Dọn đồ xuất viện có đúng cái bàn chải và cái khăn mặt chị nó mua, chả hiểu do chị nó lười hay nó ăn lắm mà đồ tiếp tế mang lần nào cũng hết, càng đỡ công dọn. Về tới nhà cũng chỉ có nghỉ ngơi, Trang được cắt cử sang nhà nó nấu cơm, con bé có vẻ vui còn nó cũng đỡ buồn vì có con vẹt trong nhà.
Mấy ngày sau, nó cũng đã ổn, giờ cần xử lý những việc tồn đọng trong thời gian qua:
– Béo à, bây giờ chú kêu 2 thằng kia qua cái nhà bên Long Biên nhé, anh có việc cần hỏi.
Gọi cho thằng em xong, nó lấy xe phóng sang Long Biên, chỗ này có cái nhà con chị nó bỏ đấy chủ yếu để chơi bời chứ không ở. Chị nó dạo này lẩm cẩm bắt nó lái xe để an toàn mặc dù trong cái đường Hà Nội bé như lỗ mũi này thì camry chỉ đáng hít khói con wave thần thánh của nó.
Sang đến nơi, thấy đội thằng Béo đã đứng đông đủ, kèm theo 4 thằng đầu xanh đỏ, tay mực, bấm tai, nhìn qua cũng đã biết là đội chém thuê rồi. Dẫn 4 thằng cu vào nhà, sau khi đánh đấm chào hỏi chán chê thì nó bắt đầu vào việc chính.
– Nói nhanh luôn nhé, tao là Cường, tao biết chúng mày là đội ông A rồi, tao hỏi 1 câu là ai thuê chúng mày úp tao?
– Em không biết, thấy bác A lệnh phải chơi cảnh cáo anh ạ. Bọn em không biết gì hết.
– Đmm già mồm không, tao chơi cùng lão A nhà mày mà tao không biết lão ấy dám ăn tao không à – Vừa nói nó vừa đạp 1 thằng trả lời.
– Dạ em xin anh, em không biết gì hết, em chỉ được lệnh thôi, ai thuê em không biết.
– Béo vào tủ lấy anh con dao bấm.
Nó chỉ thằng béo, quay lại bọn kia.
– Nếu chúng mày thích cứng mồm tao sẽ chơi luôn xem mồm mày cứng hay tay mày cứng.
Nó lấy con dao từ tay thằng em.
– Bây giờ như này, cho chúng mày hai phút để nói, còn nếu cứng mồm cứ sau hay phút thì số ngón tay của mày nó sẽ ít đi đấy, tùy chúng mày chọn.
Đáp lại nó lại là sự im lặng, nó cũng chả phải lần đâu chơi trò này, với bản lĩnh của bọn này chỉ cần 1 ngón tay hay 1 ngón chân là chúng nó sẽ phun sạch sẽ.
– Chúng mày có vẻ cứng mồm nhỉ, tao nghĩ là tao với chúng mày sẽ hiểu nhau hơn khi mà ngón tay hoặc ngón chân của 1 số đứa rơi rụng đấy – Vừa nó nó vừa ra hiệu cho bọn đàn em giữ tay 1 thằng áp vào cạnh bàn.
– Anh ơi, em không biết anh tha cho em, em không biết mà anh, á anh ơi.
Thằng kia kêu rống lên khi con dao bấm của nó đã chạm vào ngón út, nó không thích chặt quá nhanh sẽ không có cảm giác bằng cái cách xoay và ấn mạnh con dao quanh ngón tay, như thế sẽ đau đớn hơn và dễ moi tin hơn.
– Anh ơi em nói, anh tha em em nói hết cho anh, em không dám dấu đâu.
Thằng kia có vẻ đã hết chịu đựng khi cái lưỡi dao chạm đến xương ngón út. Máu từ ngón tay nó phun ra loang lỗ cả mặt bàn.
– Mày nên khai nhanh hơn nữa, nhưng dù sao vẫn thông minh hơn 1 số thằng tay đã không đủ mười ngón rồi. Mày biết gì thì nói đi, đừng để tao lấy bớt ngón tay mày nấu cao lúc đó mới chừa.
– Dạ, anh thuê em tên Quang ạ.
– Quang à. – Nó chột dạ, có lẽ nào.
– Thế nó đi xe gì?
– Đi Sh ạ?
Bỏ mẹ, khéo đúng rồi…
– Mày gặp mấy lần?
– Hai ạ, một lần giao việc với 1 lần thanh toán ạ.
– Nó nhìn thế nào?
– Không giống dân xã hội ạ, tay hình như không có mực, hay mặc áo sơ mi với quần tây.
Đến lúc này thì nó khẳng định được 8 9 phần thằng Quang chơi nó rồi, nhưng vẫn hỏi cho chắc chắn.
– Nó có biết ông A nhà mày không.
– Chắc có, mấy lần qua quán nhà em mà, ông A cũng uống rượu cùng.
– Mày có số nó không?
– Anh ấy có đưa em ạ, nhưng chắc sim rác thôi.
– Mày biết nó ở đâu không?
– Em không.
– Thế này nhé, bây giờ trong 1 tuần mày phải tìm nó cho tao, biết nó ở chỗ nào báo cho tao, còn đây là số tao 09xx xxx xx9, sau 1 tuần mà không có hay mày giấu tao thì chắc là tao nghĩ tay mày không đủ ngón đâu. Nhất là cái ngón đang đeo cái nhẫn bạc kia kìa.
Thằng kia sau khi dạ vâng rối rít ôm cái tay máu me ra khỏi nhà nó. Còn lại nó và đội thằng béo ở trong nhà.
– Tin được nó không anh? Sợ nó chạy không?
– Mày nghĩ với tài năng của nó có dám chạy không? Mà cho nó chạy thì anh cũng có cách tìm thằng thuê được nó.
– Thằng kia thù oán gì với anh à?
– À, tán con bé cạnh nhà anh, con kia nhờ anh từ chối đâm ra thù hằn.
– Cái chị xinh xinh hôm anh nhập viện mà khóc sướt mướt đấy à? Đợi gì mà không ăn đi anh, hay đợi ngày cưới cho lãng mạn hả – thằng béo cười hềnh hệch.
– Đmm, mày nghĩ ai cũng giống mày à?
– Ôi anh tôi, tính anh em lạ đéo gì nữa, rau cỏ của anh em dùng chung còn đéo hết cơ.
– Đmm, dọn đống máu này đi, với đừng cho thằng Cò biết đấy, nó bép xép chị tao thì ăn cám, việc này nhanh gọn là tốt nhất.
– Vầng vầng em biết rồi, thế thằng kia anh định chơi thế nào?
– Lúc đấy rồi tính.
4 ngày sau, 10h đêm, nó đang chuẩn bị lên bar như thường ngày thì có 1 số lạ.
– Alo.
– Anh Cường ạ, em đây, cái thằng anh bảo em tìm nó đang bên quán xyz đường abc.
– Quán nhà mày luôn à?
– Vâng, nó cũng ông A, anh nhớ nể mặt ông ấy hộ em nhé.
– Tao biết rồi, đéo cần mày lo, tao bảo kê cho mày.
Cúp máy, bấm số thằng béo…
– Em nghe anh.
– Gọi đội đi, có việc.
– Việc gì.
– Ăn thằng úp tao.
– Cần đông không?
– Chục thằng.
– Hàng mang cái gì, tuýp hay phớ hay gì anh.
– Dao bấm cho gọn thôi, đi đông mang hàng nhiều đéo dấu được, 141 nó chơi phát ăn cám cả lũ.
– Rồi để em bảo.
– Ừ, 10 phút nữa qua nhà anh.
Dắt con dao bấm vào áo sơ mi, con dao này đã lâu lắm không dùng, nay lại có việc rồi, rắc rối nên kết thúc ở đây thôi…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện