Hôm đấy là chủ nhật, tầm 7h sáng gì đấy biết N hôm nay được nghỉ, em lôi con gạch thần thánh ra nhắn tin cho em (em lúc này cũng xin được việc đi làm được gần 1 tháng rồi)
– N ơi, dậy chưa? Anh chạy được mấy vòng từ tầng 1 lên tầng 3 rồi này.
– Hihi anh chăm thế, em dậy rồi – N nhắn lại ngay.
– Được nghỉ mà dậy sớm nhỉ, em ăn sáng chưa?
– Em chưa hi, anh ăn chưa? – Ngon rồi.
– Anh cũng chưa, em với anh đi ăn đi hì hì.
– Dạ vâng, anh chờ em tí ạ hi.
Vứt con điện thoại đấy đã, em vào toilet vệ sinh cá nhân với tốc độ ánh cmn sáng luôn, làm ít oxi trắng ass mát da bồi thêm ít keo con voi vuốt tóc tút lại vẻ đẹp trai, trên áo vest dưới quần hoa chân đi tông lào em thả bước sang phòng N mặt câng câng gõ cửa. Đùa tí chứ thế N đá em bay mợ xuống tầng 1 rồi. Em mặc cái áo phông mỏng tôn lên bộ ngực 80 cm bụng 1 múi quần ngố xanh sành điệu, thêm đôi giày thượng đình chính hiệu oai vệ sang phòng em.
– N ơi – em gọi.
– Dạ – N mở cửa bước ra, em phụt mợ máu mũi các bác ạ. N sáng hôm đấy mặc áo thun rộng màu trắng trước ngực in hình doreamon, đi kèm với cái quần bò cộc ngắn cũn cỡn (khoảng 10 15 cm) chân đi dày bệt, mái tóc để xõa ngang lưng, 2 má bánh bao môi chúm chím. Ù ôi các bác nhìn em ấy như dễ thương lắm như thiên thần vậy em chỉ muốn lao vào mà ôm mà hôn thôi. Em đứng hình 5s luôn.
– Anh, anh… anh sao vậy?
– Ờ… không sao, hôm nay em… đẹp lắm – mặt em đỏ ửng ngãi vãi.
– Dạ em cảm ơn – N cúi mặt 2 má phớt hồng khẽ miệng nở 1 nụ cười.
– Mình đi thôi anh hihi.
– Ừ.
Em dẫn N ra quán bún quen thuộc, hôm đấy đông khách lắm các bác ạ không biết có phải do sự xuất hiện của N không.
– Em ăn gì – em quay sang hỏi N.
Nãy giờ N anh hùng núp lẽn bẽn sau lưng em, chắc em cũng ngại trước cả đống ánh mắt thèm thuồng chực nhỏ dãi của mấy thằng hám gái kia.
– Dạ, anh ăn gì em ăn nấy ạ hi.
– Ừ, vậy mình ăn bún bò nhé.
N gật đầu.
– Bác ơi, cho cháu 2 bán bún bò nhiều thịt nhé – em hãnh diện nói to hị hị.
– Cha bố anh, đi với bạn gái có khác, mày chờ bác tí – bác nháy nháy em.
Nhìn N ăn mà thích lắm các bác ạ, em ăn nhỏ nhẹ từ tốn chứ không vồ vập như em, vừa ăn vừa ngắm N mà con tim em rạo rực.
– Anh đang ngắm em đấy à – em giật thót tim.
N vẫn nhìn bát bún ăn ngon lành, đậu con gái có mắt trên đỉnh đầu à.
– À không, anh… anh… anh có nhìn đâu hì mà hình như trong bát em có con gián kìa – em trêu chữa ngượng.
– Á Á Á – N đứng bật dậy mắt nhìn chằm chằm vào bát bún hàng lông mày trướn lên.
Tất cả ánh mắt trong quán đổ dồn vào N, biết ý em đứng dậy nắm lấy cổ tay N kéo N ngồi xuống em cười cười.
– Hì không có gì đâu anh trêu em thôi mà.
N vẫn đứng trân trân nhìn bát bún đôi mắt chớm lệ, vâng em trêu N khóc cmnl, em cũng đâu có ngờ N lại sợ gián đến thế.
– Hu… hu… hu – N bắt đầu khóc.
Mợ nhìn con gái khóc là em bó tay éo biết làm gì luôn, như bị điểm huyệt ấy, đang lúng túng không biết xử lý làm sao thì bác chủ quán tiến đến.
– Mày cái làm gì để em nó khóc rồi – bác lườm em cái cháy mặt.
– Cháu… cháu – em ấp úng như gà mắc tóc.
– Thôi nín đi cháu, nín đi không mọi người nhìn kìa – bác dỗ N.
Như trẻ con không bằng.
– Dạ… hức… hức… cháu… cháu sợ gián lắm – N nấc lên 2 tay ôm mặt.
– Ừ thôi, không có đâu thằng khỉ kia nó trêu cháu đấy mà – bác lại lườm em.
– Ừ ừ không có đâu anh trêu em ý mà, cho anh xin lỗi nhé – em gãi đầu gãi ass bước lại gần, khẽ đặt tay lên đôi vai gầy yếu ớt đang rung lên theo từng đợt nấc của N, bất ngờ N hất tay em chạy ra khỏi quán vừa chạy vừa lấy tay quệt nước mắt em lại đơ lần nữa.
– Ơ kìa, mày còn đứng đấy làm gì chạy theo nó đi – bác chủ quán giục.
– Nhưng mà.
– Tiền chứ gì, mai mày trả tao cũng được, nhanh đuổi theo nó đi – bác đẩy em.
Em đuổi theo N nhưng chẳng biết em đi đâu cả, cái ngõ chỗ em ở nhiều ngóc ngách lắm nên không dễ để tìm 1 người. Em chán nản về phòng trong đầu rối rem những dòng suy nghĩ về N, đứng trước phòng N, cửa vẫn đóng kín không 1 hơi thở không 1 tiếng động, em cứ đứng như vậy 5p 10p 20p trôi qua nước mắt em như trực rơi ra. “Mày điên à, mày có là gì của N đâu, N chỉ coi mày là bạn vậy thôi, N không yêu mày như CÔ ẤY đâu” em cố gắng dằn lòng mình, cố gắng thoát ra khỏi cái suy nghĩ “yêu N”. Rồi tự nhiên cánh cửa mở ra, 2 cách tay luồn vào eo em ôm chặt lấy em, khuôn mặt nhỏ nhắn gục vào ngực em.
Em giật mình là N, vâng là N các bác ạ. Em khóc ướt đẫm cái áo em đang mặc, vừa khóc em vừa trách.
– Anh ác lắm hức… hức… em ghét anh, em ghét anh… hu… hu.
2 tay em buông thõng, muốn ôm muốn hôn lên đôi môi bé bỏng của em lắm, nhưng em sợ, sợ những hình ảnh những kỷ niệm trước kia mà em từng có lại ùa về giày vò đục khoét em. Em cứ đứng như vậy cho đến khi.
– EM YÊU ANH!!! – Trái tim em như ngừng đập, bờ môi em run lên, đã lâu lắm rồi em chưa được nghe 3 từ này. 3 từ mà em đã khắc sâu lên trái tim đã nguội lạnh từ lâu.
Tay em đang ôm chặt lấy N, 2 hàng nước mắt em đang rơi không biết vì đau hay hạnh phúc nữa…
– Anh yêu em!
Em và N ôm nhau được 1 lúc thì con em nó về, à quên chưa nói với mấy bác về con em em thời điểm đấy, nó thi đỗ 2 trường điểm cũng khá cao, và lúc đó nó cũng mới đi học được 1 tuần rồi.
– 2 anh chị làm gì đấy – nó nhìn bọn em chằm chằm tay thì bụm miệng.
Em và N giật mình vội vàng buông nhau ra.
– Ờ mày… mày làm gì ở đây đấy – em lúng túng quá hỏi bừa nó.
– Anh hỏi hay nhỉ, em vừa đi học về đang lên phòng chứ làm gì – nó vừa nói vừa cười, chả nhẽ lại đạp cho nó cái, đang hay thì đứt dây đàn.
– Lướt nhanh, lướt vào nhà nấu cơm đi – em lườm nó.
– Xì – nó hậm hực vào phòng.
N nãy giờ vẫn ngượng má đỏ ửng, 2 tay bấu víu vạt áo, 2 mắt cúi xuống không dám nhìn lên. Cũng may là 2 con nhóc phòng đầu hôm nay đi học chưa về không chắc N độn thổ mất. Em khẽ nâng cằm N nhìn vào đôi mắt em, đôi mắt đen láy pha 1 chút gì đó đượm buồn.
– Thôi nào hì, em vào rửa chân tay đi tí sang phòng anh ăn cơm nhé.
– Dạ – N lí nhí.
Em về phòng với tâm trạng khá phởn sao phởn các bác cũng biết rồi đấy hị hị.
– TA ơi – tự nhiên gọi nó ngọt vỡi.
– Gì đấy anh? – Nó ngó cái đầu từ trong bếp ra mặt thì thế này.
Cái đậu chắc tại em hiếm gọi nó thế.
– Ờ mày nấu cả cơm chị N nữa nhé – em nhìn lơ đãng.
– Xì em nghe thấy rồi, em đang nấu đây – đậu tai nó thính thế.
Bữa cơm hôm đấy cũng khá vui các bác ạ, con em em nó luôn mồm kể hết chuyện ở trường, chuyện bạn bè… nó kể mà chân tay múa loạn xạ cả lên, mặt thì biểu cảm theo từng câu chuyện ờ thì tính nó vẫn ngây ngô trẻ con thế mãi mà không chịu lớn haiz. Em với N vừa ăn vừa cười nhìn nó thi thoảng em đệm vào vài câu làm 2 chị em cười nắc nẻ hị hị.
Em ngồi gắp thức ăn cho N mà em ý cứ ngượng ngượng các bác ạ, chắc tại con quạ kia điên thế chứ lị.
Tình yêu của em với N cứ thế lặng lẽ trôi qua, lan truyền cả xóm trọ cả lớp đại học của em. N lúc đấy “góp gạo thổi cơm chung” với 2 anh em các bác ạ, cũng sướng vì có 2 đứa con gái nấu cơm cho ăn. N giờ cũng hòa đồng hơn cười nói với xóm trọ nhiều hơn, lúc nào cũng tí ta tí toét với 2 em phòng đầu. Kể ra vậy cũng hay chứ phòng nào biết phòng đấy nó nhàm lắm.
N cũng có nhiều vệ tinh lắm, điện thoại facebook ngập tin nhắn lời mời kết bạn của mấy thằng hám gái, chả biết có yêu N thật không hay chỉ yêu cái dục vọng của nó. Cũng có xảy ra xô xát đánh nhau giữa em với mấy thằng đấy, lần thì bong gân tay chân, lần thì tím mắt tím mũi may là chưa phải vào viện thôi. Mỗi lần em như vậy N lại khóc tự trách mình, em cũng chẳng biết làm sao chỉ ôm em vào lòng an ủi em “anh không sao đâu”. Nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt các bác ạ (ý em là tình cảm ý hị hị) yêu nhau được 5 tháng (tháng 2 vừa rồi) em bắt đầu cảm thấy tình cảm em dành cho N bắt đầu phai nhạt dần. Suốt quãng thời gian yêu nhau em vẫn nhìn thấy hình bóng của H trong N, đôi mắt nụ cười ấy không thể nào em xóa đi được. Em vẫn quan tâm, vẫn chăm sóc N cho đến 1 ngày…