Trên con đường dẫn về nhà, tôi đã cố moi ra những câu có thể nói là… uầy, muốn nói lời xin lỗi mẹ lắm cơ, nhưng không biết có được không nữa. Tuy nhiên khi về đến nhà cũng chẳng thấy ai, tôi qua nhà chú 8, là em họ của ba tôi để lấy chìa khóa (thường thì nhà tôi luôn có chìa khóa dự phòng bên nhà chú). Bước vào căn nhà thì cũng chẳng có gì khác, chắc hôm qua biết tôi đang ở đâu nên ba mẹ về ngủ thôi. Tôi thở hắt ra lấy tinh thần chuẩn bị cho một buổi chiều khó đối mặt.
– Alo!
– Cô ăn cơm chưa? – Tôi “hỏi thăm”.
– Chưa, tí nữa ăn nè.
– Cô à, em về nhà mà chẳng có gì ăn hết Chắc sáng nay mẹ dậy trễ rồi – Tôi làm giọng thảm.
– Thì sao? – Bà bác nhà tôi cố làm giọng tỉnh bơ.
– Thì… Có nấu nhiều không? Cho em ăn với – Tôi xịu mặt. Uầy, đi ăn chực công khai luôn, nhưng dù gì cũng đã được nâng lên một vị trí hoàn toàn khác rồi mà.
– Cô không nấu cơm nhiều đâu, muốn thì mua cơm không đi, rồi đến ăn chung – Cô giáo từ tốn.
– Hê, yes madam.
Yê yê… Thế là khỏi ăn cơm tiệm, đời tôi bỗng chốc lên voi… Ủa mà sao thấy bả dễ vậy? Theo tính cách mà đoán thì chắc phải hành tôi cái gì đó rồi mới cho. Nói văn hoa thì là “Vừa đánh vừa xoa” ấy mà.
Nhưng tôi lo hão, cô giáo đón tôi bằng một nụ cười hiền chưa từng thấy, và tôi bèn dựa vào cái cớ ấy mà giở giọng ong bướm trêu bông ghẹo nhụy trong bàn ăn liền.
– Cô biết sao em lại chạy đến không? – Tôi ngậm đũa nheo mắt hỏi.
– Thì không có đồ ăn. – Cô đáp như thực tế tai nghe mắt thấy.
– Hờ, không có đồ ăn thì… Em ra chợ mua cũng được, đâu cần phải chạy gần 2 cây số trưa nắng mà vô đây (Tôi đã phát hiện ra con đường hôm qua tôi đi lạc là lối đi gần nhất để đến nhà cô, hê hê, trong cái xui có cái hên, nói gần 2 cây số cho bả tội thôi).
– Chứ là gì?
– Hề… Thì em cũng thừa biết rằng… Cô cũng mong em đến mà – Tôi nói ngắt quãng như đang mớm mồi.
– Người gì tự tin thấy ớn – Cô giáo hơi phồng má nheo mắt nhìn tôi.
– Ở trong trái tim cô ấy – Tôi hí hửng quan sát thật kỹ thái độ của bà bác nhà tôi, mặt bả đỏ lên rõ ràng luôn các bác ạ.
– Còn lâu, nhớ thì nói nhớ đi, bày đặt!
– Ớ!
Đệch, bị bắt bài ngon ơ luôn vậy ta. Giờ nghĩ nghĩ hình như mọi cô gái trên thế gian này đều rất tinh tế và chẳng hề mắc phải những cái bẫy vớ vẩn của thằng dở hơi như tôi đặt ra. À, đôi khi cũng có vài ngoại lệ khi tôi bị bà nhập, thông minh lạ thường. Rồi xong, hết rồi!
Ăn cơm rồi dọn dẹp xong thì cũng đã hơn 11h30, cứ tưởng cô sẽ vào thay áo dài rồi đi với tôi luôn nhưng đang đứng xớ rớ thì cô ngồi xuống salon trong phòng khách, ung dung…
Mà bật tivi lên xem.
– Ủa? Cô không đi dạy á?
– Có chứ! – Cô nhìn qua phía tôi làm giọng tỉnh lịnh.
– Ớ, thế sao không lo thay đồ đi chứ?
– Để làm gì? Từ từ rồi thay cũng được mà, 12h20 cô mới đi lận.
Ôi lạy chúa, tôi quên mất là cô có như bọn học trò bọn tôi đâu cớ chứ. Tự nhiên giờ thấy bất công ghê, thay gì giờ ngồi phè phỡn thì phải đâm đầu ra giữa trưa nắng chạy thục mạng đến trường cho kịp giờ.
– Cô nay cô đi sớm một ngày đi – “Dụ – ing”.
– Chi?
– Thì… Đi cho có bạn chứ… – Tôi gãi đầu, thiết nghĩ cái bà này bả giỡn chắc, là… người yêu rồi mà.
– Muốn đi với cô thì cứ việc đợi đến 12h20, ai lỗ ráng chịu – “Dửng dưng – ing”.
– Đệch! – Tôi buột miệng rồi trơ mắt ếch tự nguyền rủa mình, phen này không chết cũng bị thương.
– Hừ, nói gì đó? – Cô giáo nhướng hàng lông mày lên.
– Ờ thì…
– Chép riêng 100 lần nhé! – Giọng cô nhẹ nhàng mà tôi nghe như sấm chớp đùng rần bên tai.
– Lỡ lời mà cô…
– Không lỡ gì hết, giỏi ha, nay nói trước mặt tui luôn, cái này là quen miệng quá rồi! – Cô giáo trừng mắt nhưng vẫn đẹp!
– Uầy – Tôi gãi đầu liên tục cứ như là cái ổ chứa chí méng lâu ngày. Hết biết, đúng là gần bà bác này như gần cọp mà.
– Mà trễ rồi đó, đi đi chứ!
– Thì đi nè… Mà… Cho ôm cái đi – Tôi cười cầu tài.
– Thôi, đi học đi! – Cô làm giọng cứng.
– Thôi mà, cho ôm cái đi – Tôi xích mông đến thật gần trong tư thế hổ vồ mồi.
– Không nha, đi học đi, trễ rồi.
Tôi không biết bà bác nhà tôi đang nghĩ gì, cứ miệng thì nói không cho, nhưng thân thì bất động, ờ thì bất động ta đây ôm luôn chứ sợ gì chứ… Luồn tay qua cái eo nhỏ, tôi kéo sát cô giáo vào lòng rồi hôn chụt ngay má, sau còn hôn lên vành tai làm bả hơi giật mình.
– Đi nha, tí nữa đi sau đó – Tôi thì thầm vào tai cô.
– Ừ, đi đi, giờ… cô cũng vào thay đồ. – Coi bả đỏ mặt kia kìa.
– Vậy thì em chờ luôn – Tôi vẫn còn chưa chịu rời, ôm sướng gần chết mà.
– Lâu lắm đó, trễ học lại vào sổ Sao đỏ giờ đó, lần này tui không có tha đâu – Lại giọng cứng.
– Ớ, đi trễ vì ai?
– Không biết! – Nói đoạn cô giáo xô ra một phát làm tôi mém bật ngửa, hic. Rồi ngậm ngùi mà xách xe đi học. Thay đồ gì mà lâu chứ. Mặc áo dài gài mấy cái nút là xong mà. Nghĩ nghĩ cũng bất lực, tôi luồn tay khóa chốt cổng lại rồi phóng thẳng, giờ mà đến trường chắc cũng đúng giờ luôn rồi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện học đường, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện