– Thế nào rồi – Con chị ngồi trên sô pha vừa phun hạt nho phì phì vừa hỏi.
– Vẫn vậy.
– Nó vẫn bận với mệt à.
– Vẫn rep như thế – Nó mệt mỏi đáp.
– Thôi nào, mày cười cái tao xem nào, mặt như bánh đa gặp nước mưa thế, tao còn chán đây này.
Con chị nhảy sang chỗ nó ngồi, hai tay vỗ vỗ vào mặt nó…
– Im nào, bỏ ra cái.
– Thế mày với con Quỳnh thế nào rồi?
– Không biết, về quê chắc xuống đây rồi nhưng không liên lạc gì với em.
– Cũng tốt, đỡ rắc rối.
– Bỏ ra để em xem nào – Nó vớ cái điện thoại trên bàn.
– Cái gì đấy.
– Tin nhắn của Trang.
– Nhắn cái gì, xem nào, mai bố mẹ em về mời anh sang ăn cơm à, cũng nhớ đến mày đấy chứ nhỉ.
– Im nào, mai mang cái gì bây giờ nhỉ.
– Thì mang mấy cái mày chuẩn bị từ trước là được, mày muốn mua cái gì nữa.
– Ừ, thôi em đi tắm đây.
– Này.
– Cái gì.
– Có thể mai thằng Quang sẽ đi, mà tao nghĩ là bố mẹ nó sẽ mời nó đi đấy, liệu mà cẩn thận vào nhé.
– Ừ, em biết rồi.
Tắm xong, ném phịch người xuống giường, mệt mỏi nghĩ về cuộc gặp ngày mai, có lẽ sẽ là một cuộc gặp đầy sóng gió, nó mệt mỏi thiếp đi.
Hôm sau, nó với con chị loanh quanh chạy đi mua quần áo, theo ý chị nó thì “mày không có bộ nào ra hồn con người cả” mặc dù lần trước nó đã lựa được một bộ để mặc (đéo hiểu lũ con gái nghĩ gì luôn!!)
…
– Ổn rồi đấy, mặc cái bộ này này, mất công tao chạy cả sáng.
Con chị nó ngồi trên ghế cầm chùm nho ngồi trên ghế ngắm nghía.
– Tự dưng chạy đi mua cả đống đồ làm gì không biết, mệ bỏ mẹ.
– Mày có thích làu bàu không?
– Thôi, em đùa tí, làm gì nóng thế, mà mấy giờ rồi?
– 5H rồi đấy. Tí quên. Cái đống quà hôm trước đâu rồi?
– Trên phòng em ý, chả nhớ nữa.
– Đi tay không thì lại khỏi phải tán nhé.
– Em biết rồi, đi lấy hộ em đi.
7h, nó gọi Trang ra cổng, em hôm nay mặc bộ váy trắng, em vẫn tươi cười vậy, nhìn mặt em không ai nghĩ là em với nó đang chiến tranh lạnh.
– Anh đến rồi à, vào đi, bố mẹ em đang trong nhà – Trang chạy ra kéo tay nó vào nhà.
– Ừ, sang sớm xem giúp gì được cho em không.
– Thôi vào đi, em chả làm xong hết từ chiều rồi, anh thì làm được cái gì.
– Thế mà vẫn có đứa nhờ sang nấu hộ đấy.
– Nhờ tí mà cũng kêu rồi ai dám yêu.
– Có con hâm vẫn lao đầu vào đấy.
Vào đến cửa nhà, bố Trang đang ngồi xem phim, nó cũng chả biết phim gì, nhìn qua như phim chưởng của Tàu khựa.
– Thôi anh lượn đi, em vào bếp đây nhé – Trang vẫy vẫy tay với nó chạy tọt vào trong.
– Cháu chàu bác ạ.
– Ờ, Cường đến đấy à cháu.
– Vâng, bác về cháu không kịp qua hôm nay mới sang được có ít quà biếu bác – nó vừa nói vừa đưa giỏ quà qua.
– Cái gì thế này, gớm thằng này vẽ chuyện quá, mà sao mày biết bác thích uống rượu thế mà tặng, cái Trang nó lại khoe hả?
– Vâng, cháu có hỏi qua Trang ạ.
– Thôi ngồi chơi đi, chắc cũng sắp được cơm rồi đấy nhé.
Ngồi chém gió với bố Trang một lúc, Trang với mẹ thỉnh thoảng chạy qua, mẹ Trang có vẻ không nhiệt tình với nó cho lắm, cũng kệ vì theo ý con chị thì “cứ lấy lòng được ông già rồi muốn làm gì thì làm” (đoạn này thanh niên nào tán giá nhớ học theo đấy nhé, có tạch đừng có mà chửi em)
Ngồi chém gió thêm với bố Trang được 15 phút thì con lexus trắng đỗ xịch trước cửa, thằng Tuấn nhảy xuống xe. Hôm nay nó đóng nguyên bộ đồ tây xách cái giỏ quà to vật vã từ ghế sau…
– Cháu chào bác, nghe Trang bảo mai hai bác về cháu qua có chút quà bác mang về trên đấy ạ. – Thằng Tuấn niềm nở chạy ra bắt tay bố Trang.
– Hai bác đi đi về về suốt ngày, mày cứ vẽ chuyện ra nó tốn.
– Có gì đâu ạ, Trang với bác gái đâu rồi ạ?
– Mẹ con nó trong bếp ý, mày ra đây ngồi nói chuyện với bác, chuyện bếp núc của đàn bà kệ nó.
Ngồi thêm được nửa tiếng nói chuyện mà chủ yếu nó đóng vai trò khán giả nghe bố Trang với thằng Tuấn nói với nhau, không phải là nó không biết nói gì nhưng chủ đề đấy không thích hợp với nó, im lặng là phương án hay nhất trong trường hợp đó.
Ngồi đói há mồm ra cũng đến được bữa ăn, chả biết là tiệc tùng hay bình thường nhà Trang hay như thế mà lắm món đừng hỏi luôn, 4 người mà gần 15 món ăn (mẹ con nhà này tài nấu và tài dọn vacalone luôn).
Nó với thằng Tuấn bưng bê hơn quán phở. Bữa ăn diễn ra khá tốt theo mong muốn, nó phải công nhận một điều là thằng Tuấn có tài ăn nói và dẫn dắt tốt, thằng Tuấn chuyển chủ đề tốt và luôn là người dẫn dắt câu chuyện trong mâm cơm. Lần này cũng mới là lần thứ hai nó gặp bố mẹ Trang nên cũng không biết nói gì ngoài việc gắp đồ ăn cho mọi người trong mâm, bố Trang khá nhiệt tình, rót rượu mời nó và thằng Tuấn liên tục. Mẹ Trang thì nó không hiểu sao vẫn có thái độ lạnh nhạt, mẹ Trang có vẻ vừa ý thằng Tuấn hơn.
Mọi chuyện tưởng chừng sẽ diễn ra suôn sẻ cho đến cuối bữa cơm.
– Dạ thưa bố mẹ, con xin phép giới thiệu với bố mẹ đây là anh Cường, người yêu chính thức của con – Trang mở lời trước tiên.
– Cháu xin phép hai bác cho cháu tìm hiểu Trang nhà mình ạ.
– Hai đứa yêu nhau lâu chưa? – Bố Trang hỏi.
– Dạ cháu quen Trang từ lúc em mới chuyển về đây còn chúng cháu mới chính thức xác thực quan hệ được 3 tháng thôi ạ.
– Vậy là mới à, sao không nghe cái Trang nó nói gì – Mẹ Trang hỏi.
– Con đợi mẹ về con mới giới thiệu mà.
– Hôm bố mẹ về con đi cùng Tuấn ra đón mà, mẹ tưởng hai đứa quan hệ bạn bè thôi, thế Cường đang làm gì hả cháu.
– Dạ cháu đang làm chủ quán bar.
– Trẻ người mà làm ông chủ rồi cơ à, nhưng những chỗ bar sàn thì phức tạp lắm.
– Cũng không phức tạp đâu ạ, bar cháu cũng đúng quy định cho phép thôi ạ.
– Bác đọc báo toàn thấy thuốc lắc với lại tệ nạn cả, thế cháu học trường nào ra.
– Cháu học bên xây dựng.
– Cháu định phát triển theo con đường kinh doanh này à.
– Tạm thời là như thế đã ạ, cháu đang đi xin việc ạ.
– Cường này, bác biết cháu và Trang có quan hệ thân thiết hơn mức bạn bè lâu rồi, cô cũng không phản đối việc cháu với Trang qua lại, cô nghĩ là cháu với Trang đến với nhau hơi vội vã khi Trang mới bước vào học đại học, cô nghĩ cháu nên tìm công việc ổn định và phù hợp hơn với cháu và Trang.
– Vâng, cháu hiểu rồi.
– Thứ lỗi cho cô nói thẳng, cô nghĩ một người có bằng đại học đầy đủ có học thức như cháu không phù hợp với nghề này đâu, cũng không phù hợp với cả cái Trang nữa, cô chỉ có một đứa con gái nên cháu thông cảm giúp cô với nhé, cô nghĩ một con người như Tuấn sẽ là mẫu người lý tưởng hơn.
– Cháu hiểu, cháu xin phép cô chú cháu về trước đi làm ạ.
– Ừ, cô nghĩ cháu hiểu cô muốn nói gì.
…
Nó mệt mỏi bước ra khỏi nhà Trang, em chạy theo nó.
– Anh – Trang gọi nó khi vừa bước ra khỏi cổng.
– Cái gì?
– Em xin lỗi, em không nghĩ mẹ em lại làm như thế, em không cố ý đâu.
– Chả sao cả đâu em ạ, anh cũng quen rồi – Nó trả lời thủng thẳng, cơn bực tức đang lên dần.
– Mẹ em không cố ý nói như vậy đâu, mẹ em chỉ không suy nghĩ được thoáng thôi, mẹ nghĩ anh không hợp với cái nghề đấy.
– Đúng rồi, anh biết, anh hiểu mà, cái nghề của anh dưới đáy xã hội mà, cái nghề culi cho các cậu ấm cô chiêu thôi, cái ai nguyện ý cho con mình lấy thằng culi ất ơ đâu chứ.
– Anh đừng như vậy, mẹ em không có ý đó mà.
– Anh xin lỗi, anh ích kỷ lắm em ạ, anh biết cái việc mà anh làm nó chẳng được gọi là đẹp đẽ gì, nhưng anh nghĩ tiền anh làm ra anh không trộm cướp, không xin xỏ ai cả, anh nghĩ anh cần có sự tôn trọng, anh chẳng cần ai ca ngợi cái nghề này mà thực tế chả có ai ca ngợi anh cả, cái nghề của anh chỉ lên báo khi có tệ nạn thôi nhưng cũng không cần quay lưng với anh thể đâu – nó xoay người bước đi.
– Anh – Trang gọi với theo.
– Gửi anh lời cảm ơn tới mẹ em vì đã khuyên anh, nhưng anh xin lỗi, anh chưa đổi nghề được em ạ, anh sẽ suy nghĩ về việc đó sau chứ không phải bây giờ, anh biết mẹ em muốn anh làm gì, anh cũng biết mẹ em muốn mẫu người như nào, nhưng bắt anh thay đổi ngay thì nó giả tạo lắm em ạ, nó như cái bộ đồ anh mặc trên người anh đây này, sang trọng đấy nhưng anh vẫn là thằng culi, mà em đã thấy thằng culi nào mặc đồ tây chưa?
– Em xin lỗi, em biết anh đang giận mẹ em, em hiểu suy nghĩ của anh lúc này mà.
– Mẹ và em không ai có lỗi cả, chỉ là do anh kém cỏi thôi, anh về trước đây – nó xoay người bỏ đi thẳng.
Cảm giác lúc này của nó chính bản thân nó cũng chả biết thế nào nữa, thất vọng, hụt hẫng, bực dọc, nói chung là một mớ hỗn độn lung tung cả lên…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện