cười lạnh nói: “Vậy thì cô tốt hơn hết cũng nên nghỉ ngơi thôi, tốt nhất ngủ một giấc, như vậy thói xấu chuột rút lần sau sẽ không dễ dàng phạm vào như vậy”
“Tôi đã hết bị rồi” Lâm Tử Hàn bò lên từ trên giường, người kia đã xoay người đi ra ngoài, còn tiện thể đóng cửa phòng lại.
Lâm Tử Hàn đánh giá phòng ngủ đầy màu xám này, gian phòng rộng lớn sáng sủa, vừa nhìn liền biết là phòng ngủ của đàn ông, không phải là gian phòng của Lãnh Phong chứ? Lâm Tử Hàn nghi hoặc đi ra ban công, trong vườn hoa dưới tầng, Tiểu Thư Tuyết cùng Lãnh Phong còn có con chó trắng kia thiếu chút nữa cường bạo cô chơi rất vui vẻ.
Vẫn nhìn quen dáng vẻ lạnh như băng của người đàn ông kia, nghĩ không ra anh còn có thời gian vui đùa thoải mái như thế, Lâm Tử Hàn ghé vào trên lan can, ánh mắt đuổi theo hai người một lớn một nhỏ, tức thì cảm thấy có chút ngây dại, loại hình ảnh này, nhìn thật ấm áp!
Nếu như có thể vĩnh viễn mà lưu lại hình ảnh này thì thật tốt, chỉ là, Lãnh Phong đối với cô mà nói vẫn là một câu đố, cho nên cô vĩnh viễn cũng không có khả năng lưu lại hình ảnh này.
Tags: Cô vợ bỏ trốn của sát thủ tổng tài, Ngôn tình hiện đại, Truyện ngôn tình, Truyện tình buồn, Truyện Trung Quốc