2 tiết đầu trong thứ 6 là Văn, ôi đệch, có mà ngủ đến Tết Công Gô, vì cô Văn rất dễ, lại có cái giọng giảng của “tiến sĩ gây mê” nên tôi cứ tha hồ mà ngáp lia lịa. Tuy nhiên ở lần ngáp thứ 3 chưa ngậm họng lại kịp thì chợt ngó lên thấy nhỏ Hạnh đang quay xuống nhìn tôi. Như phản xạ có điều kiện, tôi nhướng hàng lông mày lên nhìn nó ý hỏi có gì không? Và đáp lại câu hỏi là… Cái nhún vai quay lên.
– Cái gì? Nguyên giỡn hả? – Nhỏ Hạnh nói như quát vào mặt tôi.
– Ai lại lấy chuyện này ra giỡn chứ.
Ra chơi, tôi quyết mon men lên chỗ nhỏ Hạnh để tìm sự cảm thông, nhưng giờ thì biết là mình sai lầm rồi.
– Sao không nói gì với Hạnh hết vậy? – Nhỏ lại nhăn mặt.
– Nói gì giờ, thì quyết vậy rồi. Nói cũng nói luôn rồi – Tôi thở hắt.
– Thiệt tình, vậy giờ tính sao? Thật Hạnh không thể ngờ được, Nguyên dám bỏ luôn cái lời hứa đó hả?
– Thì cũng xin lỗi cô rồi mà.
– Rồi lúc đó cô nói gì? Biểu hiện?
– …
– Nguyên ơi là Nguyên!
Tôi ngáp vài cái chán ngán cuộc đời rồi lê bước về chỗ mình, để cái cặp xa xa để dựa đầu rồi nằm vật ra ghế. Vắt tay lên trán mà suy nghĩ thế sự cuộc đời. Chẳng quan tâm gì đến thái độ của tụi bạn trong lớp nữa.
Tiết sau là tiết Công nghệ, tôi lại tiếp tục chống cằm ngồi viết viết vẽ vẽ, chán thì dòm lên bảng đọc chữ như học sinh lớp 1 mới cắp sách đến trường. Phút thứ 45, cô Thảo bước ra và rồi tôi lại tươi tỉnh khi cô giáo chủ nhiệm vào lớp ngay sau đó. Làm sao mà tỏ cái thái độ chán đời đó ra cho cô xem được chứ.
– Hôm nay là tiết Luyện tập, bạn nào muốn gỡ điểm hôm điểm tra thì xung phong lên nhé.
– Cộng bao nhiêu điểm cô? – Tụi dưới lớp láo nháo cả lên.
– Ừ thì… Mỗi bài một điểm.
Hình như bài kiểm tra 15 phút vừa rồi tôi được 9. 5, Vậy có lên không nhỉ? Nghĩ nghĩ tôi lật sách ra “xem mặt” mấy bài tập. Gì chứ mấy bữa nay đã học quái gì đâu, toàn lo chuyện đại sự. Nhưng đang dòm dạng bài thì có tiếng thước gõ gõ trên bàn. Tôi ngước lên… Và:
– Học chiều thứ 5, thứ 7 với cả ngày chủ nhật nhé! – Cô giáo nói bằng cái giọng lạnh chưa từng thấy, đến thằng Cẩn cũng sững người.
– Dà… Dạ! – Tôi gật đầu như cái máy.
Nói rồi cô cầm thước đi vòng vòng lớp, tuyệt không bước đến chỗ tôi thêm bất cứ lần nào nữa. Nhìn theo cô, tôi không khỏi thở dài, giờ thì cô thấy cái bộ mặt mất sổ gạo này cũng chả sao nữa. Ngay lúc đó, tôi bất ngờ cười giễu mình, vừa tàn ác với cô Yến xong thì lại nhận được sự ghẻ lạnh của cô Phương, hay thật, đời đúng là có luật nhân quả.
– Ê, mày đừng nói với tao là mày chuyển qua thi Olympic Toán nha. – Nhỏ Tiên khều khều.
– Thì chính hôm trước mày gợi ý cho tao còn gì?!
– Gì? Hồi nào cha? – Nhỏ nhìn tôi với thái độ như chẳng tin vào tai mình nữa.
– Hai chúng mày nói chuyện gì vậy? – Thằng Cẩn nghe động quay xuống hóng.
– Thằng Nguyên nó bỏ Lý theo Olympic Toán rồi – Nhỏ Tiên chỉ tay vào tôi cứ như thằng vừa giết người xong vậy.
– À há, được lắm con trai, rất đúng ý bố – Nó cười hề hề.
– Nhiều chuyện, quay lên! – Thấy thằng Cẩn ngược lại còn tung hê, nhỏ Tiên trừng mắt uy hiếp.
– Thì hôm qua tao hỏi mày vụ cái chuyện yêu thích với trách nhiệm đó, quên rồi à? – Tôi nói tiếp.
– Trời ơi, tao tưởng mày hỏi cái gì, ai dè. Khác nhau chứ, thông thường người ta sẽ làm theo sở thích, còn chuyện của mày thì… Trời ơi, sao mà… Hầy, không nói với mày nữa, mặc xác mày.
Vậy đấy, thân thân với 2 nhỏ à, mà một đứa nhăn mặt “Nguyên ơi là Nguyên!”, Đứa kia thì sừng sộ “Mặc xác mày”. Khổ gì đâu á!!!
Tôi trề môi ra vẻ tôi đây cóc thèm rồi quay lên. Ôi đệch, cô Phương nhìn về hướng này, chẳng những thế còn nhìn với ánh mắt tóe lửa qua hàng kính cận. Mà… cô mang kính trông đẹp phết nhệ. Tôi lại bị mị hoặc nữa rồi (Sao nhìn riết tôi giống cái hạng Điếc không sợ súng quá nhệ).
Dù sao thì cô Phương cũng đã xếp lịch, tức là cô chấp nhận tôi. Nói thế nào đi chăng nữa, cái việc tôi theo môn Toán cho đến giờ phút này tôi vẫn nghĩ mình làm đúng, thách cô Phương tỏ vẻ không quan tâm gì mấy luôn, với tôi cái việc thu hút cô dễ như trở bàn tay. Và tôi có một cái sự khao khát lớn hơn nữa cơ.
Thế là từ một thằng mất sổ gạo, tôi đã tìm được sổ gạo, không những thế còn lụm một bao gạo mang về nhà, hề hề.
Chiều đó là chiều thứ 6, tức là theo lịch lớp tôi học thêm nhà cô Phương. Thế là xách xe đi học Anh văn trung tâm trước rồi về thì sẽ gặp cô, và bắt đầu chiến dịch “rù quến”.
Đúng 7h30 tôi dắt xe vào sân, háo hức vào phòng học và kiếm ghế trong con mắt ngỡ ngàng của 4 người là cô Phương, thằng Cẩn, nhỏ Tiên và nhỏ Hạnh. Mần quái gì mà nhìn nhau như người từ cõi chết về vậy?
– Sao mày lại vô đây làm gì? – Nhỏ Tiên đập vai tôi khi vừa xách ghế lại ngồi gần nhỏ.
– Thì… học chứ gì – Tôi ngơ ngác.
– Đi thi Olympic rồi mà còn học gì nữa thằng điên – Nó “phùng mang trợn má”.
– Ủa? Vậy là không được học hả?
– Bạn Nguyên dư thời gian quá mà! – Thằng Cẩn bơm đểu một câu.
– Uầy, kệ lũ chúc mày, tao vào coi như chào bữa cuối.
Và tất nhiên vì nghĩ mình chào cô và cả lớp bữa cuối (như chuẩn bị đi xa) nên tới đúng 8h30 là tôi cũng đứng dậy theo tụi nó và xếp tập vào cặp xách mông về.
– Nguyên, em đi đâu đó? – Tiếng cô giáo đang ngồi phía trên.
– Dạ? – Lại ngơ ngác.
– Ở lại học, em đã được về đâu.
– Ớ…
Sau âm thanh thảng thốt của tôi thì thằng Cẩn cười sặc sụa, nhỏ Tiên cũng cười khổ mà vỗ vai tôi một cái. Xong chúng nó tự bấm nút và biến.
– Ủa cô, hôm nay em cũng phải học hả cô? – Tôi hỏi trong đêm thanh vắng, trong vòng chỉ có một nam một nữ.
– Ừ, chứ sao? Em đã đến đây học rồi mà – Cô vuốt tóc lật từng trang sách mà dán mặt vào.
– Em tưởng là hôm nay bữa cuối – Tôi cúi đầu xuống khó hiểu.
– Ai bảo đến đây học làm gì, đã học thì phải học cho đàng hoàng chứ.
Thề là lúc đó tôi thèm phán ngay cái câu: “Vậy sao lúc trước học có tí mà cô cũng đuổi em về?”. Nhưng thách kẹo cũng chả dám, cái số tôi nó sợ… gái nên vậy.
Mà là do mấy chị em phụ nữ khó hiểu thiệt bộ, đúng không các bác?!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện học đường, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện