Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô gái Hà Nội » Phần 39

Cô gái Hà Nội

Phần 39

Trưa em với NA nấu cơm, em nhận phần nấu ăn còn cô bé cắm cơm.

Em muốn hôm nay tự tay nấu cho cô bé 1 bữa vì lần nào đến phòng em cũng đều để cô bé làm cả tội lắm.

Thức ăn đã được mua sẵn để trong tủ lạnh, muốn ăn gì chỉ việc bỏ ra chế biến thôi.

Thấy có con cá chép, ít sườn, thịt ba chỉ với mướp đắng em chọn được 3 món luôn: Cá nấu riêu, sườn xào chua ngọt với mướp đắng xào thịt.

Bật điều hòa mà mồ hôi em vẫn nhỏ giọt chắc tại lần đầu chế biến làm món cho cô bé ăn nên hơi lo dù đã là người yêu của nhau, làm cô bé phải lấy khăn lau mồ hôi cho em.

Cứ đòi giúp em 1 tay nhưng em không cho bắt ra ghế ngồi ngắm em làm.

Cơ mà có yên đâu, ngồi chán NA lôi điện thoại ra chụp hình em với cô ấy hết chụp xa đến chụp cận cảnh rồi cả ôm em từ phía sau nữa.

Ôm em chụp vài kiểu xong thì cất điện thoại, sẵn tiện ôm ghì em luôn.

Cái mũi thi thoảng dúi vào lưng em nghịch ngợm, hết trò là cắn nhẹ em cái, tay thì nhéo nhéo vào bụng em sờ nắn múi cơ (em 6 múi ngon lành nhớ) lại còn ngoáy ngoáy ngón tay vào rốn em nữa cơ, buồn đừng hỏi.

Cứ như trẻ con ý, em di chuyển cô bé cũng di chuyển theo làm mấy lần giẫm lên dép em tí ngã, nhắc nhở mấy lần cơ mà lần nào cũng.

– Lưng anh to em thích ôm lắm hihi.

Thế này thì trách sao được. Lúc cho nếm thử món canh bảo đứng sang bên cạnh cho dễ nếm nhưng không nhất quyết ôm em rồi thò đầu qua lách em để nếm, chả làm sao được haizzz như con mèo.

– Nhạt quá đi – mũi cô bé chun lại, miệng chẹp chẹp nhìn chỉ cắn cho cái.

Sau hơn tiếng rưỡi loay hoay trong bếp 4 món cũng xong kể cả nồi cơm nhé. Em bê cơm bê thức ăn NA vẫn lẽo đẽo sau lưng không chịu dời.

– Thôi nào, chưa chán à, để sắp cơm rồi ăn nào – em vòng tay ra sau nhéo lên lưng cô bé.

– Ai đau em, ứ ôm anh nữa em đi sắp bát đây ple – NA làm mặt dỗi.

Em lắc đầu cười không nói gì đến khổ cái tính trẻ con mất thôi.

Sắp bát đũa và món ăn xong xuôi, Ngọc Anh xới cơm cho em.

– Sao đơm anh đầy vậy – em nhìn bát cơm ngán ngẩm.

– Anh ăn đi cho béo hihi.

– Anh không thích béo, béo nhìn không đẹp với lại anh đang tập gym mà – em nhăn nhó.

– Em không biết, anh phải ăn cho khỏe để béo lên vậy các cô gái khác mới không để ý đến anh – NA hừ mũi.

– Ơ… ơ… chả phải em vừa nghịch cơ bụng anh còn gì – em thở dài.

– Xí ứ biết, anh ăn nhiều vào đây món này này – cô bé gắp vào bát em cả đống món.

– Thôi thôi em ăn đi, ăn thử xem anh nấu có ngon không – em gắp lại cho NA miếng sườn xào.

– Hi tí quên, để em ăn thử xem nào – NA gắp miếng sườn ngắm nghía.

Em hồi hộp chờ đợi cảm giác của cô bé, mắt cứ chăm chăm nhìn điệu bộ trên khuôn mặt NA.

– Sao ngon không?

– Ừm… ừm… – NA đăm chiêu nhìn em.

– Sao thế không ngon à – em xụ mặt.

– Ngon lắm hihi, Tú Anh dậy anh hả?

– Lại nó, anh tự học mà – em buồn thiu.

– Hihi, em trêu anh thôi, anh ăn đi nguội hết rồi kìa.

Em với tay bặm môi nhéo nhẹ lên má cô bé.

– Làm anh lo hừm.

– Hihi.

Bữa ăn diễn ra hơi lâu do vừa ăn 2 đứa vừa chí chóe trêu nhau, làm cả khu bếp tràn ngập tiếng cười tiếng nói.

Do cô bé ép ăn nên em đánh hết gần 6 bát cơm no kễnh bụng, ngồi thở không ra hơi, còn NA ăn có 2 bát.

Sao con gái ai cũng thế nhỉ toàn 1 2 bát là đặt đũa cả con em em rồi cả Nhung với 2 em hàng xóm, đùa chứ em vậy chắc vài tiếng sau ngất luôn do lả.

No quá không nhấc được bụng dậy nên NA rửa bát em ngồi lau bàn, vừa lau vừa lấy điện thoại chụp lén cô bé.

Nhìn cô ấy lúc này chẳng khác nào 1 thiên thần hạ thế lấy phải 1 anh chàng hạ giới là em vậy, em hạnh phúc quá các bác ạ.

Mong thời gian trôi qua thật nhanh để em có thể đường hoàng đến xin bố mẹ nàng rước nàng về làm vợ thôi.

Sau hơn 20p đống bát đĩa xoong nồi đã sạch bóng vết dầu mỡ, bàn ăn cũng bóng loáng và có thể soi gương được tại em lau nhiều quá hí hí.

– Anh ăn dưa nhé, để em bổ – NA kéo cửa tủ lạnh tìm hoa quả.

– Ừ… ừ – đang nó cơ mà ăn hoa quả mắt em sáng rực.

– Tưởng anh no lắm rồi cơ mà – cô bé chu môi.

– Ờ thì, anh ngồi lau bàn nãy giờ nên cũng tiêu tiêu rồi hì hì.

– Xí, chỉ ăn là nhanh – NA lôi ra 3 4 quả dưa lê cho vào rổ.

– Thì anh ăn nhiều cho béo mà, chẳng phải em thích anh béo còn gì – em cười gian.

Ngọc Anh liếc em cái cháy da mặt.

Dưa lê ướp lạnh ngon với ngọt lịm, không khác gì được tiêm đường vào trong. Chắc tại trời nắng nhiều không mưa nên nước dưa không bị trôi cơ mà thấy con em bảo dưa hay dính phun thuốc, thây kệ chả mấy khi được ăn lo gì. Có 4 quả em quét hết hơn 2 quả chả hiểu dạ dày em kiểu gì 6 bát cơm 2, 5 quả dưa mợ. Hack xong em với NA leo lên phòng, tưởng được chơi đùa nói chuyện với NA tiếp ai dè.

– Anh lại giường ngồi đi hi laptop của em kia kìa – NA chỉ tay lên bàn học.

– Ơ thế em làm gì.

– Em học hi mai em thi rồi – NA ngồi ghế mang sách vở ra đặt lên bàn.

– Ừ – em ỉu xìu.

– Sao giọng anh buồn thế – NA quay sang nhìn em.

– À… không, thôi em học đi hì.

– Thấy em học nên không được ôm với nói chuyện cùng ý gì – NA chun mũi chu môi cái điệu vẫn thường thấy ở em.

– Hì hì – em gãi đầu.

“Chụt” NA nhướn người thơm lên má em 1 cái.

– Đấy được chưa xí – cô bé cười tươi.

Em nhéo má NA, rồi bật lap ngồi.

Laptop màu hồng dán hình doreamon đáng yêu ghê, máy nhìn vẫn còn khá mới chắc ít dùng, liếc 1 loạt khắp màn hình thấy gì đặc biệt.

Thôi kick vào chrome lên face chơi tí vậy.

Cũng chả có gì mới ngoài chục cái stt chục cái ảnh của vài em xinh xinh trong listfriend, chục cái thông báo, vài tin nhắn mới với ít lời mời kết bạn.

Tính em thì hay vào phần thông báo trước xem có đứa nào like ảnh hay cmt bậy bạ không cơ mà nay chả hiểu sao em ấn vào phần tin nhắn đầu tiên.

Đập vào mắt là 1 tin nhắn đến của Nhi “hi anh anh đang làm gì đấy?” Em chưa trả lời ngay, vội vàng tắt trò chuyện với bạn bè trước rồi mới ngó xem.

Cũng chẳng dám ấn vào vì thế bên phần trò chuyện của Nhi sẽ hiện chữ “Đã xem” thì dở.

Để kệ cái phần tin nhắn đấy về nhà rồi tính sau.

Em lướt tiếp face xem thêm chút thông tin dạo này ít lên nên hơi tù tí.

Thi thoảng liếc qua cô bé xem thế nào, nhưng vẫn chăm chú học lắm chả để ý gì đến chuyện xung quanh.

Em lò dò lại gần hóng, 2 tay chống cằm, mắt nheo nheo nhìn quyển giáo trình, miệng lẩm bẩm theo câu chữ má thì phụng phịu trông “ghét” lắm.

Mải ngắm quá để NA phát hiện, cô bé cầm cái bút gõ nhẹ lên đầu em, môi bặm lại.

– Ra kia cho em học hứ.

– Đau anh, anh nhìn tí thôi mà – em giơ giơ ngón trỏ ra hiệu.

– Không, mất tập trung lắm em không học được – lại cái điệu bộ làm nũng.

Đánh bạo em chớp nhanh thời cơ, hôn phớt qua cái môi đang chu lên làm cô bé giật mình, mắt mở to nhìn dáng em lẩn mất sau cái ghế.

– Á à, dám hôn trộm em nhé – NA mím môi, giơ tay lên dọa.

– Hì hì, ai bảo môi em cứ chu lên, sao anh cưỡng lại được – em cười gian.

– Hứ, ứ nói chuyện với anh nữa – cô bé giận dỗi quay lại bàn học.

Cả buổi chiều trôi qua nhẹ nhàng thế đấy, em nghịch lap NA ngồi học, chán chán thì lẩn lại trêu 1 tí hôn nhẹ 1 tí cho đỡ nhớ dù 2 đứa đang ở cách nhau có hơn 1m. Đến gần 4h em bị đuổi về không thương tiếc, lý do là bố mẹ với thằng em vợ đang trên đường về. Trước khi về NA còn dúi vào tay em 1 túi hoa quả to tướng bảo mang về cho Tú Anh với mấy chị trong xóm, tất nhiên là em cuỗm luôn chứ dại gì không lấy sinh viên luôn đói món này mà.

– Anh về nhé hi – cô bé tiễn em ra tận cổng.

– Ừ, à này lại đây anh bảo này – em vẫy tay.

– Dạ hi – NA ghé mặt lại gần.

“Chụt” lại 1 phát hôn trộm lên môi cô bé.

– Anh này, nhỡ ai thấy thì sao – NA phụng phịu đáng nhẹ lên vai em.

– Hì, có ai đâu thôi anh về đây, em vào nhà đi mai thi tốt nhé – em nhéo má.

– Dạ hihi em về cẩn thận nhé.

Về mà lòng tự nhiên thấy hụt hẫng quá, mới xa 1 tí đã thấy nhớ rồi.

Người ta bảo tình yêu thuở ban đầu là hạnh phúc và mãnh liệt nhất, chẳng biết có đúng thế không nhưng em sẽ cố không để tình cảm của 2 đứa phai nhạt theo thời gian.

Xe em khuất dạng tận đầu ngõ, ngoái lại vẫn thấy NA đứng ở cổng trông theo, cái dáng bé nhỏ đáng yêu cứ thế tan dần tan dần sau ánh nắng vàng vọt của chiều tà.

Muốn quay xe lại để ôm để ngắm nhìn bóng dáng ấy thêm 1 lần nữa nhưng “1 vài ngày sau lại gặp mà có phải xa nhau mãi mãi đâu mà làm thế” rồi em phóng vụt đi lẫn vào dòng người hối hả trên đường.

Cái nóng gần 40 độ đầu hè tạt vào người bỏng rát, em cố đi thật nhanh để trốn tránh để về cái phòng dội nước lên người tắm cho thỏa thích.

Cơ mà đông xe quá tốc độ giao động từ 20 đến 40 km/h.

Mất toi hơn 30 phơi mặt ngoài đường em mới về đến phòng, mồ hôi nhễ nhại như mới chạy marathon.

Xách túi hoa quả lên phòng em nằm vật ra chiếm cái quạt để xả cái nóng.

– Túi gì mà to thế anh – con em mở túi dò dẫm.

– Dưa lê, mận vải của Ngọc Anh cho đấy – em thở hổn hển.

– Nhiều thế ạ, anh mang cả cái tủ lạnh bên đấy về à.

– Mày dở à, NA đưa cho tao chứ tao có biết đâu thôi để gọn vào kia tối gọi mấy đứa sang ăn.

– Vâng.

Lúc đấy cũng gần 5h, em lúi húi cắm nồi cơm nhặt rau cho con em rồi đi tắm.

Cơm nước xong xuôi, em sang gọi 2 phòng ngoài sang ăn hoa quả.

Chả phải nói, nghe đến ăn cái là mấy đứa tíu tít lên ngay.

Sợ nóng trong người nên em chiến mỗi dưa lê còn mận hay vải em làm có chục quả rồi cắp ass lên máy ngồi.

Mấy đứa ăn xong, ngồi chơi lúc lủi thủi đi về, tuần sau thi hết cả mặt đứa nào đứa đấy như cái bị.

Con em cũng tự giác lôi sách vở đèn cầy ra học.

Em ngồi máy đến hơn 10h chỉnh sửa thêm bớt chút báo cáo cho xong còn đem nộp.

Quên không check face quên luôn cả tin nhắn của Nhi.

Lôi điện thoại nhắn tin dặn dò NA mai thi tốt, chúc ngủ ngon xong em leo lên giường ngủ, căn bản con em giục ngủ sớm để mai nó còn dậy đi thi ok thôi chả mấy khi chiều nó.

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất