– Sao em ướt hết thế này, trời mưa lớn vậy… áo mưa của em đâu?
Tôi lo lắng nắm chặt đôi vai em lắc mạnh, ánh mắt tôi nhìn em đầy giận dữ. Chả hiểu sao cứ mỗi lần thấy em có chuyện là tôi lại không kiểm soát được cảm xúc. Dù giữa em và tôi chả có gì ngoài tình bạn.
– Em… em – Nhung mấp máy.
– Kìa anh Đức, đau chị ấy – Phương khẽ lay tôi.
– Ơ… anh… mà… sao em… – tay tôi từ từ buông em ra, bối rối.
– Tại lúc nãy ngoài trợ, áo mưa của em bị vướng vào thanh sắt nên… rách gần hết… nên… em đội mưa về luôn hì hì – Vừa nói, cơ thể em vừa run lên nhè nhẹ, hình như em đang cố gắng kìm nén cơn lạnh thấm da thấm thịt của cơn mưa còn sót lại trên người.
– Ôi giời, sao chị không trú tạm vào quán nào đấy gọi điện để em ra đón – con em cắt ngang.
– Thôi, có gì nói sau, chị vào phòng thay đồ đi, không cảm lạnh giờ – Dung từ sau đẩy em vào phòng rồi liếc qua tôi trách móc.
Biết ý, tôi kéo con em về phòng dặn dò.
– Mày tranh thủ nấu cho Nhung bát cháo hành, tía tô đi, hóng hớt gì.
– Ơ hay, tự nhiên quay ra quát em.
– Ờ thì… mà thôi mày nấu luôn đi cơm nước để sau.
– Rồi rồi, em biết rồi, rối hết cả lên thế anh xử lý nốt nồi cá đi để em mượn chị Phương nồi áp suất.
– Hở mày mượn nồi áp suất làm gì?
– Ô hay thì cho vào nồi áp suất nấu mới nhanh chứ với lại em muốn cho ít ruốc vào hầm cho ngon.
– À… ờ… quên thế mày sang mượn để tao làm nốt cho.
– Đây nồi đây, khỏi phải sang, TA lấy gạo nấu luôn đi – Phương lắc đầu nhìn hai anh em tôi.
– May thế, sao chị biết em mượn mà sang thế – con em vừa đong gạo vừa í ới.
– Ôi giời nhìn anh Đức là biết rồi nhề anh Đức nhề.
Hai đứa lại được trận cười ngon lành mà trung tâm mọi chuyện vẫn là tôi.
– Nhung thế nào rồi em? – Tôi hỏi ngay khi thấy Dung bước ra từ phòng Nhung.
– Haizzzz… may chị ấy chỉ cảm nhẹ thôi, không sao cả, tí anh bê bát cháo hành tía tô sang cho chị ấy là được rồi – con bé liếc khéo con em tao với Phương cười.
– Thôi không phải ngượng đâu, bên kia em với chị ấy nghe thấy hết, người đâu mà bình thường nói chả ai nghe thấy gì chị Nhung bị sao cái là như cái loa phóng thanh…
Tôi chả biết nói gì, đứng gãi đầu gãi tai chữa ngượng. Tôi quên béng mất là phòng tôi và phòng Nhung chỉ cách nhau có bức tường.
– Mà anh lần sau nhẹ nhẹ tay thôi nhé, bóp vai chị ấy nổi rõ mấy đầu ngón tay luôn – Dung nhíu mày.
– Ờ thì… cũng tại lúc ấy… – tôi lí nhí.
– À quên anh với mấy đứa ăn cơm chưa đấy?
– Chưa chị ơi, nãy giờ anh ấy cứ ngồi ngóng chị ra nên có cho tụi em ăn đâu – đến lượt con em vào hùa.
– Sax…
Và lại một trận cười vui vẻ nữa vang lên giữa cơn mưa rào cuối thu lành lạnh.
Hình như cuộc sống của tôi gắn liền với những cơn mưa thì phải. Cứ mỗi lần gặp sóng gió, gặp chuyện buồn thì bên cạnh tôi luôn có mưa. Duy chỉ là một hiện tượng tự nhiên bình thường, nhưng mỗi lần có nó ở bên tâm trạng của tôi lại được gột rửa, được đắm mình vào từng giọt nước để rồi dần dần xóa nhòa những vết thương lòng. Bởi vậy, từ đó đến giờ “kiss the rain” vẫn luôn là bản nhạc không lời mà tôi ưu ái nhất.
Nhung bị cảm nên chẳng muốn ăn cơm cùng chúng tôi, chỉ nằm trong phòng với chiếc chăn mỏng đắp ngang vai. Mái tóc dài xõa sang một bên, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống.
– Dậy ăn cháo này Nhung – tôi nhẹ nhàng đến bên cạnh, đặt bát cháo còn nóng hổi lên bàn.
– Dạ, anh cứ về ăn cơm đi để em tự ăn – Nhung mệt nhọc chống tay ngồi dậy dựa vào gối.
– Anh ăn no rồi, thôi ngồi yên để anh bón cho – tôi rón rén vén lọn tóc mai của em sang một bên, rồi một làn hơi ấm từ em phả vào tôi, luồn vào má tôi vào gáy tôi ấm áp. Tự nhiên tôi giật mình, chắc với vị trí của tôi hiện giờ việc động chạm vào em là khó chấp nhận.
– Dạ thôi, anh cứ để em tự…
– Yên, để anh bón cho, không nguội hết giờ.
– Vâng.
Hình ảnh một chàng trai nhẹ nhàng chăm sóc một cô gái lại thêm một lần nữa được tái hiện. Chỉ khác ở chỗ, giữa họ chẳng còn tình yêu, tình cảm trai gái mà chỉ là tình “đơn phương”. Hai người ngồi cạnh nhau, thật gần, mỗi hơi thở của nhau ngỡ như có thể làm đối phương cảm thấy rõ rệt nhưng dường như cái khoảng cách mà chàng trai đang cố gắng tạo ra nó dần dần che lấp tất cả. Thật sự tôi mệt rồi.
– Lúc nãy… anh… có đau lắm không? – Tôi chẳng dám nhìn em, ánh mắt cố tìm một điểm nào đó vô định trong căn phòng quen thuộc. Để em không thể thấy được nét bối rối trong tôi.
– Hì… em hiểu mà, không sao đâu anh.
– Ừ… anh…
Nhung dựa đầu vào vai tôi, nhẹ nhàng và trầm lắng.
Quá khứ.
– Đây cơm của các mẹ đây, đông chết mẹ luôn – tôi thả phịch mấy suất cơm xuống giường con em.
– Đi đâu mà giờ ông mới mò cái mặt về đây thế, gần 11h xừ rồi – Uyên càu nhàu bóc túi cơm.
– Mà anh khỏi hẳn ốm chưa đấy, nhìn mặt nghệt ra vậy – con em cũng không tha.
– Có tí việc thôi, à mà bác sĩ có nói gì thêm không đấy?
– Chẳng có gì đâu anh, chị ấy dặn uống thuốc ăn ngủ đúng giờ với tránh căng thẳng va đập mạnh thôi. Em bảo về từ sáng mà anh không nghe, ở đây chán chết đi được.
– Vớ vẩn, phải ở lại cho chắc chứ, về sớm nhỡ làm sao thì sao. Thôi ăn cơm đi nghỉ ngơi lát nữa tao chở về.
– Thế còn tôi thì sao? – Uyên cười đểu.
– Nhà ai người nấy về chứ sao – tôi tỉnh bơ vừa xúc cơm vừa nói.
– Này… này…
– Thôi đùa thôi, tí về bà đón cả Nhi đến nhà tôi ăn cơm, nay tôi đãi he he.
– Ai chà, ghê thế, thế free à.
– Thì tôi đãi còn gì cơ mà mọi người tự làm nhá.
– Đùa, mời khách đến nhà rồi bảo khách tự làm cơm à – Uyên bĩu môi.
– Thì con em tôi nó đang bệnh mà he he.
– Hết nói.
Bữa cơm trưa đơn giản của ba người trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy trời đã về chiều. Bên ngoài nắng vẫn vàng vọt, bao phủ khắp nơi, nó làm chúng tôi hơi nhụt trí đôi chút. Nhất là Uyên với con em, con gái sợ nắng như sợ ma vậy. Còn tôi thì bình thường, con trai da ngăm ngăm đen chút nhìn mới khỏe. Có lẽ vậy.
– Thôi giờ tôi về nhà đã, ông chở TA về đi, có gì lát nữa tôi với con em tôi qua sau. Mà ông tiện thì đi chợ luôn đi nhá, đừng để bọn tôi đến mới đi. – Uyên nhắc tôi khi đã chiễm chệ trên con xe ga, vẻ bề ngoài thì chẳng khác nào một ninja chính hiệu.
– Thì bà với mọi người thích ăn gì đi mua chứ, tôi có biết đâu.
– Không phải lý do lý trấu, TA em ở nhà thì giục ông anh em đi nhé, lười như hủi.
– Chị yên tâm, có em ở đây rồi hi hi.
– Biết thế, thôi tôi về đây.
– Ok.
Nhiều người chắc nghĩ, tôi với NA mới xảy ra chuyện xong giờ tổ chức liên hoan thì không hay lắm.
Nhưng có sao đâu, khi giữa tôi và NA có chuyện gì chỉ có mình tôi biết.
Mà giờ con em lại yên ổn không sao sau biến cố vừa rồi, nên tôi muốn làm một buổi ăn uống nhỏ coi như cảm ơn mọi người vì đã giúp đỡ hai anh em.
Và nữa là tôi không muốn một ai biết tôi đang buồn cả, Sẽ cực kỳ rắc rối, khi ở đó còn có Nhung và Nhi.
Mọi thứ vẫn xảy ra như bình thường, tôi vẫn cười nói vẫn cùng mọi người làm bữa.
Chỉ với Nhi là tôi hơi xa cách.
Biết là sẽ làm cô bé không vui nhưng làm sao khác được.
Với tôi Nhi chỉ như em gái.
Có trách thì trách tại sao tôi lại làm em có tình cảm với tôi.
Có lẽ sau khi mọi chuyện ổn thỏa tôi sẽ làm dứt điểm chuyện này.
Càng để lâu càng khó gỡ.