– Nó nói như thế thật à…
– Thật chị ơi, chính miệng thằng Long nói với em.
– Hmm, lạ nhỉ… thằng này giờ cũng biết dùng cái miệng thay nắm đấm rồi cơ à?
– Giời ôi, nói văn lắm, sợ luôn chị ạ. Ông bố ông con nghe xong nghệt mặt. Bọn thằng Bi cũng nghệt hết cả mặt ra.
– Ừm thôi thế cũng mừng, tao lúc nào cũng lo cái bản tính trẻ trâu của nó.
– Em không hiểu, chị bảo em lừa thằng kia đánh bóng dính nợ, cứ tưởng chị thù oán gì nó giờ lại bảo em gọi anh Kiên đi lo chuyện, rồi bỏ tiền túi ra thanh toán là sao.
– Mày hiểu thì đã không phải làm cu li em ạ – chị nó bỗng bật cười khanh khách.
– Chưa hiểu chị đang tính toán cái gì, em cứ nghĩ chị thù gì nó.
– Thế hóa ra tao bắt mày bán đứng bạn bè à???
– Vì anh em, thì vài thằng bạn vặt, đâu có tính.
– Không biết sau này mày có bán tao không nữa?
– Chị nói gì thế, gia đình chị cưu mang em… – Thằng đệ hốt hoảng.
– Thôi tao đùa đấy, chỉ là tao đang đầu tư, mà đầu tư có lợi là đằng khắc. Mày không phải lo.
– Vầng, thôi em lên bar đây, hôm nay ca em trông xe chị ạ.
– Ừ biến đi, à… bảo anh em “đội bóng” nhà thằng Bi, tao cảm ơn. Vẫn để phần hai con cua đinh và một vại ngũ xà đấy.
– Ok chị.
Tiếng cửa đóng sầm sau lưng, chị nó quay lưng nhìn hướng ra mặt hồ khẽ thở dài…
– Kiên ơi là kiên, em nói với người ngoài hay thế, giá mà nghĩ được đến giá đình mình bằng một nửa như thế có phải tốt hơn không…
…
– Anh ơi anhhhhh.
– Sao mày?
– Anh đang ở đâu đấy?
– Nhà chứ đâu. Đang xem lại mấy cái báo giá.
– Anh lên mạng xem điểm thi giúp em đi.
– Mày thi khi nào ý nhỉ? – Nó ngớ người. – Mà đã gần tháng 9 rồi à? Chết mẹ, sắp có hội Đức Thánh Trần.
– Anh sao thế, hôm em gần thi anh chả đưa em đi văn miếu, em đòi xoa đầu rùa anh không cho còn gì, hic.
– Ờ ờ, nhiều việc quá tao quên. Đợi tý tao xem xong mấy cái này đã rồi tao xem cho. Mà nhà mày không có mạng à? Ipad đâu, đem cắm rồi à?
– Em không xem đâu, bạn em bảo có điểm rồi. Em sợ trượt lắm. Không xem đâu.
– Mày nhiễu sự thế. Thôi được rồi, mày tên gì? Trường nào? À trường tao biết rồi, xem trang nào ý nhỉ?
– Google để làm gì thế hả anh. Em tên Hoàng Ánh Dương. Check rồi báo lại em nhé. Hihi.
– Lắm chuyện. Đợi đấy.
Nó tắt mấy cái báo giá chivas và thuốc lá đi, lạch tạch gõ tra cứu điểm thi đại học trường ĐH HN nhập tên Hoàng Ánh Dương, Siêu tệ. Cả 5 con tên như thế chả con nào nổi 15 điểm. Nó chán nản lắc đầu bốc máy gọi điện lại.
– Mày trượt rồi nhé.
– Cái gì.
– Trượt rồi, hình như trường mày chả bao giờ lấy dưới 17,18.
– Anh nói với giọng tỉnh bơ thế à???
– Thì mày trượt chứ tao có trượt đâu. Thôi để tao làm xong cái báo giá đã nhé. Rồi mày cứ chán đi, cứ buồn đi. Lúc nào rảnh tao đưa đi chơi sau.
– Hic… em chán quá… thôi em đi tự tử đây… Thế này thì anh không cho em đi xem phim nữa phải không?
– Uầy, mày thông minh thế mà cũng trượt đại học à? Chuẩn luôn rồi đấy.
– Anh thế mà được à? Không an ủi em một câu. Anh không biết cảm giác của em thế nào à?
– Tạch thì đi du học, nhà giàu đứa nào chả thế.
– Em cúp máy đây. Anh là loại người gì không biết.
– Ờ… – Nó hờ hững.
Con bé cúp máy rụp cái thật. Nó bình thản ngồi làm nhâm nhi nốt đống email và trả lời từng cái một. Cẩn thận và tỉ mỉ. Công việc dạo này đang trôi trảy và thuận lợi khiến nó như bị cuốn vào guồng máy mới. Nó cảm giác có thể tự đứng được trên đôi chân của mình mà không cần quá dựa dẫm và chị hay uy danh của gia đình. Khoảng độ 20 phút sau, nó mới thở phào đóng sập cái lap xuống thì điện thoại lại reo.
– Aaaaa… – Tiếng hét chói tai ở đầu dây bên kia.
– Lại cái gì thế con bé ương bướng này?
– Anh không quan tâm đến việc thi cử sống chết của em à.
– Có liên quan đến tao à?
– Anh tiếc tiền mua vé xem phim chứ gì. Hức…
– Ờ hờ…
– Anh sẽ nhận quả báo. Anh nhớ đấy.
– Tao nhận quả báo từ sáng nay rồi. 8h sáng tao đã nhận được tin nhắn quả báo rồi. Hoàng Thùy Dương 26 điểm. Mày có biết tao chăm chỉ làm việc từ sáng đến giờ là để lo cái đống vé xem phim không? Hôm nay có phim gì? Bắt đầu luôn từ hôm nay hay để hôm khác.
– Ơ… sao anh biết, hic. Chán thế định để anh bất ngờ, thử lòng anh tí thế mà anh biết hết mất rồi.
– Tao cầm thẻ học sinh của mày gần tháng giời, đưa mày đi cầu khấn hết chỗ này chỗ khác, thế mà không biết tên của mày với số báo danh nữa thì có mà loạn à. Mày chỉ văn tao là nhanh thôi. Tôi đăng ký tổng đài báo điểm từ hôm cô thi xong cơ cô ạ. Thế mà cô mang mấy con ất ơ ở đâu, toàn học ở Tuyên Quang với Thái Nguyên, xong lại cả Thanh Hóa, Nghệ An ra dọa tôi. Ít ra cũng chọn con nào tên na ná ở Hà Nội chứ.
– Ai biết được anh để ý mấy cái đấy. Em tìm mãi chả thấy đứa nào ở trường em mà điểm thấp thấp mà tên giống em cả, hic. Định hù anh tí xem anh thế nào mà cái gì anh cũng biết. Huhu. Chán thế.
– Lắm sẹo, thôi lo mà chuẩn bị ăn mừng đi, ngồi đấy mà khóc với chả lóc. Bố mẹ đã mua bò về mổ chưa.
– Bố mẹ em thì chưa nhưng mà anh thì đi mua vé xem phim đi. Tối nay có người nhện nhá. Tháng này toàn boom tấn thôi. Anh chuẩn bị đi. Ha Ha.
– Tôi biết thân tôi khổ rồi T – T. Vâng tôi lên mạng set vé ngay đây tiểu thư ạ. Vẫn ghế G7, G8 à.
– Anh ngoan nhất, hihi. Tối qua đón em chỗ mọi khi anh thả em về ý nhé.
– Rồi biết rồi.
6h tối, nó phó thác hết công việc trên bar cho mấy thằng em rồi diện bộ đồ nhìn trông giống xe ôm nhất (thực ra nó cho rằng mặc áo thun đen, quần bò đi conversert là thoải mái, nó cho là như thế, đi chơi chứ đi xin việc hay dạ hội gì đâu mà cần nghiêm chỉnh) Nó cũng vẫn dắt con wave ghẻ ra ngoài đi thay vì dắt con PKL vì cũng không muốn quá gây chú ý ngoài đường và hơn hết con xe ấy cao, con bé kia leo lên sẽ không tiện. Mới phi vào đầu đường, chưa cần gọi điện thoại đã thấy con bé đứng nép nép ở bên vỉa hè. Nó trố mắt nhìn con bé một hồi, cũng áo thun, khoác ngoài là chiếc áo sơ mi caro, mặc quần bò đi đôi conversert hồng.
– Không váy nữa à?
– Mặc để anh lại kêu anh giống xe ôm mà. Đi với bụt mặc áo cà sa. Đi với ma mặc áo giấy vậy.
– Cũng khôn ra rồi đấy. Thế đã báo bố mẹ chưa?
– Em báo rồi, nhưng bố em bận đi công tác nên cũng không quan tâm lắm. Với cả nhà em chuyện em đỗ là đương nhiên nên cũng chả ngạc nhiên lắm. Thôi tự thưởng cho mình buổi đi chơi với anh vậy. Hihi.
– Thế là mày trả tiền vé à?
– Nếu anh cảm thấy thích. Plè… – Con bé nhăn mặt thè lưỡi – Anh là cái loại đàn ông gì không biết. Sao lúc nào anh cũng so đo tính toán với em thế. – Rồi quay mặt đi ra chiều dỗi.
– Tao là loại đàn ông nghèo. Được chưa. Thôi nhanh lên. Còn có 20 phút thôi, lại như lần trước mất đoạn đầu thì vui.
– Anh nhớ ý. Biết tay em. – Rồi nó cũng lon ton chịu ngồi lên xe thằng bé, nhìn lúc ấy con bé lạch bạch như một con vịt con đến là buồn cười.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện