Thẫn thờ bước vào quán, nó ngồi phịch xuống ghế một cách mệt mỏi…
– Em xin lỗi – Quỳnh lí nhí.
– Em biết hết rồi à.
– Em nhìn thấy rồi, em không nghe được hai người nói gì nhưng chắc là do em, có lẽ là Trang nhìn thấy hành động vừa rồi của em phải không anh.
Nếu vào lúc khác nó sẽ bội phục cái trí thông minh của Quỳnh rồi, rất tiếc là nó lúc này không còn tâm trí gì nữa mà suy nghĩ vấn đề đấy.
– Ừ – nó uể oải đáp.
– Em sẽ đi giải thích với Trang, anh đừng lo, rồi sẽ ổn thôi, về thôi anh – Quỳnh đứng dậy thanh toán tiền.
Nó chả buồn tranh giành như mọi khi nữa, “sẽ ổn thôi” mỗi khi có ai đó nói câu này với nó thì mọi việc lại chẳng bao giờ ổn cả.
Trên xe, cả hai đều im lặng, đến lúc về nhà, Quỳnh cũng không chào nó như mọi khi mà đi thẳng, nó về tới nhà, nằm vật ra giường, mệt mỏi uể oải làm nó chìm nhanh vào giấc ngủ.
Tiếng ồn ào xe cộ làm nó tỉnh dậy, với tay xem điện thoại, 8h tối, có mấy cuộc gọi nhỡ chị nó gọi…
– Mày làm gì mà không nghe máy thế thằng này.
– Em ngủ.
– Ngủ gì giờ này, mà mày với Trang làm sao thế?
– Sao là sao? – Nhắc tới Trang nó lại thấy mệt mỏi.
– Có chuyện gì à? Sao nó gọi tao khóc ghê thế, lôi tao đi uống rượu cùng này.
– Hiểu lầm ấy mà, mai em giải thích, chị đang đâu đấy.
– Nhà nó, uống say mèm đang nôn ọe trong WC.
– Em sang được không.
– Tốt nhất đừng nên sang giờ này.
– Sao thế?
– Nó đang mệt, mày sang chỉ bắt tao hầu.
– Ừ.
– Mà mày cầm cái máy điện thoại nó à?
– Ừ.
– Ra cửa đưa tao…
– Ừ.
Lết cái thân xuống nhà ra trước cổng, con chị nó đang đứng bấm điện thoại.
– Mày cũng không khá hơn gì nó nhỉ – Con chị nhìn cái bộ dáng mệt mỏi mới ngủ dậy với mấy hôm bận nó lười không thèm chỉnh sửa bản thân, giờ bảo nó giống mấy thằng nghện gầm cầu Long Biên cũng chẳng ai bảo sai.
– Đây máy đây, đưa nó, em đi ăn bát phở rồi lên bar phát.
– Mai nó tỉnh sang mà giải thích.
– Ừ.
Giá mà lúc đấy nó không nghe chị nó mà sang ở bên cạnh em thì mọi việc có lẽ đã khác…
…
7 giờ sáng hôm sau, nó ngủ dậy, hai mắt thâm quầng vì cả đêm qua nó ngủ không được ngon, nó vớ lấy cái điện thoại gọi cho chị.
– Alo – Giọng chị nó ngái ngủ vang lên.
– Chị à? Trang dậy chưa?
– Không biết, mày gọi cái mả mẹ gì sớm thế?
– Hộ em cái.
– Đợi tao tí – Có tiếng chân vang trong loa – Nó dậy rồi đấy, đang đánh răng, có sao không?
– Đợi em sang đón đi ăn sáng nhé.
– Ừ, giải thích cho nó rõ ràng vào.
– Em biết rồi.
Cuống cuồng đánh răng rửa mặt, chải cái đầu như cái tổ quạ, 15 phút sau có mặt tại nhà em, thấy con chị ngồi cầm cái ipad lên face.
– Trang đâu rồi?
Con chị nó chỉ lên tầng.
– Làm cái gì trên đấy thế?
– Có giời biết được nó.
– Ừ – Mặt nó lúc này chắc không khác khỉ ăn ớt là mấy.
Tầm 10 phút sau Trang xuống, vẫn bóng dáng ấy, chỉ khác là khuôn mặt em có vẻ tiều tụy hẳn, hai mắt sưng khá to và vẫn còn tia máu trong mắt.
– Anh sang đây làm gì? – Trang hỏi với cái dáng điệu mệt mỏi.
– Em không hoan nghênh anh à?
– Em mệt lắm, anh sang thì ngồi chơi, em không tiếp được.
– Đi ăn sáng với anh nhé?
– Em không ăn, cũng không muốn ăn.
– Chị gọi nó sang đưa em đi ăn đấy, tối qua em đã ăn gì đâu?
– Em – Trang khá bối rối.
– Đi với nó đi, chị đi luôn, dù sao cả ba chưa ăn sáng – Con chị nhân đà kéo luôn Trang đi – Mày về lấy xe đi.
– Đợi em tí nhé.
Ngồi trên xe, thấy túi quần rung rung, mở ra là tin nhắn của chị nó: “Tí liệu mà tìm cách giải thích, tối nay sinh nhật rồi đấy”
Nhìn sang ghế bên, em nghoảnh mặt nhìn ra cửa kính, thẫn thờ, mất hồn. Nó chưa bao giờ thấy hình ảnh em xuống sắc như lúc này, càng nhìn nó càng thương em. Nó lại chỉ biết tự trách bản thân sơ sẩy mới ra nông nỗi này.
Rẽ vào quán phở mà chị nó chỉ, bữa sáng nặng nề trôi qua. Nó cố gắng tìm đủ mọi cách, mọi chủ đề nói chuyện, từ trước đến giờ chắc nó chưa bao giờ phải cố gắng bắt chuyện như thế này, cái vốn nói chuyện “có duyên” mà mọi người hay nhận xét nó đã dùng hết mà không hiệu quả, Trang chỉ có ừ hử và nói vài câu với chị nó.
Bất lực đi về, em vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh vô cảm với nó, thực sự nó muốn kéo em ra một chỗ để hỏi, để phát tiết những mệt mỏi, những sự ức chế mà nó nhẫn nhịn, nhưng nó biết làm thế thì Trang càng rời xa nó vì nó là người có lỗi.
Quẳng người nặng nề xuống cái sô pha, nó chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này, tình cảm và phụ nữ là hai vấn đề đau đầu nhất của loài người cũng nên.
– Có đi chuẩn bị tiếp không? – Con chị ngồi đối diện hỏi.
– Em chả biết, em mệt quá.
– Thế đã kêu mệt mỏi, mày là thằng đàn bà à? Định bỏ hết công sức nửa tháng qua à?
– Chắc thế? Bây giờ em chả biết làm cái gì nữa.
– Mày làm cái khác tao yên tâm nhưng trong tình cảm tao chỉ biết nói cái câu này cho mày?
– Câu gì?
– Đm thằng ngu – Con chị nói xong nguây nguẩy cái mông lên tầng.
– Ngu à? Ờ thì ngu? – Nó lẩm bẩm rồi cười một mình không khác thằng trốn Trâu Quỳ ra là mấy.
Gác bỏ Trang sang 1 bên, nó phi xe lên bar, mọi việc nó đã mất công chuẩn bị rồi, nó không muốn phí hoài công sức của mình vô nghĩa vì những cái việc cỏn con.
Ngày cuối cùng cũng là ngày vất vả nhất, cái bar dọn dẹp xong từ hôm qua, hôm nay nó mới lích kích chuyển hết đồ đạc chuẩn bị trong nửa tháng qua từ nhà chị nó sang bar. Việc lắp đặt những thứ trang trí nó nghĩ đơn giản nhất cũng là cái khó nhằn nhất, có nhiều thứ đo đạc quá kỹ lại không vừa, lại phải chỉnh sửa, hò hét chỉ chỏ loạn xạ lên với gần 20 con người mất hơn buổi sáng công việc mới hòm hòm.
2h trưa, nó ngồi nhai suất cơm 30k mua vội vàng cách đấy mấy cây. Chả biết bản tính nó ăn ngon quen rồi hay do mệt mà nhìn dáng nó ngồi nhai cơm khiến ai nhìn vào cũng liên tưởng tới hình ảnh trâu bò nhai rơm ở một vùng quê sâu xa nào đấy mà bà giáo giảng hồi còn đi học.
Cái điện thoại kêu rõ đúng lúc, nó uể oải nhấc máy.
– Alo – Giọng nó không thể mệt mỏi hơn.
– Uế, ô pa bị gái giận tí mà xuống sắc vậy à? – Cái giọng Quỳnh không sai đâu được.
– Anh mệt thôi, em nghĩ anh kém thế à.
– Biết đâu được anh ý? Mà có cái này cho anh đây.
– Cái gì?
– Tin vui và tin buồn, muốn nghe cái nào trước?
– Buồn đi, đằng nào cũng đang chán.
– Thế nào nhỉ, anh sắp có đối thủ rồi.
– Ai thế, đối thủ cái gì.
– Có thằng ngày xưa quen cái Trang nó vừa về nước, nó định tán lại con Trang, ngày xưa hồi học cấp 3 hai đứa cũng có tí tình cảm, nên anh cố giữ lấy.
– Thằng đấy là thằng nào.
– Tên Tuấn, nhà mạnh về lực cũng như tiền, ông bà già có tiếng ở tỉnh đấy, ngày xưa chơi với cái Trang từ cấp 2 đến cấp 3. Ông bà già cái Trang quý lắm đấy. Được cái em đéo ưa thằng đấy, giả tạo bỏ mẹ, anh nên hạnh phúc vì có một đồng minh như em nhé.
– Được rồi, kệ nó, còn cái tin vui xem có khá khẩm hơn không.
– Con Trang sau vụ này vẫn còn yêu anh lắm đấy, tối nay có cơ hội thì động thủ đi, nó giận anh không quá lâu đâu.
– Sao em biết?
– Anh nghĩ nó tâm sự với mình em chắc, con đấy mồm nó giữ gìn được gì đâu.
– Thế thôi à?
– Thế thôi, anh đòi hỏi cái gì nữa, mà em nhắc lại giữ cho cẩn thận, đến lúc con Trang nó đưa thiệp cưới cho anh thì lại khỏi phải nói nhé.
Cúp máy, Quỳnh nói lại làm nó suy nghĩ về em, nó chán ghét cái cảm giác bị hiểu nhầm này, đành chuẩn bị thật tốt cho em tối nay vậy.
Hoàn thiện xong xuôi cũng đến 5 giờ, người mời đủ đã đủ, nó về tắm rửa, lâu lắm rồi không chau chuốt như hôm nay, mọi việc chuẩn bị đầy đủ, viễn cảnh là một tối hạnh phúc của nó với Trang hiện ra với hoa hồng, bánh và nến, nhưng thực chất đây lại là tối đầy đau khổ với nó.
7h30 tối, nó cầm bó hoa hồng đứng trước cửa nhà, nó gọi điện thoại cho Trang 3 lần, nhưng không ai nghe, đành phải đứng chờ, nó ghét nhất là chờ đợi nhưng lần này chắc do sức mạnh tình yêu mà nó vượt qua được.
Cuối cùng Trang cũng xuất hiện, em mặc bộ váy dài màu trắng, áo khoác dài khiến Trang từ cô gái ngây thờ bỗng trở nên quyến rũ, quý phái, nó cố gắng khống chế nhịp tim để bước tới Trang.
– Tặng em, chúc em sinh nhật vui vẻ.
Trái với suy nghĩ Trang sẽ cười và nhận bó hoa của nó thì Trang lại nói lạnh nhạt.
– Em cảm ơn.
– Đi với anh ra đây nhé, anh còn nhiều thứ muốn tặng em.
– Em cảm ơn, bó hoa này đủ rồi, em có hẹn rồi.
– Hẹn với bạn à? Không ngại cho anh tham dự chứ.
– Một người quan trọng với em, em nghĩ anh không nên đi theo.
– Ừ – Nó cảm thấy tiếc nuối, cái người quan trọng mà Trang nói đang dần hình thành trong đầu nó.
– Anh đang đâu rồi – Trang nghe điện thoại rất vui vẻ – Ừ, em ra ngay cổng đây.
Một con lexus 350 màu trắng đỗ trước cửa, nhìn qua cái kính lờ mờ cũng đoán người lái là đàn ông, Trang chạy vôi ra chỗ cái xe bỏ lại cho nó một câu cũng lạnh nhạt không kém.
– Em có việc, cảm ơn anh vì bó hoa.
Chiếc xe lướt đi qua, nhanh chóng như lúc nó đến, và cái hình ảnh khiến tim nó đau quặn, từ cửa kính bên lái, bó hoa của nó bay ra ngoài như giống như một con người đáng thương bị chà đạp ra bên lề xã hội.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện