Ngày hôm nay quay lại, người bạn già đã thay đổi ít nhiều. Những bông hoa đã không còn nhiều, có lẽ vì trận mưa đã làm rụng bớt. Trên cành chỉ còn lại những chiếc lá mà thôi…
Nhành hoa trắng trên nền trời xanh thẳm…
Kẻ ru hồn theo nỗi nhớ xa xăm…
Hắn về nhà, mang theo những cảm xúc khó tả. Bâng khuâng, thật sự Hắn không biết có nên viết tiếp giấc mơ dang dở này hay không? Nói trước bước không qua, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy!
Những ngày kế tiếp, 2 người có gặp nhau vài lần, khi thì ở căng tin, lúc ở quán sinh tố. Dạo này hắn không thấy người con trai ấy nữa, và qua những câu chuyện cô bé kể, hắn đã dần hiểu được nguyên nhân…
Cô bé đã được đính hôn từ thuở nhỏ! Ba của cô bé và ba Hoàng Quân(người kon trai ấy) là bạn tri giao, đã quyết định hôn ước cho 2 người từ rất lâu rồi, và dĩ nhiên gia đình cô bé cũng coi Quân như người 1 nhà. Trớ trêu thay, cô bé chỉ xem Quân như 1 người anh trai, không hơn không kém, và có lẽ cũng tại vì Quân…
Khi người ta biết chắc chắn rằng cái gì đã thuộc về mình, thường người ta không biết trân trọng nó. Quân hay đi chơi, và vây quanh hắn là bọn con gái mê đi – bar – không – sợ – má – la (Nói theo cách nói của Bác Nhái thì gọi là Bầy Beo Đời í!). Quân khá bảnh trai (dĩ nhiên không bằng hắn, hắn nghĩ vậy ^^), nhà cũng khá giả, và vì vậy, những cuộc tình của Quân thường kéo dài không lâu. Đôi khi, Quân chia tay hết những cô bạn gái của mình, rôi quay về với cô bé, chắc là để thư giãn sau những ngày stress vì… gái. Dạo này Quân lại tiếp tục những chuyến bay mới nên không đến trường, bài vở đã có cô bé chép hộ…
Hắn khá shock khi biết được những điều này, và thật sự thương cảm cho cô bé. Những lúc 2 người đi chơi, hắn cố gắng chọc cho cô bé vui. Những lúc người ấy cười, tâm hồn hắn dường như tan đi trong ánh mắt của em. Những lúc gặp bạn bè, họ gọi nhau là anh em kết nghĩa, và cũng vì thực tế, cả 2 cũng đâu thể đến với nhau.
Tình yêu là vậy, đôi khi xen lẫn giữa màu hồng, là 1 màu xanh chua chát. Dạo này hắn thường đi vòng vòng hơn, đi một mình, miên mang nghĩ về những chuyện mà hắn biết rõ là không thể làm khác được. Những lúc đó, hắn viết nhạc. Những bài hát mà hắn viết, thường là những bản tình ca buồn da diết, vì hắn có vui đâu!
Hắn chưa bao giờ chạm vào bàn tay cô bé, vì hắn không dám, và có lẽ, hắn cũng không muốn. Có 1 thứ gì đó luôn áng ngữ giữa 2 người, mặc dù đôi khi hắn biết, cả 2 đã yêu nhau tự lúc nào rồi.
Anh đã yêu em tự lúc nào…
Yêu nhiều nhưng chả hiểu vì sao…
Em đã theo anh vào giấc mộng…
Nhiều lúc đêm dài, mộng chẳng tan…
Chuyện gì tới cũng phải tới, Quân cuối cùng cũng biết được tình cảm của hắn và cô bé. Ban đầu Quân cũng không tin lắm, sau vì Quân nghĩ, cô bé không thể yêu ai ngoài hắn được. Mà hắn cũng đâu biết rằng, chưa bao giờ, chưa bao giờ thứ tình cảm mà hắn dành cho cô bé là tình yêu.
Khi người ta sắp mất 1 thứ gì đó, người ta mới biết quý trọng nó, cũng có thể người ta chỉ ích kỷ, không muốn mất thứ ấy chứ không phải là tiếc nuối gì cho lắm. Quân cũng vậy. Quân thường lên trường hơn, và cũng để không cho 2 người gặp nhau, Quân cũng nói chuyện này cho ba mẹ cô bé biết. Hắn và cô bé chỉ có thể liên lạc với nhau qua mail và tin nhắn.
Và lẽ thường, càng cấm cản, con người ta lại càng thích lao vào nhau hơn. Đến lúc đó, hắn mới nhận ra rằng hắn đã yêu quá nhiều để có thể rút lui. Mỗi tin nhắn mà cô bé gửi cho hắn đều rất ngắn, nhưng chứa đựng rất nhiều tâm sự và tình cảm…
– “Hôm nay mẹ đón, tối Quân qua, không gặp được. Nhớ lắm, ngủ ngon”
– “Ùm, cố lên, ngày mai ở căng tin nha, tiết 3 cúp. Đợi. Ngủ ngon”
– …
Đối với cả hai, mỗi 1 ngày giờ đây trở nên rất dài, cảm giác nhớ, lo lắng, chua xót xen lẫn nhau. Nhưng họ vẫn luôn nghĩ rằng: “Cố lên, bây giờ cũng có 1 người vẫn đang đợi mình kia mà, mình sẽ không bỏ cuộc đâu”
Thời gian trôi qua, hắn và Cô bé vừa vượt qua kỳ thi cuối kỳ, thời gian liên lạc cũng đã ít đi. Có lẽ thấy 2 người không còn liên lạc nữa, Quân có vẻ yên tâm, dù gì Quân cũng không mún phải suốt ngày lên trường để “giữ trẻ” nữa. Quân lại tiếp tục những chuyến rong chơi của mình. Hè đến, hắn và cô bé quyết định 1 ý nghĩ táo bạo: Đi bụi!!!
Nói là đi bụi cho oai, thực chất 2 đứa chỉ muốn trốn nhà đi du lịch một vài ngày. Ít nhất 1 lần trong đời cũng phải hít thử “mùi tự do” một lần chứ. Hắn và cô bé đều cũng sở thích đi biển, nên Nha Trang là nơi mà cả hai đều rất muốn đến.
Kế hoạch được chuẩn bị từ những ngày đầu hè. Cả hai chuẩn bị quần áo, sách vở, àh không, tiền bạc rồi nửa đêm hẹn nhau ở bến xe. Mỗi gia đình của hai bên đều nhận được một lá thư “tuyệt mệnh”:
‘Gửi cha mẹ…
Khi cha mẹ đọc được là thư này thì con đã đi thật xa rồi, xa khỏi cái thành phố bụi bặm và chen chúc này…
Cuộc sống vốn có quá nhiều những khó khăn và áp lực. Đôi khi con người ta tưởng như không thể vượt qua nó… Cũng như cuộc thi cuối kỳ vừa qua đã làm con gần như kiệt sức. Sau khi đã sống sót từ trường thi trở về, điều duy nhất con muốn là được hít thở một chút mùi tự do trước khi lại bắt đầu một năm học mới. Con sẽ đi đến một nơi rất xa, một nơi hoang vu và lạnh lẽo, để không còn phải nhìn thấy 1 ông thầy hay bà cô nào nữa. Khi bình tĩnh lại, con sẽ quay về. Xin đừng lo cho con! Yêu cha mẹ…
Tái bút: Nếu cha mẹ không vẫn lo cho con, xin cứ gửi tiền vào tài khoản ngân hàng. Đó là cách duy nhất mà cha mẹ có thể giúp được con mà thôi!’