Gọi cho Trang, Trang tắt máy…
Gặp em, em tránh mặt nó, mặc dù, đôi lúc nó vẫn nhìn thấy em bước lên trên con lexus trắng vọt qua trước cửa.
Quỳnh – có vẻ như em cũng biến mất hoàn toàn trên thế giới, hoặc ít nhất biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của nó. Nó cũng đã thử đi tìm em, tìm đến những nơi em hay đến, ngay cả những nơi em từng qua mà nó dò hỏi được, nó cũng đi tìm, nhưng cuối cùng thì cái nó nhận được chỉ là sự lắc đầu ngao ngán.
Em đang ở góc khuất nào dưới cái gầm trời này?
Thất vọng, bất lực cùng với sự cô độc trong lòng nó ngày càng dâng lên, nó mải miết lao đầu vào công việc, cũng điên cuồng tìm kiếm hình bóng kia.
Một người tìm – hai người trốn tránh. Cái trò chơi tẻ nhạt.
Khi sự thất vọng cùng với cô đơn trong lòng nó lên cao nhất, nó lại chọn cách trốn tránh: Sống lặng thầm như cái bóng như lúc nó chưa gặp Trang.
Nhưng mặc dù quyết định như vậy thì nó vẫn không ổn.
Nó biết thế nhưng nó mặc kệ.
Người phá vỡ cái sự không ổn đó vẫn là con chị.
Cũng đã qua hai tuần, buổi sáng đầu tiên của tuần thứ ba, nó tỉnh dậy sau trận rượu tiếp đãi mấy ông tay to hôm qua, đầu tóc rối bời, hai mắt nó trũng sâu sau khi thức đêm quá độ.
Lảo đảo đi xuống dưới nhà, con chị ngồi đó đang nghịch cái ipad từ lúc nào.
– Thằng kia.
– Cái gì?
– Xuống đây nói chuyện.
Nó chần chừ, rồi cũng bước xuống, cuộc nói chuyện nghiêm túc đầu tiên sau hai tuần…
– Mày định cứ như thế à?
– Như thế là như thế nào?
– Chuyện mày với cái Trang cứ để như thế mà kết thúc à?
– Thế chị bảo em phải làm sao bây giờ…
– Mày kể rõ ra tao xem nào, hôm đấy tao mới nghe loáng thoáng cái Trang nó vừa khóc lóc vừa kể.
Nó ngồi kể lại hết sự việc đêm ấy…
– Xem ra là mày đẩy ngã Quỳnh trước đúng không?
– Ừ.
– Nếu Quỳnh là một con xa lạ thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn, tao cũng hiểu cái hành động của Trang lúc đấy, đàn bà ai gặp cảnh đấy đều sẽ không bình tĩnh được.
– Em cũng biết, nhưng em không có cơ hội giải thích.
– Con Trang nó vẫn hận Quỳnh đúng không?
– Ừ.
– Mày muốn ra mặt giải thích hộ Quỳnh?
– Ừ.
– Thằng ngu.
– Sao lại thế?
– Cởi chuông thì phải tìm người buộc, chuyện về phía Quỳnh thì cứ để nó khác đi giải thích với Trang, nó là đứa thông minh, nó sẽ biết làm gì, còn mày lo việc nhận lỗi đi, đừng tham dự chuyện của hai đứa nó, mày lại làm rối tung lên.
– Em biết rồi.
– Còn chuyện nữa.
– Chuyện gì nữa?
– Sao con Trang sớm không tìm, muộn không tìm mà đêm đấy đi tìm mày.
– Em cũng đang không biết tại sao đây?
– Nhớ lại đi.
– Trang nói có liên quan đến thằng Tuấn.
– Tuấn à?
– Ừ.
– Vậy tìm thằng Tuấn là giải quyết hết.
– Nói như chị thì em đã làm được từ lúc nó đặt chân xuống Nội Bài rồi.
– Tao đùa tí, mà mày có số thằng béo không?
– Có, sao không?
– Đọc cho tao.
– 09XXXXX88…
– Đợi tao chút nhé.
Con chị vơ lấy cái điện thoại bấm số thằng béo…
– Béo à.
– Chị hiền đây.
– Ừ, chị nhờ mày tí việc thôi.
– Không có gì to đâu, nhơ mày tìm thấy thằng cu cho chị.
– Làm cái gì à, không có gì, mày cho chúng nó đi theo thằng Cường là được.
– Ừ, chỉ cần đi theo thôi, không làm gì cả.
– Ừ, đừng nói với nó, mấy thằng kia đi theo cũng phải kín vào, có gì lạ thì báo ngay cho chị nhé.
Con chị cúp máy trong ánh mắt ngỡ ngàng khó hiểu của nó.
– Sao, lạ lắm đúng không?
– Ừ.
– Không phải ngạc nhiên, mày sớm biết thôi – Con chị đứng dậy, xách cái ra khỏi cửa.
Nó ngẩn người trong phòng, không biết con chị định làm cái quái gì nữa.
Cái hành động của con chị làm nó khó hiểu mấy ngày liền, mỗi lần nó mở mồm ra hỏi thì bà chị cũng chỉ tiêm thêm liều thuốc an thần cho nó “Yên tâm, mày sớm biết thôi”. Đôi khi nó cũng chỉ muốn vứt bà này vào khoa thần kinh của bạch mai xem bên trong đầu chị nó nghĩ gì.
Cuối cùng thì con chị cũng cho nó câu trả lời thỏa mãn, sáng sớm hôm ấy, khi nó đang ngủ say thì chuông điện thoại réo lên…
– Dậy mày.
– Làm cái loz gì thế?
– Có việc.
– Việc gì?
– Quan trọng liên quan đến mày.
– Chị đang ở đâu đấy.
– Nhà cũ của mày.
– Đợi em 30 phút.
Nửa tiếng sau, nó có mặt ở nhà cũ (cái nhà bên Long Biên, trước kia khi chưa mua nhà hiện tại thì em ở bên này, hình như đã nói trong mấy phần đầu rồi thì phải). Con chị nó ngồi trên ghế, đứng bên cạnh là 4 thằng nó không biết mặt, còn hai thằng đang quỳ dưới đất.
– Cái gì đây? – Nó ngạc nhiên hỏi con chị – Sao lắm thế này.
– Mày tự hỏi đi.
– Em biết đéo gì mà hỏi, chị nói luôn ra đi.
– Mày bảo cho nó – con chị chỉ vào thằng đứng gần nó nhất.
– Bọn em phát hiện hai thằng này đi theo anh, chị Hiền bảo bắt chúng nó về đây ạ.
– Sao chúng mày biết được.
– Em nghe theo lệnh chị hiền đi bám theo anh, thấy hai thằng này cũng đi theo.
– Lâu chưa.
– Bọn em mới phát hiện được 3 hôm rồi ạ, chưa kịp hỏi chúng nó.
– Mày cho anh mượn con dao – Trong đầu nó bắt đầu nghi ngờ về người đứng sau vụ này.
Nhận lấy con dao từ tay của thằng em, nó ngồi trước mặt hai thằng theo dõi nó (gọi tạm là đội A đi)
– Hôm nay tao cũng không được vui lắm, tao chỉ hỏi chúng mày mấy câu, thôi, chúng mày không trả lời cũng không sao. Chúng mày bước vào đây cũng thấy đấy, quanh khu này vắng lắm, chả có ai đâu, nếu mà chúng mày bước ra ngoài mà tay hoặc chân không được đủ ngón cho lắm thì cũng không ai đi gọi cấp cứu đâu.
– Dạ, anh hỏi gì cứ hỏi đi ạ, bọn em không dám láo đâu.
– Chỉ vài ba câu thôi: Thứ nhất là chúng mày của đội nào, thứ hai ai bảo chúng mày đi theo tao, thứ ba thì chúng mày có biết mặt thằng thuê không, trả lời được thì tao cam đoan chúng mày ra khỏi đây bình yên vô sự, còn nếu không đúng ý tao thì tao cũng không biết tao làm gì đâu.
– Dạ, cái anh hỏi thật sự bọn em không nói được ạ, nói xong thì bọn em không dám ra ngoài đường đâu.
– Chúng mày lại đây giữ tay thằng này hộ tao.
Nó chỉ vào hai thằng gần nhất, hai thằng chạy vội ra giữ tay thằng vừa nói.
– Nếu mày không dám ra đường nữa thì tao cũng thành toàn – Nó cầm con dao cắm vào mu bàn tay thằng kia.
– Nếu tao xoay thì sao nhỉ – Dứt lời, nó xoay nhẹ, mũi dao tạo lỗ nhỏ trên bàn tay, máu bắt đầu chảy ra.
– Tao đâm chưa sâu lắm đúng không nhỉ? – Nó ấn nhẹ, mũi dao cắm ngập thêm vào, máu túa ra nhiều hơn.
– Dạ anh ơi em xin anh – Thằng kia vừa kêu gào vừa khóc lóc.
– Chúng mày nói ra thì ra đường có thằng xử mà, tao thành toàn luôn hộ chúng mày nằm ở đây luôn. – Nó cắm tiếp sâu lưỡi dao vào tay thằng kia – Mày có biết cách người ta khoan giếng không.
– Em không biết ạ.
– Đơn giản thôi, nó như này này – nó tiếp tục cắm mũi dao vào sâu hơn – người ta sẽ khoan kiểu này này, xoáy theo kim đồng hồ ý.
Nó xoay nhẹ cái dao, máu ướt đẫm cả bàn tay hai thằng giữ.
– Sẽ thế nào nếu tao quá tay cắm sâu mà ngoáy mạnh phát nhỉ, tao dạo này chơi đá nhiều nên thần kinh yếu lắm, chúng mày hét to tao giật mình quá đà thì tay mày lại thành cái lỗ, lúc đấy lên Việt Đức cũng sẽ khó vá vào đấy.
– Anh ơi, em van anh, em lạy anh – thằng cu kia đau sắp ngất đi.
– Tao bảo mày đừng nói to mà, thần kinh tao yếu lắm, hay tao đổi trò khác đỡ nguy hiểm hơn nhỉ, tao sẽ đặt ngang con dao như này.
Nó rút con dao đầy máu ra, đặt ngang mu bàn tay đã nhuộm đỏ máu.
– Tao không chọc nữa mà chỉ gọt bớt cho mày lớp da thôi – Nó cửa nhẹ vào bàn tay thằng kia.
– Trò này thì mày có hét to thì tao cũng giật mình mà cắt sâu hơn thôi.
Cảm xúc tiêu cực khiến nó nghĩ ra đủ loại trò tàn bạo để hành hạ.
– Em lạy anh, em nói anh ơi, em xin nói hết.
– Băng cho nó – Nó đứng dậy, ném cho hai thằng giữ tay cái giẻ, tiện tay châm điếu thuốc.
– Mày nên khai hết những gì mày biết, không tao cũng còn nhiều trò để chơi trong sáng nay đấy.
– Em nói ạ, em đội nhà bác A (lý do gọi chúng nó là đội A)
– Mỹ Đình à.
– Vâng ạ.
– Người quen của mày kìa – Con chị ngồi nãy giờ trên ghế phát biểu – Tao nhớ vụ thằng Quang thì lão này cũng dây dưa nhỉ, bây giờ lại hết việc làm à.
– Để em hỏi nốt đã rồi tí nói sau – Nó quay sang phía hai thằng đang băng bó – Lão ấy bảo mày đi à.
– Không ạ, có một anh nhờ em ạ.
– Chúng mày đánh lẻ à, việc này tao cho lão ấy biết thì thế nào nhỉ.
– Không ạ, anh ấy nhờ bác nên bác bảo bọn em làm cho anh ấy.
– Lão có biết chúng mày đi theo tao không.
– Việc này hôm sau anh ấy mới nói nên bác tạm thời không biết ạ.
– Nó nhìn như nào, đi xe gì.
– Đẹp trai, nhìn sáng sủa lắm ạ, mặc đồ văn phòng.
– Thê nó đi xe gì?
– Nhiều xe ạ, lúc Sh, lúc Lx bọn em nhớ không hết.
– Nó có đi các khác không, nghĩ cho kỹ.
Nó đang tìm lại những thằng có thù oán với mình mà đi Sh với Lx, còn dân văn phòng nữa, khá khó đoán.
– Em chịu ạ, mỗi lần gặp anh ấy đi 1 xe, toàn xe máy thôi.
– Thế chúng mày có ra đường gặp nó hôm nào không – Con chị bỗng dưng lên tiếng.
– Không, không. À hình như có 1 lần anh ấy đi cùng 1 chị xinh lắm ạ.
– Chị à, tóc dài ngang vai, mặt trái xoan, nhìn trẻ con đúng không.
– Em không biết, lúc gặp thì thấy ngồi lexus, chị kia tóc búi với đeo kính em chả nhìn được, với lại anh ấy ngồi ôtô lướt qua luôn còn chả kịp nhớ nữa.
– Được rồi, thế chúng mày theo tao lâu chưa.
– Hơn tháng rồi ạ.
– Cụ thể.
– Tháng hơn 2 tuần ạ.
– “1 Tháng rưỡi, trước đêm nó xảy ra với Quỳnh” – lúc này thì đầu nó cũng đoán 50% là thằng Tuấn rồi.
– Được rồi, chúng mày bao giờ thông báo 1 lần.
– Thường là 1 ngày ạ, nếu anh đi với ai quan trọng thì phải báo luôn.
– Quan trọng là như nào?
– Là đi với nữ ạ, lúc đấy bọn em phải cố gắng chụp để gửi ảnh ạ.
– Thế mày chụp được bao nhêu ảnh tao rồi, đưa đây.
– Dạ đây ạ.
Nhận cái iphone từ tay bàn tay đang băng cái giẻ đẫm máu, nó mở kho ảnh ra, có vài ảnh nó đi với chị nó, vài ảnh với nhân viên quán mua đồ, lục gần cuối thì nó thấy 1 ảnh làm nó chấn động.
Là ảnh nó đi với Quỳnh…
Bức ảnh chụp cách đây hai tuần, trời khá tối nên nó không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì người quen đều nhận ra Quỳnh, lúc đó nó đang dắt em vào xe.
– Ảnh này mày lấy ở đâu – nó gằn giọng.
– Dạ, bọn em chụp ạ.
– Mày có đưa thằng kia không.
– Có gửi ạ, anh ấy bảo em đi theo rồi báo địa chỉ anh đến ạ.
– Rồi nó bảo gì nữa.
– Anh ấy nhận xong địa chỉ bảo bọn em nghỉ.
Nó thở dài, dạo này nó mắc nhiều sai lầm quá, đầu óc nó không hề tập trung mà luôn ở trạng thái mơ hồ, có người đi theo còn không rõ.
– Đưa tao số điện thoại thằng kia.
– 016XXXXX – nhìn qua cũng biết sim rác.
– Bây giờ tao có việc cho chúng mày, đi theo dõi lại thằng kia, tao sẽ cung cấp thông tin cho mà đi nhé, mà tốt nhất muốn theo được thì cứ phục trước cổng nhà tao mà đứng, nó hay đi qua đấy lắm.
– Nhưng việc anh ấy giao cho anh.
– Mày cứ báo như bình thường là được, làm được không.
– Có ạ.
– Bây giờ thì lượn đi, à mà quên không nhắc, đừng nói cuộc gặp mặt này cho ai, bây giờ bọn ngáo đá nó lộng hành lắm, tự nhiên ra đường mà thằng quý tử của 1 ông sếp nào đấy nó phi con 4 chỗ hay 7 chỗ chèn qua người thì cũng chẳng may, chúng mày đang tuổi ăn chơi hưởng thụ mà nằm ra đấy tao cũng buồn lắm.
– Em biết rồi ạ.
Đợi khi hai thằng khuất bóng sau cửa thì nó chỉ vào 4 thằng đang đứng đấy.
– Đi theo chúng nó cho anh, nếu chúng chim lợn chắc chúng mày xử lý được chứ.
– Bọn em biết rồi ạ.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện