Vài tiếng sau, tiếng khóc của 1 đứa trẻ khiến hắn choàng tỉnh lại. Hắn tiếc hùi hụi, vì hắn đang mơ 1 giấc mơ tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên 2 đứa “ngủ chung” với nhau mà.
Quay sang bên cạnh, hắn thấy cô bé đang gục đầu lên vai hắn, ngủ ngon lành! Hắn cười, vì cô bé ngủ trông đẹp quá. Người kon trai thấy kon gái đẹp nhất là khi họ đang cười, và khi họ đang ngủ. Dĩ nhiên, lúc đang ngủ phải đẹp hơn, vì đâu có dễ mà trông thấy họ lúc đang ngủ, vả lại dù là Beo hay là Thỏ, khi ngủ cũng dễ thương như nhau!
Hắn chỉnh đầu cô bé sao cho đỡ mỏi nhất, rồi khoác tay em. “Tụi mình bây giờ cũng trông giống như tình nhân rồi nhỉ?” – Hắn nghĩ…
Trưa trờ trưa trật, xe mới tới nơi. Hai người họ đi taxi đến khu resort mà hắn đã đặt phòng sẵn. Lần đầu tiên đi mướn phòng, lại đi chung với bạn gái nữa chứ, thật tình hắn không biết phải làm sao nữa. Thế nên mới có chuyện, khi hắn nhận chìa khóa phòng, nhỏ lễ tân nói hắn đưa CMND, hắn buộc miệng hỏi lại: “Ủa, phải đưa CMND nữa hả?”. Hắn hỏi xong mới biết mình bị hố! Mấy nhỏ cười rần, mặt hắn đỏ như con tôm luộc. Cũng may là mấy nhỏ lễ tân cũng chỉ cười chứ không chọc quê hắn thêm. Sau lưng hắn, một”con nhỏ khác” cũng đang tủm tỉm cười…
Bước vào căn phòng khá đẹp, vậy mà hắn đâu có quan tâm. Chân hắn giống như bị chôn ở ngoài cửa, miệng thì lẩm nhẩm: “Giờ làm gì đây, giờ làm gì đây?” Cô bé thấy hắn vậy, nhịn không nổi, phì cười…
– Trời, em run mà thấy anh còn run hơn nữa. Thôi, để em xếp đồ vô tủ, anh đi tắm đi…
Chuẩn bị xong xuôi thì cũng đã gần xế chiều, cái nắng buổi trưa đã bớt gay gắt, cả hai dạo tùng bước trên bãi cát trắng. Biển Nha Trang đẹp thật, màu nước biển xanh ngắt, mà còn trong văn vắt. Từng đợt sóng nhỏ vỗ nhẹ vào bàn chân 2 người, rồi xóa nhòa dần những dấu chân in trên cát. Đã biết bao nhiêu đôi tình nhân đã cùng nhau bước đi trên bãi cát này, dù giờ đây dấu chân của họ đã bị cuốn trôi, nhưng những kỷ niệm êm đẹp khi ở bên nhau thì làm sao họ quên cho được. Biển là vậy, nó cướp đi của người ta nhiều thứ, nhưng cũng để lại cho họ nhiều thứ…
– Anh cõng em đi. Đi mỏi chân quá àh – cô bé nói, mặt tinh nghịch…
– Cha, hôm nay nhõng nhẽo nữa ta. Được rồi, tráng sĩ đã sẵn sàng, mời mỹ nhân leo lên. ^^
– Xì…
Tuy nói Xì nhưng em vẫn leo lên, đầu dựa vào vai hắn…
– Em thích cõng lắm àh – hắn hỏi…
– Ùm, được cõng thích lắm. Vui vui thế nào ấy…
– Ủa vậy hả, vậy em cõng anh đi, anh cũng muốn vui vui nữa…
– Xíiiii’… Tráng sĩ gì mà yếu quá vậy, mới có chút xíu mà than rồi.
– Cha, dám nói tui yếu nha. Hãy xem chiêu…
Hắn lấy đà, chạy một mạch xuống biển. ÙMMMMM. Ướt chèm nhẹp…
– Á á á á, đồ quỷ, ướt hết trơn rồi nè…
– HÌ hì, ai biểu chê tui, tại tráng sĩ đói bụng nên mới ngã ngựa chứ bộ. Trưa đến giờ ăn mấy cái bánh chút xíu àh…
– Ăn nè, ăn nè… – Cô bé lấy cát biển chọi vào hắn ầm ầm rồi bỏ chạy.
Cả hai dí nhau chạy vòng vòng trên bãi biển như những đứa trẻ. Hắn cố đuổi theo cô bé, nhưng vừa chụp được vai em thì trượt chân té 1 cái rầm. Cả hai nằm đè lên nhau, bốn mắt nhìn nhau… Rồi chợt…
Hôn! Nụ hôn đầu đời của hai người. Họ không biết là ai hôn trước, cũng chẳng cần biết xung quanh có bao nhiêu người. Có nhau, thế là đủ!
Hôn…
Ôi chiếc hôn đầu, ngọt lịm…
Giữa trời, hai kẻ mắt lim dim…
Môi tìm môi ấy, tìm môi ấy…
Tại phút giây này, tay nắm tay…
Giữa trời, giữa biển, giữa làn mây…
Giữa nắng xuân thì, tóc em bay…
Hôn em như thể ngày mai mất…
Quên hết chuyện đời, mặc thế gian…
Rồi bỗng, cô bé khóc. Những giọt lệ ngưng đọng trên khóe mi, rồi chực trào trên đôi má. Hắn luống cuống thật sự, vì sao cô bé khóc.
– Anh đừng lo, tại em vui quá thôi mà…
Thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu, 2 người học vẫn ngồi tại nơi ấy, nhìn ra bãi biển xanh ngắt một màu, vì chỉ cần có nhau…
Tối, hắn thuê một chiếc xe đạp đôi, dạo vòng vòng trên đường Trần Phú, rực rỡ ánh đèn. Đường Nha Trang vào lúc này không phải mùa du lịch nên khá vắng, không chen chúc như Sài Gòn. Vừa đi vòng vòng, Hắn vừa kể cho em nghe về tất cả những chuyện mà hắn chưa bao giờ muốn nói. Hắn kể ngày đầu tiên hắn trông thấy em ra sao, rồi tìm thời khóa biểu em thế nào, rồi lại lăn lộn trước cửa phòng học của em ra sao…
– Xì, tráng sĩ mà nhát thế, làm quen mà cũng không chịu làm quen nữa àh…
– Tráng sĩ giỏi oánh lộn chứ đâu có giỏi cua gái đâu mà…
– Lè, vậy mà giờ này tui ngồi đây nè, vậy mà kêu không giỏi nữa. – Cô bé cười khúc khích…
– Ai biểu hôm đó tui kêu lên xe, mấy người nhảy tót lên làm chi, biết vậy tui chạy thẳng lun rồi.
– Dám không, dám không – cô bé vừa nói, vừa nhéo vào hông hắn đau điếng…
– Dạ, em không dám, mỹ nhân tha mạng…
Tối hôm đó về khách sạn, 2 đứa nằm xem tivi, rồi bày trò quậy tưng bừng. Quậy xong mệt rã cả người, cả 2 nằm thở phì phò… Rồi họ hôn nhau, hôn như chưa bao giờ được hôn vậy. (Xạo, mới hôn hồi nãy tui thấy rõ ràng, mà quái thật, ăn gì mà hôn nhiều thế nhỉ, hi hi). Trong giây phút ấy, có hai người dường như đang tan vào nhau. Họ trao nhau những chiếc hôn ngọt ngào và bất tận.
Bỗng có một thứ gì đó trong hắn, nó như muốn bốc cháy, muốn cuốn phăng tất cả. Hắn muốn chiếm hữu người con gái này, một cách tron vẹn nhất. Nhìn vào đôi mắt em, thật lạ, có cái gì đó nửa thôi thúc nửa van lơn.
Khi hắn gần như không thể kiểm soát được mình nữa, thì bỗng một ý nghĩ hiện ra trong hắn:
– “Không, mày không thể làm vậy. Nếu lỡ mày và em không có kết quả, thì em sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu của thiên hạ. Lúc đó, mày sẽ phải hối hận suốt đời. Chẳng lẽ mày có thể đối xử với người mày yêu như vậy sao?”
Hắn buông em ra, như vừa choàng tỉnh từ một cơn ác mộng. Thoáng ngạc nhiên, rồi hình như cũng hiểu ra, em ôm chặt lấy hắn, thầm thì:
– Cảm ơn anh, người em yêu nhất…
Đêm đó, 2 đứa ôm nhau ngủ, một giấc ngủ nồng nàn, tuy không được trọn vẹn lắm, nhưng đối với hắn, giấc ngủ đó là ngon nhất từ trước đến giờ. Mấy ngày sau đối với hắn hệt như một giấc mơ, đôi tình nhân cứ như cặp vợ chồng son, quấn quýt bên nhau không rời. Thậm chí cho đến ngày về, hắn dường như vẫn còn chưa tỉnh được giấc mộng êm đềm ấy…
Cô bé đánh thức hắn bằng một quyết định mà mãi đến sau này, hắn chưa bao giờ có thể hiểu được: Chia tay!!!
Một tháng sau ngày về, cô bé gửi cho hắn một lá thư, chỉ vỏn vẹn năm chữ: “Mình chia tay, anh nhé!” Hắn bàng hoàng, tim hắn dường như vỡ ra thành trăm ngàn mảnh vụn. Mỗi mảnh vụn tiếp tục cắt đứt ruột gan hắn, giày vò hắn không thôi.