– Ừ, mấy giờ rồi – tôi uể oải ngồi dậy, đầu vẫn còn choáng.
– 9 Rưỡi rồi bố, bố vào kia đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng hộ con cái.
– Gì mà rối lên thế, đau đầu bỏ mẹ ra.
– Uống lắm vào, may mà có… à thôi vào vệ sinh cá nhân đi, bàn chải tôi để trong đấy rồi đấy.
– Ờ…
Xong xuôi, tôi ra bàn ngồi chờ Uyên làm mì tôm.
– Nay không đi làm à?
– Nhìn hộ lịch xem nay thứ mấy.
– À… quên, mà qua một mình bà thu dọn rồi bê tôi lên thảm nằm cơ á – Phòng Uyên có cái thảm to lắm cỡ phải 2 người nằm được.
– À… ờ… sao không được cỡ ông chỉ bằng bao gạo chứ mấy.
– Giời… mà xong chưa thế, đói rã họng cmnr.
– Từ từ, chờ tao cho trứng vào đã. Mẹ, gắp cho thì không ăn giờ kêu cái gì.
– Nhậu nó phải thế chứ, éo ai ngồi ăn như bà chẹp…
– Đây đớp đi, nói nhiều.
Trưa tôi ở lại ăn cơm với Uyên luôn, đằng nào cũng được nghỉ nên tôi không muốn về lắm. Về lại gặp Nhung tôi không biết xử lý ra làm sao. Vừa là người yêu cũ, vừa là bạn lại vừa là người mà tôi vẫn trân trọng. Biết là mọi chuyện đều đã qua, nhưng lý trí của tôi không cho phép tôi mở rộng lòng mình để đón nhận. Tôi cần thêm thời gian, có lẽ vậy.
– Này – Uyên choàng vai tôi, mắt nhìn xa xăm vô định.
– Gì thế?
– Hay ông với tôi yêu nhau đi – vẫn không nhìn tôi.
– Hả? – Tôi tròn mắt.
– Điếc à.
– Tôi với bà á.
– Ừ.
– Điên à.
– Sao điên.
– 2 Đứa biết quá rõ về nhau rồi yêu thế éo nào được.
– Mẹ, thì thế, đỡ phải mất công tìm hiểu còn gì nữa.
– Tỉnh hộ tao cái, thất tình quá hóa làm liều à.
– Haizzz… nói thật tao chán phải bắt đầu lại từ đầu rồi, làm quen rồi tìm hiểu, đi chơi đi ăn rồi trao tình cảm cho nhau, yêu nhau giận dỗi nhau, làm lành… chia tay… tao quá mệt rồi – mắt Uyên đượm buồn.
– Thế thì đéo yêu nữa, ở mẹ vậy cho đến già đi.
– Nói như ông chán bỏ mẹ.
– Thì bà vừa kêu chán còn gì.
– Thôi dẹp, chuyện của ông giờ sao?
– Chuyện gì là chuyện gì? – Tôi ngơ ngác.
– Chuyện ông với Nhung chứ chuyện gì, ông nghĩ tôi hỏi chuyện con em tôi chắc.
…
– Sao thế?
– Thôi đừng nhắc chuyện này nữa.
– Tôi biết hết rồi, không phải giấu, chẳng qua tôi hỏi xem xem ông thế nào thôi.
– Thế nào là sao?
– Yêu hay không yêu.
– Ừ thì…
– Thôi, bỏ cái tính cố chấp đấy đi. Yêu người ta thì cứ nói một câu để người ta chờ thế không biết ngại à.
– vớ vẩn, yêu gì mà yêu, bạn thôi – tôi gạt đi.
– Chống chế làm cái gì, nhìn là biết cái Nhung nó vẫn yêu ông rồi, còn ông chẳng qua vì mấy cái chuyện cỏn con nên vẫn cố chấp thôi. Ông có biết…
– Biết gì?
– Mà thôi, nói nhiều thì đầu ông nó vẫn thế thôi. Giờ về đi cho tôi còn dọn nhà nghỉ ngơi tí.
– Ơ…
– Ơ, ơ cái gì ông định ở phòng con gái mấy ngày chắc, về đi.
– Về thì về.
– Chìa khóa xe kìa.
– Sax.
Hiện tại đang là cuối hè nên thời tiết cũng mát mẻ hơn đôi chút. Nhớ trước khi vẫn còn là sinh viên, tôi với nhóm bạn cùng lớp hay rủ nhau đi bơi lắm. Cái cảm giác trời cuối chiều nắng không gắt mà được thả mình vào làn nước nó sướng đến như thế nào. Hồi đó tôi còn nghịch, cứ rảnh ra là đi chơi hoặc đi nhậu chứ ít khi ở phòng. Còn giờ nó đã là dĩ vãng, để tụ tập nhau được một hôm còn khó chứ nói gì đến nhậu nhẹt chơi bời. Lượn lờ chán khu Cầu giấy, tôi phóng lên hồ gươm kiếm chỗ nào đó ngồi cho đỡ mệt. Cuối tuần nên lượng người đi lại khá đông, hết các cặp tình nhân đến vài nhóm choai choai rủ nhau đi “phơi nắng” rồi thì các bác xe ôm, các anh các chú công nhân tụ tập nhau ngồi chơi cờ với hút thuốc lào. Bình dị đến lạ thường.
Ghé vào quán cafe nhỏ nơi cuối đường, tôi chọn cho mình một chỗ gần cửa sổ. Vì mới đang chiều nên quán khá vắng khách. Ngoài tôi ra thì chỉ có 3 4 anh chị lớn tuổi ngồi laptop với tán gẫu.
– Anh dùng gì ạ? – Cô bé nhân viên xinh xắn với bộ đồ đồng phục đứng cạnh tôi hỏi.
– Ừ, cho anh một đen đá.
– Dạ, anh chờ em chút.
– Ừ.
“Ring… ring… ring”
– Alo.
– Mày đang đâu đấy? – Thằng Quang bạn tôi.
– Ờ tao đang cafe trên phố cổ.
– Mẹ, lại đi mảnh một mình à.
– Ờ.
– Bắn địa chỉ đây để bọn tao đến.
– Chờ tí, để tao hỏi nhân viên đã.
– Ok.
Một lát sau…
– Của anh đây ạ!
– Ừ, anh cảm ơn, à em cho anh xin địa chỉ quán với.
– Dạ, đây là ở xxx đường yyy anh ạ.
– Cảm ơn em.
– Dạ không có gì.
…
– Số xxx đường yyy nhá.
– Xa thế, mẹ.
– Nhanh lên.
– Chờ tí.
– Ờ.
…
Kể ra, ở Hà Nội mấy năm có lẽ những quán cafe là nơi mà tôi hay đi nhất. Chẳng biết sao nhưng đối với tôi được ngồi ở một góc, nhâm nhi từng giọt, mùi thơm của vị coffee nó cuốn hút tôi lạ lùng. Giống như một thứ thức ăn tinh thần mà tôi khó thể bỏ.
– Ơ Đức, sao em lại ngồi đây?
– Chị Nguyệt, chị… (chị Nguyệt là con gái bác bán bún ở đầu ngỗ chỗ tôi ở) – tôi bất ngờ.
– Nay không đi làm sao mà ngồi đây – chị kéo ghế ngồi đối diện tôi, lâu không gặp nhưng chị hầu như vẫn thế có khác chỉ khác ở kiểu tóc.
– Nay cuối tuần mà chị, mà chị sao lại…
– À, đây là quán của bạn chị, chị vừa đi công chuyện qua đây nên tiện ghé vào luôn. Em với con bé TA dạo này sao rồi? Lâu quá không gặp hì.
– Thế ạ, em với nó vẫn thế, chị công việc vẫn ổn chứ. Lâu không thấy chị đến quán bún tán dóc – tôi cười.
– Ừ chị vẫn ổn, dạo này việc nhiều nên chị cũng ít qua quán. Mà lại thất tình hay sao mà ngồi đây một mình thế này.
– Em ơi, cho chị giống của cậu này!
– Chị cũng uống café á?
– Ô, cậu là người chị cũng là người sao cậu uống được mà chị không uống được.
– À… à…
– Thế sao, đang thất tình à?
– Đâu có, tại chán quá nên ngồi chơi thế thôi, chị thì sao?
– Ôi giời, mới 22 23 tuổi đầu chán gì mà chán, cứ phải năng nổ vào cho đỡ phí tuổi xuân – chị cười toe.
– Em chịu, thế có mà chết đói hề hề.
– Mày nhìn cứ như ông cụ non ấy, đấy tóc đã thấy bạc vài chỗ rồi kia kìa – chị chỉ tay lên tóc tôi tò mò.
– Ôi, kệ, nó có thì có chứ sao đâu.
– Để đấy chị nhổ cho xem nào – nói dứt câu chị ấy bước sang phía tôi ngồi luôn.
– Ơ thôi, ngại chết, đang ở quán chị.
– Ngại gì mà ngại chị nhổ tóc cho mày chứ có làm gì mày đâu mà sợ. Đấy 1 sợi rồi đây này, thanh niên gì mà…
– Ái… đau thế – tôi nhăn nhó.
– Yên xem nào.
– Anh… bắt quả tang thằng này đi với gái nhá – thằng Thành bước vào, sau nó là thằng Minh với thằng Quang.
– Giỏi nhỉ, bảo với tao đi một mình mà giờ đã hai mình rồi, thằng này khá – Quang chen vào.
– Mày được lắm – Minh vỗ vai tôi.
– Bạn em à Đức – chị Nguyệt hỏi nhưng không bất ngờ lắm.
– Chúng mày ngồi im xem nào, vào quán mà như cái chợ, đây là chị Nguyệt con gái bác bán bún ở đầu ngõ nhà tao ấy.
– Còn đây là 3 thằng bạn lớp đại học em, chị.
– Ơ thế à, chết tụi em xin lỗi chị nhé, tại cái thằng này nó lắm bạn gái nên… – thằng Thành gãi tai.
– Ừ, không sao, 3 em ngồi đi.
– Sao tụi em ăn bún bác nhiều rồi mà chưa gặp chị bao giờ nhỉ? – Minh tò mò.
– À, chị thì thi thoảng mới đến phụ mẹ thôi chứ cũng ít có mặt ở đấy lắm hì.
– Ba thằng mày uống gì?
– Tao matcha trà xanh.
– Tao nâu đá.
– Tao sinh tố dưa hấu.
– Em ơi cho anh bla… bla… bla.
Năm người chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau khá lâu, chủ yếu xoay quanh vấn đề công việc, sở thích, yêu đương… Thật sự tôi không nghĩ ngày hôm nay chị Nguyệt lại cởi mở như thế, không giấu diếm, không bí ẩn mà chị trò chuyện với chúng tôi như một người bạn đích thực.
Có những chuyện mà trước đó tôi còn chưa hề biết.
Theo lời chị nói, hiện tại chị đang làm kế toán cho một công ty lớn ở Hà Nội với mức lương khá cao.
Vì khi ra trường chị nắm trong tay tấm bằng giỏi nên công ty nhận chị vào làm ngay vậy giờ lương mới cao như vậy.
Chị cũng đã từng yêu hai người trước đó, một anh thì hồi còn học cấp ba và một anh là lúc chị mới đi làm.
Cả hai người ấy chị đều yêu hết lòng nhưng vì nhiều thứ thay đổi, đi quá giới hạn nên đều chia tay.
Hiện tại thì chị đang độc thân vui tính.
Kể ra được làm bạn với chị cũng rất thú vị, ở chị có một chút gì đó vui tươi, hồn nhiên của em, có một chút gì đó man mác buồn của Nhung và có một chút gì đó trải đời của Uyên.
Một sự kết hợp hoàn hảo.
– À chị ơi, lát nữa tụi em định đi nhậu ý, nên tụi em tính rủ chị đi cùng cho vui hì – Thằng Quang ấp úng.
– Giỏi nhờ, 4 thanh niên trai tráng mà rủ chị đi nhậu, có mờ ám gì đây.
– Dạ không, cũng vì thằng Đức nay có chuyện buồn nên tụi em mới rủ nhau đi nhậu, mà có chị đi nữa thì hay hơn hì.
– Ơ thằng này – tôi trố mắt ngạc nhiên, không biết tại sao chúng nó biết chuyện nữa.
– Ơ ơ cái gì, mày định ỉm đến bao giờ nữa, bạn bè mà như c…
– À, hóa ra thế, thảo nào lúc mới vào đây nhìn cu cậu chị đã nghi nghi rồi. Thôi được rồi đi thì đi, có gì để chị tư vấn cho, à mà nói trước là chị không uống được đâu nhé.
– Ok, thế thì đi thôi.
…
Từ đó một ngọn lửa đang âm ỉ đang chực chờ để bùng cháy… ngọn lửa của hy vọng!