– Cô còn nhớ lần cô Yến xỉu không?
– Lần năm ngoái nhỉ? Có gì không?
Thấy bả không thay đổi thái độ mà vẫn dựa tiếp vào lòng tôi, tay thì vuốt mấy sợi tóc, tôi bèn… Nói tiếp:
– Tự dưng nhớ lại thôi, nhớ tối đó cô hạch sách em dữ lắm.
– Ủa có hả? – Giả điên rồi đó các bác.
– Oạch, còn đuổi cổ em về!
– Ê ê, xạo nha, hôm đó em tự đứng dậy tự về, chứ… Người tacó kêu đâu.
Vừa nói bả vừa chu mõ ra trách cứ. Vỡi thật, cô lại muốn embóc lịch à cô giáo???
– Ra là nhớ, mà xạo xạo đã quên? – Tôi cười khẩy hôn cáichóc ngay má bà bác một phát, cú này coi bộ thấm à nha.
– Quỷ quái!
– Cô yêu quỷ quái hả?
Nói thì nói chứ cũng thương cũng yêu lắm các bác ạ. Thiệt sựnếu không gặp bả chắc giờ tôi chẳng biết mục đích sống của mình để làm gì nữa.
– Mà em muốn biết cô Yến nói gì lúc đó không? – Giọng nóibình thản, tay vẫn “chăm sóc” tóc khi dựa vào người tôi nhưng thấy cómùi khét đâu đây.
– Cô muốn nói cứ việc nói!
– Cả năm mà tính chả thay đổi, câu cú thì lười đổi câu quáha – Bà bác nheo mắt nhìn lên rồi nhéo mũi tôi phát rõ đau – Thực ra lúc đầuthì cô Yến với người ta đang nói chuyện, mấy việc trong tổ Toán Lý thôi, nhưngvừa quay qua rót ly nước thì quay lại thấy cô Yến đã ngất đi rồi ngã xuống khoảngtrống giữa bàn học rồi. Khó khăn lắm thầy Minh mới kéo ra được.
– Ờm, rồi sao?
– Thì người ta cũng phụ, lúc đó nghe rõ luôn là cô Yến đanggọi tên em!
– … – Tôi không hiểu tại sao mà ở nhà mẹtôi cũng cho ăn cơm ngon lắm mà nghĩ sao tôi lại ngu, lại dại thế này. Tự dưnglại nhắc tới vấn đề này chi thế không biết.
– Đứng hình rồi hả? Tối đó người ta nói bóng nói gió dữ lắmmà chưa hiểu hả?
– Đâu, có hiểu, mấy hôm sau tụi trong lớp có đồn là gọi tênai đó nhưng không rõ. Rồi cũng không muốn biết.
– Khi nãy nhắc lại ý đã muốn biết rồi nhỉ?
– …
Vỡi thật, bà bác nhà tôi tinh thế không biết.
– Nguyên văn là: “Nguyên! Đừng bỏ cô!”
– …
– Hóa đá luôn chưa?
Bấy giờ bà bác mới ngồi dậy quay mặt lại nhìn tôi. Đôi mắttinh nghịch ấy, nụ cười mỉm chi trên môi vẫn còn, nhưng… Lòng cô sao tôi lạikhông rõ.
– Cô biết chuyện em với cô Yến lâu rồi. Tính ra trong tổtoán Lý cô Yến là người quan tâm ân cần với cô nhất, cũng mới về trường mà. Hômđó ngay lúc cô chạy sang nhà cô Yến lấy tài liệu thì thấy cảnh 2 người đang… hì hì… Có cần người ta nhắc lại hơm?
– … – Tôi lắc đầu lia lịa.
– Hì, đồ hư hỏng. Em có biết lúc đó cô nghĩ gì không?
– …
– Đang suy nghĩ xem cô sẽ nghĩ gì à? – Bả đưa tay lên véo mộtbên má tôi rồi tát nhẹ.
– Ừm!
– Ngốc, chẳng nghĩ gì hết, chẳng nghĩ gì được!
– …
– Nói đi phải nói lại, cái hôm em tới nhà cô tặng quà rồinói đang học Lý ấy, cô đã nghĩ là em chỉ đơn thuần đi học nhóm môn Lý với các bạnthôi. Rồi thầy Khoa cũng hối cô chọn ra trong 3 lớp đang dạy một người, người đầutiên mà cô nghĩ tới là em.
– Ừm!
– Coi cái mặt tự tin kìa – Lại nhéo nhéo má, hic, nhéo riếtxệ nhé bác người yêu – Rồi sao nhỉ, à, lúc đó là tổng kết học kỳ 1 rồi, cônghĩ thời gian còn dài nên mới tính để cho em ăn Tết xong vào nói cũng không muộn. Nhưng… Thế đó.
Câu chuyện cô giáo kể, từng lời từng chữ như đâm thẳng vàotim tôi rồi xé toạt ra từng mảnh. Nhớ tới cái thời gian dằn vặt ấy, hóa ra côngây ngô chẳng biết gì, còn tôi thì với mọi lý do nguỵ biện để từ chối, rồi lạiquay qua đòi học. Haiz… Cảm giác mình khốn nạn thật.
– Mà người ta biết em học Lý tuy có buồn nhưng không giậnnha!
– Ừ ừ em biết – Tôi ôm cô vỗ về.
– …
– Ể, không giận á? – Tôi nắm lấy 2 vai cô kéo ra rồi nhìnvào cái khuôn mặt đang cười trừ.
– Hì hì!
– Điêu dân, không giận sao? Không giận mà đuổi cổ về sớmnày. Không giận mà bảo “Cô mệt”, hỏi ở đâu thì “Toàn thân”này, trong khi mấy phút trước vẫn dạy tụi nó bình thường.
– Thì… Thì..!! – Coi bả gân cổ lên kìa.
– Thì thì sao?
– Thì… Tự dưng sợ ngồi trước mặt em lại không kiềm được!
– …
– Ừ, thôi thôi em hiểu mà – Tôi lại ôm cô vào lòng. Bà báccũng ngoan ngoãn mà dựa đầu vào vai tôi rồi cảm nhận như bàn tay nhỏ khẽ vuốtlưng tôi.
– Rồi ngày hôm đó thấy em với cô Yến như vậy, cô đã tự dặnlòng là không bao giờ được nghĩ ngợi nữa. Cái cảm giác như hết hy vọng.
– Ừ ừ, em hiểu mà.
– Uất ức thì không phải nhưng thấy như không thể làm một điềumà mà mình muốn.
– … – Vỡi thật, sao hôm nay lại trải lòng thếnày cơ chứ.
– Rồi tự dưng có người lại khúm núm xin đi học bồi dưỡng nè, cảm giác lúc đó đúng giận em luôn ấy.
– Sao giận?
– Thấy em kiểu bắt cá 2 tay, thấy không thể nào đoán được emmuốn gì…
– Vớ vẩn, mục đích duy nhất từ khi nhìn thấy cô lần đầu tiênthì luôn mãi là: Làm thế nào để gần cô.
– Thiệt không?
– Thiệt, cứ như tìm được mục đích sống!
– Ừa.
Có thể nói đây là một lần hiếm có, cực hiếm có từ khi quennhau cho tới bây giờ, cả 2 ngồi lại nói chuyện đàng hoàng, không gây gỗ, bỏ quahết mọi lỗi lầm, can đảm mà đối mặt để cảm thông hết mọi tình cảnh. Thật chứ cảmxúc tuy lên xuống thất thường với người con gái xinh đẹp này thật, nhưng tôi làngười có lỗi nên bả tùy ý xử thôi. Vầy là nhẹ lắm rồi.
À mà thế có phải bả đã thực sự tin tưởng tôi chưa? Phải tin thì mới có thể kể chứ đúng không? Nhiều khi tôi lại nghĩ tôi tội đáng muôn chếtnhưng được bả nể, bả nể cái tình cảm bả dành cho tôi, nể tất cả những chuyệntôi làm vì bả, và nể luôn bản thân tôi đã yêu bả như thế nào nên mới có thể gạt bỏ hết mọi chuyện.
Cảm ơn! Người con gái của cuộc đời tôi!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện học đường, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện