Khi mở cổng ra tôi nhìn thấy chiếc AB là lạ chẳng biết là của ai, nghĩ nghĩ sao mà gần 10h rồi lại có khách nữa sao? Tôi vào nhà thì thấy ba đang nằm dài trên võng ngáy o o, lắc đầu rồi lượn xuống bếp, đi qua phòng kho thì chợt…
Trên nền đất trong phòng, mẹ tôi đang ngồi bệch xuống, tóc tai bù xù vừa ôm một người vừa khóc tức tưởi, người đó… nhìn mái tóc đằng sau thì có lẽ là cô Như, vợ bác Phước – một người đồng nghiệp thân thiết của ba tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy???
Tôi vẫn đứng ở đó, nơi cửa kho, thật lâu… thật lâu cho đến khi mẹ tôi vừa ngẩn mặt lên thì liền vội nín và lau đi nước mắt. Lúc xưa tôi chỉ nghĩ đơn giản mẹ tôi không muốn tôi nhìn thấy mẹ khóc thôi nhưng giờ mỗi khi nhớ lại tim tôi như vỡ vụn, đau đớn, tôi đã hiểu ra rằng người mẹ của mình sẽ luôn cam tâm nuốt nước mắt vào trong khi đối mặt với con cái để che đậy đi cái nỗi đau mà mình đang phải nhận.
– Ủa về hồi nào vậy con? – Mẹ tôi đang cố kiềm tiếng nấc.
– Con mới về.
– Ừ, thôi đánh răng rồi lên ngủ đi, mai đi học.
– Dạ, dạ con chào cô Như!
– Ừ, lâu quá không gặp Nguyên đó nha, nay cao ghê luôn. – Giọng của cô Như cũng hơi nghẹt mũi, 2 người phụ nữ trước mặt tôi 5p trước vẫn còn khóc mà.
Tối đó thì dù cho thấy cảnh tượng mà mình thắc mắc đến tột độ nhưng tôi vẫn chưa thể mở miệng hỏi mẹ là đã có chuyện gì xảy ra. Cũng có thể là do bên nội ngoại gì đó chứ không nhất thiết phải do ba tôi. Nhưng cái cảnh đó vẫn luôn ám ảnh tôi cho đến mấy ngày sau.
Thứ 5 tuần đó lớp tôi bắt đầu chuẩn bị từ từ cho đợt cắm trại. Thiệt chứ lớp tôi đã có bạn Trâm thì khỏi lo, kiểu tôi cũng chỉ là bù nhìn, làm cho vui chứ cũng chẳng chăm chỉ hay đưa ra ý kiến gì, bởi hình như cái chất xám của tôi ngày ấy tập trung toàn bộ vào việc học nên mấy cái việc Đoàn Đội và hoạt động thì nhỏ Trâm xử hết, nhỏ cũng quen rồi nên tự tay làm cả.
– Rồi mai mấy ông kiếm mấy cây tre với cây tầm vông nha, làm cổng trại với hàng rào.
– Mỗi lớp được bao nhiêu mét vuông?
– Cô Hương nói cho hẳn 25m2 luôn.
– Ề, vẫn nhỏ xíu. – Thằng Cẩn trề môi.
– Thì cái sân ở Uỷ ban có nhiêu đâu mà ông đòi hỏi.
– Rồi chắc vẫn phải mua giấy Rôki để trang trí nhỉ?
– Ờ, mà không cần như báo tường, nội dung từ từ tính sau, ông chặt 4 cây nẹp xung quanh là được.
– Phải vẽ viết gì trước mới nẹp chứ mụ.
– Rồi, thì cứ chuẩn bị đi.
Nhỏ Trâm cứ luôn mồm giao công việc, hết giờ ra chơi chắc ẻm đi hết cái lớp để giao việc cho từng người, công nhận khả năng sắp xếp với nhìn người tốt thật.
– Ngày mai mấy giờ mậy? – Thằng Khải hỏi, bọn con trai họp tại bàn tôi, có thằng Thắng ngồi đó nhưng chẳng ai quan tâm. Hình như nó bị cả lớp tẩy chay từ vụ với tôi nhưng tôi chả quan tâm gì mấy.
– Thì khoảng 7h mấy 8h, rồi chỗ thằng nào nhiều tre?
– Chỗ kế nhà tao, một rừng. – Thằng Tùng lên tiếng.
– Có tầm vông không?
– Không biết. Thấy nguyên rừng thôi, chắc có chứ.
– Thì mai tới nhà nó thử, rồi nếu không có thì lên ngoại tao, có tầm vông.
– Ừ, cũng được.
Thật ra chỗ tôi sống được gọi là đông đúc dân cư nhất tỉnh (giờ đã lên thành phố) rồi nên tìm mấy cái bụi tre nứa hơi bị khổ, phải vô sâu trong mấy khu đường đất, chắc phải gần chục cây số thì mới có mấy bụi thôi.
Bàn bạc nhà cửa tự tập rồi xe cộ đồ, đưa nào nhà gần nhà xa đồ, đứa nào chở đứa nào đồ thì cũng đã hết giờ ra chơi, quay lại học thôi.
Nhưng…
– Nguyên, ra đây cô biểu.
Đứng trước cửa lớp với khuôn mặt “hình sự” bà bác quắc tay ra hiệu cho tôi, vụ gì vậy? Chẳng lẽ tôi bị điểm gì kém hay sao? Mà tiết tới có phải tiết bả đâu.
– Gì vậy cô?
– Em vào lấy tập sách ra hết đi, tí có người chở em lên bệnh viện.
– Dạ? Ủa chi…
– Mẹ em bị xỉu đột ngột, ba em mới gọi cho cô.
– … – Lúc đó đúng nghĩa là đứng hình luôn.
– Đi đi!!!
– Dà… dạ.
Lúc đó coi như là hành động theo quán tính luôn các bác ạ, tôi cũng chẳng còn biết trời trăng mây gió gì hết, bước vô lấy cái cặp bước ra trong khi tập sách còn để một ề trên bàn.
Ra khỏi lớp thì thấy bà bác đang nói chuyện với thầy Sử để xin cho tôi được nghỉ tiết, lúc tôi lại gần thì thầy khẻ gật đầu với cô rồi bước đến xoa đầu trấn an tôi, lúc đó hầu như chẳng có cảm giác gì. Tôi chỉ biết trong đầu đang đặt ra muôn vàn câu hỏi tại sao mẹ tôi lại xỉu cơ chứ, có bao giờ như thế này đâu. Rồi có khi nào…
Khi ý thức được là bà bác nắm lấy tay tôi và kéo lại ghế giáo viên ngồi, tôi chỉ nhìn bả rồi ngay sau đó lại lảng tránh ánh mắt ấy ngay, chẳng biết làm gì cả.
– Cô không dạy à?
– Không, tiết sau mới dạy lớp mình luôn.
– Ừm.
Chúng tôi ngồi ở đó tầm 15p sau thì trước cổng nghe tiếng bóp còi xe, nhìn ra thì chiếc Zace đang đỗ ở đó, chắc là chú Trí rước rồi, tôi đứng dậy quên luôn cả việc đang ngồi với bà giáo, cảm giác lúc đó như vẫn thấy ô tô nó vẫn còn quá là chậm, tôi muốn bay thật nhanh đến bên mẹ cơ.
Đi được vài bước thì thấy ai đó nắm tay mình kéo lại.
– Bình tĩnh đi, em như vậy cô rất lo.
– …
– Một tí lên trên đó thì xem tình hình thế nào rồi mượn điện thoại ba gọi về cho cô.
– …
– Nghe chưa?
– Dạ, em đi nha.
– Ừa, chắc không có gì xảy ra đâu.
Tôi gật nhẹ nhiều lần liên tiếp rồi nhìn người yêu xong chợt nhếch mép lên như muốn nói rằng mình ổn. Đáp lại cũng là ánh mắt hơi híp lại chứng tỏ sự tin tưởng từ cô. Xong tôi vội chạy thật nhanh ra cổng rồi ngồi lên xe chú Trí. Khi nhìn qua cửa sổ tôi vẫn thấy cô đứng im nơi đó và nhìn tôi đi.
Người con gái ấy, luôn là hậu phương cực kỳ vững chắc cho tôi.
Lên bệnh viện tỉnh thì ba tôi đã ở cổng chờ rồi, tôi xuống xe và chạy theo ba vào trong, quăng luôn cái cặp trong xe. Tôi còn nhớ khu đó là nơi nồng nặc mùi thuốc nhất mà tôi từng đặt chân đến, giờ thì khu đó đã bị đập đi để xây khu bệnh viện khác rồi.
Bước vào đến phòng nơi mẹ tôi đang nằm, tôi từ từ tiến lại chiếc giường ấy, mẹ vẫn đang nhắm mắt và có lẽ lần đầu tiên tôi ý thức được là mẹ đẹp đến nhường nào, hơn mọi lời nói, hơn mọi cách miêu tả. Mẹ tôi nổi bật với làn da trắng không tì vết, tóc dài vàng nâu uốn lượn nên rất nhiều người nghĩ mẹ tôi là con lai. Rồi thì khuôn mặt hình chữ điền phúc hậu với nét mặt giống hệt ông ngoại. 2 anh em nhà tôi không giống mẹ, càng không giống gì bên ngoại nên mẹ hay bảo là hình như mẹ đi đẻ mướn cho ba. Những lúc đó tôi hay cười khì để lấy lòng mẹ. Nhưng thay vì nằm như thế này thì mẹ có thể ngồi dậy cười không? Mẹ cười đẹp lắm mà mẹ.
Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi ý thức được rằng mình sợ mất mẹ đến như thế nào.
Trong phòng lúc đó có mỗi mình ba và tôi, chú Trí có vào nhưng cũng đi về cơ quan làm. 2 cha con tôi cứ nhìn mẹ mà không nói gì với nhau cả, cho đến khi bác sĩ đến khám cho mẹ thì tôi mới lùi xa ra một tí.
Thật ra trước khi tôi tới cho đến lúc đó thì mẹ tôi thực tế đang ngủ thôi, chứ xỉu xong đưa lên bệnh viện thì cũng đã tỉnh rồi. Bác sĩ khám xong nhìn thần sắc của mẹ cũng không gọi là vừa mới xỉu xong, nhìn mẹ cười khi thấy tôi đang đứng xớ rớ đó làm trái tim này đập nhanh hơn 1 nhịp.
Hú hồn.
Sau đó thì mẹ tôi về và tịnh dưỡng 2 ngày, cha con tôi cứ như là thay ca chăm mẹ, lúc nào tôi đi học thì ba ở nhà và ngược lại. Hôm mẹ xỉu tôi cũng quên không gọi cho cô Phương, tới lúc lên lớp học thì chợt nhớ, bả nhìn tôi rồi cũng cười cười, như thấy tôi đi học lại là biết mẹ tôi không sao rồi.
Tới chủ nhật tuần đó, tôi đến nhà bả, và lần đầu tiên ở trước mặt bả, tôi khóc… như một đứa trẻ lên ba.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện học đường, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện