– Chú bảo cháu bao lần rồi, gặp nhau bình thường gì chẳng sao. Đi đánh án mà cháu cứ bô bô cái mồm thế có chết chú không.
– Cháu có làm sao đâu mà chú lo. Thi thoảng gặp cán bộ thể hiện thân tình tí, chứ có kéo chú vào tội đâu mà sợ.
– Nhưng mà dư luận, không hay. Chú cảnh cáo cháu đấy. Mà cứ bảo không sao đi, mày dương tính lè lè ra kia kìa.
– Dương cái gì mà dương, cháu bị cảm cúm mấy hôm nay, uống thuốc hơi nhiều. Cháu có giấy khám đàng hoàng, với lại cháu có dùng an thần liều cao hàng ngày cho dễ ngủ.
– Mày nói với mấy thằng công an nghĩa vụ ngoài kia nó còn chẳng nghe được, mày chơi bời thế nào, có tiền án tiền sự ai chẳng biết. Nhưng mà thôi chú tráo mẫu nước tiểu rồi. Không phải lo, tao cảnh báo thế thôi. Đập đá hả? Đừng có dính vào hàng trắng như ngày xưa là được.
– Cháu biết rồi ạ. – Nó lí nhí cười chống chế. – À… mà… – Nó chợt nhớ ra điều gì đó kéo tay ông Quân – Chú đừng nói chuyện xét nghiệm với mẹ cháu nhé.
– Biết thế.
3 4 Ngày sau đó gì gì đó. Trong một cuộc họp kín không cổ đông…
Rầm…
Tiếng mẹ nó đập bàn, cảm tưởng như mấy cốc nước trên bàn rung lên bần bật như đang run sợ trước uy lực của bà, mẹ nó quát lên đầy bực dọc và tức giận như thể chưa bao giờ cáu đến vậy.
– Một con cave say thuốc trên sàn, một thằng ất ơ ở đâu đến dắt thuốc trong người, ba bốn thằng ngáo đá. Bác hỏi các cháu – Ý chỉ bọn bảo vê và an ninh – Bác trả lương cho các cháu hàng tháng là để đến đây ngồi chơi phải không?
Mấy đứa an ninh tái mặt đi, thằng Hãn lắp bắp.
– Bác thông cảm, bar thì toàn khách quen, cháu sao dám lần sờ túi từng người một để kiểm tra lúc người ta vào ạ…
– Thế còn lúc chúng nó dùng thì sao? Sao lúc con kia nó say không một đứa nào lôi nó xuống.
– Dạ… cái đấy… – Thằng Hãn nhìn sang phía nó cầu cứu, nó hơi áy náy một chút, vì thật ra lúc đấy chính nó là đứa ngăn cản mấy đứa bảo vệ lôi con bé xuống do cũng chủ quan và đã phê phê rồi, nhưng thấy nó ngồi im không nói gì thằng bé lại khổ sở trước phiên điều trần của mẹ nó – Cháu xin lỗi, là lỗi của cháu chủ quan, lần sau cháu xin rút kinh nghiệm.
– Cháu có biết là kinh nghiệm lần này của cháu đắt thế nào không? Mất bao nhiêu tiền để vụ này lắng xuống cháu có biết không? Chưa kể cái lũ nhà báo hau háu đòi ăn sống mình nữa? Thêm vài cái kinh nghiệm của các cháu nữa thì bác bán nhà đi trả nợ cũng chẳng xong. Việc xử lý các cháu thế nào rồi họp cổ đông ngày mai sẽ phân xử tiếp. Giờ bác đang nói như nội bộ người nhà với nhau. Con bé kia là người ở đâu? Ai rước nó về. Phương? – Mẹ nó nhìn con bé quản lý PG, gọi thế cho sang chứ thực ra là dạng tú bà mini chuyên quản lý gái cho bar nó và một số tụ điểm lân cận.
– Dạ… Bạn anh Kiên, chị Hoa giới thiệu vào ạ.
– Bác xem lại camera, con ấy là cố tình uống chứ không phải bị chuốc thuốc nhé. – Mẹ nó chỉ tay gằn giọng – Bác không cần biết Hoa là đứa nào, từ giờ mấy đứa bảo vệ phải nhớ mặt những đứa ở bàn đấy cho bác và cả con bé kia nữa, đặc biệt là con Hoa. Bác không muốn bar này có dính dáng chút gì đến hàng họ cả. Gặp bất kỳ đứa nào trong số ấy các cháu có quyền lôi cổ hết xuống cho bác. Tội vạ đâu bác chịu. May là lần này thành phố làm theo đơn tố giác và bàn giao về cho quận, chứ dính vào chuyên án thì giờ bác cháu mình không ngồi nói chuyện với nhau thế này đâu. Kiên, ngày mai con tìm bên thi công gia cố lại chỗ cách âm. Mấy đứa bảo vệ chú ý khách xuống dưới không để chúng nó ồn ào mất trật tự, đặc biệt là không gây gổ, cái gì cũng phải nhịn. Cuối năm rồi bác không muốn phiền phức.
– Tại sao lại cấm bạn con lên đây, chuyện hôm ấy liên quan gì đến nó đâu. Thậm chí là hôm ấy nó còn chẳng có ở đấy. – Nó hậm hực phản bác.
– Không có ở đấy thì may cho nó thôi, chứ nếu có ở đấy thì mẹ chắc chắn là cũng không xin cho nó ra đâu. Đừng tưởng mẹ không biết con bé ấy là ai, làm gì. Các con ở ngoài dẫn nhau đi đâu, làm gì, mẹ không cần biết. Nhưng đây là chuyện làm ăn, là uy tín với cả 4 cổ đông ở kia. Mẹ không cho phép bất cứ một chuyện gì ảnh hưởng đến việc làm ăn và uy tín của mẹ con hiểu không?
– Mẹ đang lấy chuyện công ra tính chuyện tư à?
– Mẹ chưa bao giờ nhập nhèm giữa công và tư.
– Nếu bạn của con không được vào đây, thì con cũng không ở đây nữa.
– Thế thì chính con mới là người nhập nhẳng giữa công và tư rồ – Mẹ nó bật cười – Thôi được rồi, thế này đi. Giờ thế này cho khách quan. 30 Đứa ở đây sẽ có quyền bình đằng như nhau và bình đằng ngang với bác. Bác sẽ cho các cháu có quyền định đoạt chuyện của bar, bỏ phiếu kín thông qua hai việc. Việc thứ nhất là sẽ không cho bất kỳ ai mang hàng vào bar, bao gồm cả những người đã từng mang vào mà bác nói ở trên. Việc thứ hai là kể tư giờ phút này, mọi hành động tiếp tay cho việc mang hàng vào bar, trực tiếp hay gián tiếp đều sẽ bị xử nặng theo luật riêng ở đây. Giờ bác coi như đã đưa 1 phiếu thuận, còn 30 người các cháu, tự bàn bạc thống nhất và bỏ phiếu với nhau. Không cần ghi tên tuổi gì hết, bác biết các cháu thân với Kiên hơn, nhưng tốt nhất đừng có cả nể, các cháu chỉ cần nghĩ tới bát cơm của các cháu ở đây sẽ ra sao, các cháu sẽ thế nào nếu bar này xảy ra chuyện. Thế thôi, mà tự suy nghĩ để bỏ phiếu cho hợp lý. 30 phút nữa bác sẽ kiểm phiếu. Phương, cháu cắt phiếu đi. Rồi tất cả ném vào thùng bia này xóc đều lên rồi kiểm. Hai người nhà bác coi như không cần bỏ.
Nó ngồi đấy nhìn mấy con bé miễn cưỡng cắt phiếu mặt nhăn như khỉ phải ớt. Độ 15 phút sau, vừa đủ cháy hết một điếu thuốc, Cuộc kiểm phiếu bắt đầu. Mẹ đẩy thùng phiếu về phía nó hỏi giọng lạnh tanh.
– Con có muốn tự tay kiểm phiếu cho khách quan không.
Nó thần mặt ra một lúc nhìn trừng trừng vào thùng phiếu rồi bất ngờ vung tay hất tung tất cả xuống đất những lá phiếu bay lả tả dù chỉ liếc qua thôi nó cũng thấy gần như tất cả là thuận, nói gần như bởi lẽ nó chưa nhìn thấy một lá phiếu chống nào. Có lẽ chúng nằm dưới đất kia trong những lá phiếu sấp mặt, hy vọng thế. Nó tự an ủi mình như vậy rồi xô ghế đứng dậy một cách khó nhọc, khoác chiếc áo khoác lên vai nó cười.
– Tùy mẹ định đoạt.
Đêm Hà Nội vẫn lạnh, nó thong thả lướt xe lên phố, hôm nay Hoa ở trên ấy, con đấy thì mỗi ngày một nơi, nó ít khi đi đón nên cũng chẳng biết đã bao nhiêu quán bar ở HN có dấu mông nó. Nghĩ mà thô. Đỗ xe bên đường đối điện chỗ mấy đứa trông xe mặc áo phản quang cầm gậy (gậy phát quang) như cơ động. Nó nhớ là hồi xưa đi qua đây mấy lần nó suýt giật mình quay vội đầu đến độ tí xòe xe. Mãi rồi cũng quen. Mắt tèm nhèm cũng có cái khổ, chưa kể mấy lần nhìn nhầm mấy người lao công đứng nghỉ ở gốc cây với chốt 141. Một lúc sau thì Hoa ra, thấy nó, con bé đã vội cợt nhả ngay.
– Mặt anh hôm nay làm sao mà như cứt ngâm thế? Tươi lên cái xem nào.
Nó đành khó nhọc cười nhăn nhó, đến chán. Giá con bé mà biết là nó vừa vì bênh con bé mà một mình chống mafia, thì chắc cũng chẳng đến độ ném đá nó như vậy, chỉ khẽ lắc đầu chống chế.
– Không sao, ăn phở nhé.
– Thôi em không ăn đâu, hôm nay ăn nhiều hoa quả, no lắm, về đi ngủ, buồn ngủ quá.
– Ừ. – Nó nói nhẹ như thở.
– Anh hôm nay làm sao ý? Sao thế? Bị mẹ mắng à?
– Không sao.
– À, em nhớ rồi, hôm nay mẹ họp, chắc lại nói gì anh phải không?
– Cũng có nói.
– Nói em nghe xem nào? Làm sao?
– Không sao.
– Em mà anh cũng giấu à? Nói đi. – Con bé gắt lên rồi cấu vào sườn nó.
– A. Đau. – Nó giật mình kêu rồi chao đảo tay lái – Mẹ bảo từ giờ cấm cửa em, chẳng biết là có định tìm em tính sổ không?
– Ơ hay, em làm gì mà định úp sọt em? – Con bé gắt to hơn – Bực mình thật.
– Lại cái vụ thuốc thang đấy, em làm gì thì tự biết chứ hỏi anh anh biết hỏi ai.
– Chẹp, tai nạn thôi, có phải em muốn thế đâu. Mà hôm đấy không phải thuốc của em nhé, em không tuồn “kẹo” vào nhà anh, anh dặn em rồi còn gì. Còn chuyện con dancer, chó nhà cắn càn không phải lỗi của chủ. Em biết được, thế anh bảo sao?
– Anh bảo nếu mà động đến em thì anh không đi làm nữa.
– Sặc, thật à?
– Thật.
– Rồi sao.
– Chắc mai anh nghỉ ở nhà.
– Ôi giời ơi, anh điên rồi. Nhất thiết phải thế đâu? Bar nhà anh em chỉ lên chơi thôi, chứ làm ăn gì ở đấy đâu mà anh phải thế, cấm cửa thì thôi. Bực mình chưa, không lên đấy làm thì anh tính làm gì?
– Làm quái gì chả được, bí quá thì mở hiệu cầm đồ.
– Thế hay làm xế cho em, em trả lương. Nhưng mà nói trước em bị hốt thì anh cũng thành đồng phạm đấy. Tội to chứ không nhỏ đâu. Thôi đừng có trẻ con, mai đi làm đi. Nếu không thì cứ nghỉ mấy ngày cho nó khí thế rồi đi làm lại, tự dưng ngõ quang không đi đâm đầu bờ bụi.
Nó im lặng không đáp trả, thực ra dạo này nó ôn hòa hơn nhiều nên có lẽ cũng tính là làm như thế. Chợt điện thoại lại rung lên, nó móc tay túi quần rồi gạt gạt màn hình, tin nhắn của thằng Hãn “Anh ơi, em bỏ phiếu chống đấy nhé, có 3 phiếu chống tất cả”, nó bật cười. Lũ chúng nó nhiều khi suy nghĩ và làm việc giống như một lũ trẻ con to xác hơn.
Đêm lạnh nhưng lòng tự nhiên thấy âm ấm. Vòng vèo mãi rồi nó cũng về đến nhà, bóng đèn pha chiếu thẳng đến trước cửa. Bóng một người con gái quàng khăn len to sù sụ ngồi trên xe đạp điện, bờ môi tím tái đang thổi phù phù lên đôi tay bụm trước miệng. Người ấy ngước đôi mắt to tròn lên nhìn nó ngạc nhiên. Nó cũng thế giật mình đến độ phanh gấp khiến cho Hoa đang lim dim ngủ đằng sau giật nẩy người xô mạnh lên phía trước, con bé dụi dụi mắt nhảy xuống xe làu bàu.
– Anh đi kiểu gì đấy.
Rồi Hoa cũng hướng đôi mắt mơ ngủ lên nhìn người kia rồi lại quay sang nhìn nó. 6 mắt nhìn nhau một hồi lâu không ai nói gì, ai cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi lại lúng túng. Cho đến khi Hoa phá vỡ bầu không khí ấy.
– Đưa em cái chìa khóa em lên bật bình tắm. Định hành xác nhau ở đây à? Hai người muốn nói chuyện gì cứ tự nhiên nhé.
Nói rồi con bé giật chùm chìa khóa mở cổng rồi đẩy nó ra khỏi xe lẳng lặng dắt xe vào bỏ mặc nó đứng đấy, đối diện… với quá khứ chưa xa.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện