– Oạp… Khịt khịt… ừm… ừm…
Vâng, nó đang hít lấy hít để cái hương thơm của người yêu nó và ôm cứng ngắc… cái gối.
Hôn cái chóc vào gối ôm mà hằng tưởng là người yêu, cậu bé lớp 10 chợt tỉnh…
“Ủa kỳ vợi, sao mặt mày gì thẳng băng vậy??? Ôi đệch..!!”
– Phần tường thuật của Hoàng Nguyên 21 tuổi đến đây là hết rồi
Từ từ ngồi thẳng dậy, tôi ngáp một phát cho đã cái cuộc đời rồi dòm cảnh vật xung quanh. Ờ… Vậy là vẫn ở nhà cô, chưa bị mẹ bắt về.
Ngẫm lại mọi việc từ tối qua, thật cứ như đang nằm mơ vậy. Gì mà vừa khóc lóc, xong bỏ nhà ra đi, rồi đến đây với hàm ý xin ngủ ké. Và bây giờ là người yêu chính thức của nhau, công khai 4 kẻ biết (các bác tự hiểu).
Mà phải là người yêu không vậy các bác?! Hơi bị lựng khựng chỗ này nha. Người yêu gì mà xưng hô y như bình thường. Không công bằng, sai lệch hoàn toàn khỏi chế độ Dân chủ. Mẫu hệ lên ngôi và cần phải đả đảo!!! Đả đảo đả đảo đả đảo!!!
Hờ, đả một hồi là tôi ra đảo luôn cũng không biết chừng.
Nhìn đồng hồ cũng gần 8h, hic, ngủ siêu ít luôn. Nhưng mà đến nhà người yêu không dậy sớm thì thôi chứ không có quyền ngủ nướng.
– Cô làm gì á?! – Tôi vừa đi ra vừa ngáp.
– Ngáp che miệng lại nghe chưa?! Đang làm đồ ăn sáng chứ gì! – Cô nhăn mặt.
– Uầy… – Tôi sử dụng “Lăng ba vi bộ” lụt nghề phóng lại chỗ cô giáo đang đứng, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô – Có ngon không đó?!
– Không nha, đi đánh răng!! Miệng hôi quá nha… nha!! – Bả đẩy vai hất mặt tôi ra, phũ phàng quá thể.
– Hầy..! – Mới sáng ra đã bị quê, tôi thử bụm miệng hà hơi thử. Ể, có gì đâu, răng lợi chắc khỏe thì lấy đâu ra hôi miệng chớ.
Nhưng thôi, cũng đành ôm cây bàn chải mới được phát tối qua mà cà cưa. Ủa mà sao đủ đồ nghề cho người ở ké hết vậy?! Lạ à nha!
Tiếp tục nhây nhây đem cằm đặt tiếp lên vai cô, tôi làm cái mặt say ngủ dòm xuống nồi súp cô đang nấu.
– Ủa? Ăn cơm sáng mà cũng cần súp à?
– Đâu có, ăn bún mà, nãy cô mới đi ra ngoài trước mua.
– Có sẵn luôn, tiện dữ – Tôi tặc lưỡi rồi tiếp lời… – Đúng là số làm chồng, sướng gì đâu á.
Vừa tính trang thủ luồn tay ra trước ôm eo cô thì bụp một phát, đệch…
– Cô làm gì á?! – Tôi ôm trán tru tréo, nghĩ sao mà lấy cái giá (vá) khỏ ngược vô trán người ta vầy nè.
– Gì là gì?! Ai nhận em là chồng bao giờ?! – Cô liếc mắt rồi giữ cái sự thư thái mà khuấy nồi súp.
– Ở đó, không thèm thì người khác thèm – Tôi đâm quạu, mà hễ quạu là lòi cục ngu.
– AI..??
Bà bác nhà tôi gằng giọng nhưng tuyệt nhiên vẫn không quay lại, tự nhiên nghe nó lạnh sống lưng các bác ạ.
– Ờ… thiếu gì… – Tôi lại bàn ăn ngồi chống cằm nhìn vu vơ… Kệ, phóng lao phải theo lao thôi.
– Đang hỏi là ai mà!? – Lần này bả quay ngoắt lại. Thấy ớn quá, lỡ dại, hic.
– Uầy… Ừm… nấu đi cô, em đói – Tôi làm mặt thảm.
– Về đi, không cho ăn!!
– Ớ, gì… gì kỳ vậy??? – Bị mất miếng ăn một cách lãng nhách vậy trời?!
– Đâu có kỳ, thì em nói đầy người nhận em làm chồng mà, tới nhà người ta mà ăn đi, ăn ở đây làm gì?! – Coi bả kìa!! Mắt sát khí ghê chưa.
– Thôi mà cô, nấu cho em ăn đi, đói quá, hic.
– Không cho ăn, về đi! Người ta học giỏi lại trắng trẻo đẹp trai thì thiếu gì người theo ha! Đi đi, ngồi đây làm gì? – Cô cao giọng, vẫn lặp lại ý tứ ban nãy nhưng có phần gắt hơn.
– Ngóng bữa ăn sáng – Tôi chống cằm đáp tỉnh bơ tỏ ra một bậc nam nhi “Điếc không sợ súng”.
– Không cho ăn – Cô quay ngoắt đi.
– Chời ơi, cái bịch bún mua cả nửa ký vầy thì chắc ăn tới mai ha cô?! – Tôi giở giọng tiếc nuối vỗ bẹp bẹp vào bịch bún trên bàn.
– Kệ tui, ăn đến khi nào chết thì thôi.
– Vậy em sẽ ăn phụ để chết phụ ha, hê hê – Tôi tiến đến gần cô giáo rồi khẽ vòng tay qua eo.
Bà bác nhà tôi vẫn không nói gì, cứ đứng chựng ra đó mà khuấy cái nồi. Thiết nghĩ với cái đà này thì tí nữa tôi sẽ ăn bún với cám luôn chứ súp nỗi gì.
– Chỉ giỏi làm lung lạc người khác thôi. – Cô trề môi.
– Lung lạc cô là đủ – Hôn cái chóc lên má, rồi cạ má mình và má cô. Dòm y như 2 con Sư tử âu yếm ấy.
Dọn chén dĩa súp sáp các thứ, cô và tôi ngồi vào bàn. Tất nhiên là cô tô nhỏ còn tôi thì tô bự, tính ra sức ăn của tôi vào năm cấp 3 nhiều lắm. Ăn nhiêu cũng hết nên nửa ký bún của cô chỉ một loáng là xong. À, nên nói đến nồi súp của bả nấu ngon hết xẩy nữa, không là bả giận.
– Nè, định chừng nào về nhà đó.
– Thì buồn buồn là xách xe về thôi, có gì đâu.
– Về sớm đi, trưa còn đi học nữa – Cô đứng dậy vớt thịt trong nồi canh để qua tô tôi.
– Lo gì, giờ còn sớm mà!
– Mà đồng chí Nguyên nhỉ? – Cô giáo nhà tôi trìu mến gọi nhưng tôi lại nghe cái mùi khét đâu đây.
– Sao cô?!
– Chừng nào thi học kỳ vậy nhỉ?! – Cô vẫn cười.
– Ờ thì…
– Dám chắc đồng chí Nguyên chưa học một chữ phải không?! – Cô cười híp mắt.
– Uầy, còn cả chục ngày nữa mà cô…Rột – Tôi cười cầu tài rồi cúi xuống húp nước súp.
– Không có mà mà gì hết, sáng mai đem cặp sách đến đây tui ôn cho. Mà… 10 ngày tức là giữa tuần sau ha?
– … Thứ 6…
– Thi môn gì trước?!
– Thì thể dục (Học kỳ 2 trường tôi xếp lịch thể dục cho lớp là thứ 6).
– Ráng mà thi đó, thể dục dễ lấy điểm nhất rồi, vậy còn thứ 7 có thi gì không?! – *Hỏi cung – ing*.
– Giáo dục quốc phòng.
– Rồi em học gì chưa?! À không, phải hỏi là biết cái gì không? – *Xài xể – ing*.
– Uầy, môn đó thầy Đan nói là ôm sách ra mà chép, thầy cho đề mở, không 9 cũng 10 điểm à – Tôi tự tin tuôn một tràng.
– Hừ, em thì chỉ mong có nhiêu đó thôi. Vậy là có 2 tuần để ôn. – Cô giáo tự nói tự gật gù.
– Vậy là đến nhà cô ôn nữa hả?! – Tôi trơ mắt ếch, ếu biết nên buồn hay nên vui đây. Giống y như vừa quay lại cái cảnh như hồi đó, và gia sư này giờ là… đa chức năng luôn rồi.
– Chứ gì?
– Rồi mẹ em không cho sao?! Đi nhiều quá là bị la đó.
– Cô chỉ cần nói điểm em mấy môn xã hội rất tệ thôi – Cô giáo nhún vai rồi đứng dậy dọn làm tôi cũng vội đứng lên mà tranh làm thế.
– À à, ra là mượn việc công làm việc tư – Tôi cười đểu, bà bác này cũng thâm sâu quá chừng.
– Không nhé, em đến đây để học chứ… không có phải vớ vẩn đâu!
– Uầy, biết rồi, biết rồi! Giờ tránh ra cho em rửa chén coi!
– Ngoan nhỉ?! – Cô giáo cười hiền phát làm tim tôi rụng rời rồi vô tư “ngoãy đuôi” đi lên. Ôi, tưởng tranh nhau làm như hôm trước chứ. Hic!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện học đường, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện