– Alo, Kiên à? – Tiếng người con gái còn trẻ ở đầu dây bên kia.
– Vâng, xin lỗi ai đấy ạ?
– Ừm, chị Phương đây.
– Ơ, chị ạ. Chị đợi chút – Nó gào to qua điện thoại, tiếng nhạc chát chúa trong bar làm cho nó giống như thể là đang chửi nhau với cái điện thoại thì đúng hơn. – Chị đợi chút em gọi lại.
– Thôi khỏi, em ra quầy đi. Chị đang ngồi đấy, chị xin ít phút.
– Ok.
Nó dập máy nhét vào túi quần và đảo mắt một hồi, không khó để nhận ra một người con gái còn trẻ ngồi một mình bận chiếc váy ren màu đen bó sát, mái tóc đỏ Bordeaux nổi bật dưới ánh đèn nhấp nháy. Nó tặc lưỡi bước lại gần, dù bên cạnh đang có mấy thằng le ve. Ngồi cạnh chị và tự gọi một cốc wishky. Nó chào lấy lệ.
– Đi một mình hả chị ơi? Vào đây ăn mặc thế này mà lại đi một mình. Chị định khiến cho tất cả các em trong này không dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa à?
– Cũng biết tán gái rồi cơ đấy à? – Chị lấy tay hất đống tóc lòa xòa trước trán ra đằng sau. – Nói chuyện đây có tiện không em?
– Ở đây có tai như điếc có mồm như câm thưa chị. – Nó nâng ly lên cười và nhấp một ngụm – Mà anh đâu để chị đi một mình?
– Hờ hờ… Chị bị đá rồi?
– Cái gì chứ? – Nó phì cười, cũng chẳng ngạc nhiên lắm vì nghĩ chị đang đùa – Chị đùa nhạt thế? Em thấy anh ấy mắt mũi cũng tèm nhèm đâu, có mù mới dám đá chị.
– Thật không? – Chị bẹo má nó, rồi đưa tay nâng cằm nó lên nhìn sâu vào mắt nó như thiêu đốt – Em nghĩ thế thật à?
– Thôi chị – Nó thẳng thừng gạt tay chị ra – Say rồi hay sao ý, hôm nay có tâm sự gì thế? Chắc giận nhau à? Để em đưa chị về nhé.
– Nhìn chị này – Chị khoác một tay lên vai nó cười lả lơi – Chị với chị em ai xinh hơn?
Cái đệch gì thế? Bệnh vãi, có cả thể loại câu hỏi này nữa à? Nó mất một hai giây đần mặt ra dù chưa hiểu có chuyện gì. Nhưng nếu nó cứ tiếp tục lả theo, triển vọng đêm nay nó sẽ thi đỗ trường phi công khá là cao. Sự thật lúc ấy thì nó đúng là diễn ra như thế. Nó cũng mất một vài giây phân vân, cái váy thì khá bó, bờ môi hồng gợi cảm, bàn tay với những ngón tay son đỏ chót đang cào cào trên má nó. Xung quanh có những đứa đang nuốt nước bọt ừng ực. Nó đang cố viện ra một cái lý do gì đó trong đầu để mình có thể làm thanh niên nghiêm túc một chút thay vì đêm nay tập lái máy bay. Cuối cùng viện cớ là không muốn mất mặt trước bọn đàn em là ăn tạp. Nó chỉ cầm nốt ly rượu nên và nuốc cạn một hơi lấy lại bình tĩnh.
– Chị ruột em xinh thứ nhì trên đời, sau người yêu em. – Nó thản nhiên – Nếu không có gì nữa, em xin phép. Hôm nay em bận chút. Chị say rồi. Để em bảo đứa nào đưa chị về nhé? Chị đi ôtô phải không?
– Không không… – Bà ấy tuột xuống khỏi ghế với chiếc túi xách trên bàn vắt qua vai và giơ ngón trỏ lắc lắc – Chị tự lo được. Chị lo cho chị của em cơ. Bảo chị ấy ăn đồ thừa thì cẩn thận đau bụng. Hờ hờ… chị xin phép.
Nó nóng hết cả mặt, con chị của nó chắc lại gây chuyện gì ngứa mắt rồi, câu nói của chị Phương tuy ngắn nhưng truyển tải đầy đủ thông điệp đến người nghe. Tuy nhiên nó ngứa mắt cái cách nói vỉa của bà này cái gì mà đò thừa cơm cặn chứ. Nó nóng hết cả một bên tai, gọi giật bà chị lại…
– Chị Phương…
– Cái gì thế? Muốn đi chơi với chị à? Hihi. – Bà ấy vẫn giữ cái điệu bộ nửa say nửa tỉnh với nó.
– Chị hình như chưa thanh toán.
Nó bình thản chỉ về phía con bé lễ tân rồi đi thẳng xuống sảnh. Tay nó vẫn đang hý hoáy tin nhắn “Chị đi đâu về sớm, em muốn nói chuyện”
Không phải chờ đợi quá lâu như mọi khi. Nó đặt chân về đến nhà đã thấy chị ở sẵn đấy vẫn đang ngồi đắp mặt nạ trong cái phòng quen thuộc. Nó chả thay quần áo, chả nấu mì nấu tôm gì hết dông thẳng vào phòng nhìn chị chòng chọc. Bà ấy cũng trố mắt nhìn lại một hồi lâu rồi bất ngờ cho tay lên che ngực thét lên.
– Mày định làm gì? Mình là chị em đấy nhé?
– Cái đệch… – Nó tí thì bò lăn ra cười, cái bộ mặt đưa đám nghiêm túc hừng hực mà nó dày công xây dựng bị bà ấy chọc bể.
– Lên tắm rửa thay quần áo đi, cơm chị nấu úp lồng bàn đấy. Để chị hâm lại cho. Mày hôm nay như thể muốn đánh nhau với tao ý nhở?
– Đợi đấy, rồi em xuống hỏi tội chị. – Nó phải nín nhịn lắm mới có thể chịu đựng được trước khi bước vào phòng úp mặt vào gối để cười như thằng điên.
Chị vừa xới cơm vừa dọn thức ăn từ lò vi sóng lên bàn cho nó, vừa hỏi.
– Chắc giận chị mấy hôm nay để mày ăn mì chứ gì?
– Chưa thèm kể tội cái hôm nửa đêm phải đi xúc cát dọn nồi chè của chị đâu.
– Uầy, hôm đấy chị say quá. Thôi chị ngoan rồi. Mai lại nấu cơm cho. Nhớ. Không giận nữa, nhìn mặt mày hằm hằm trông xấu bỏ bu.
– Không phải chuyện ấy – Nó buông đũa thở dài – Chị Phương hôm nay lên bar.
– À… – Chị hơi bối rối – Em gặp chị ấy à? Chị ấy thế nào?
– Em biết hết rồi. Chị có nghe câu con thầy, vợ bạn…
– Thôi ăn đi cơm nguội. Chị tự lo được.
– Càng ngày càng chán chị.
– Ừ.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện