Nó cười một cách gượng gạo, dù sao thì mọi cái nó cần nói cũng nói xong hết rồi, nếu nói thêm nó sợ nó lại nhòe mắt đi. Và rồi lại làm mất cái vẻ đẹp trai lạnh lùng vốn có của mình.
– Mua cháo về rồi đấy ạ.
– Dương ăn đi cho nóng, chị mới mua cháo gà đấy. Chả biết em có thích ăn không. – Chị mở cặp lồng lau lau cái thìa đưa cho nó.
– Em không đói chị ạ. – Con bé lắc lắc đầu – Với cả em phải về ngay.
– Thế à, tiếc nhỉ, bao công chị đi mua. – Chị nó xị mặt xuống.
– Nhưng mà em hay ăn đêm, chị cho em mang về được không. – Con bé lại cười đáng yêu cực. – Em hứa sẽ trả lại chị cặp lồng, được không ạ?
– Được, hihi. – Chị cũng cười theo và cốc đầu nó – Ăn đêm vừa thôi kẻo béo mẫm ra đấy em ạ.
– Em biết rồi ạ.
– Để chị đưa về nhé???
– Thôi, để em đi taxi về trường em để xe đấy mà.
– Có đi được không, thôi nếu ngại thì đi taxi về nhà luôn đừng lấy xe nữa, em mới mất máu sợ đi lại choáng ngã ra đấy thì khốn.
– Vâng thế cũng được. Thôi em về chị nhé, em cảm ơn vì chỗ cháo ạ.
– Ngốc, chị cảm ơn em còn chưa hết nữa là.
– Em có lỗi, không bị mắng thì thôi còn cảm ơn gì.
Con bé lạch bạch như vịt đi ra khỏi phòng, nó ngồi thần người nhìn theo. Rồi nghĩ một lúc nó vùng ra khỏi chăn và bảo chị:
– Đưa em chìa khóa xe, nhanh lên.
– Mày đi đâu? Nằm đấy – Chị trừng mắt.
– Em không đi đâu cả nhanh. Bực mình.
Ngoài đường, phố khuya đã dịu mát hơn nhưng vẫn ồn ào và tấp nập. Nó đứng trước cửa bệnh viên, thở hồng hộc như trâu điên, đánh mắt nhìn khắp nơi may quá con bé vẫn chưa đi mất, nó cầm cái túi đưa cho con bé vừa thở vừa nói.
– Cầm lấy này.
– Dạ… – Con bé ngạc nhiên.
– Mày cầm lấy, tao trả mày mà.
– Nhưng…
– Không nhưng cái gì hết, tao nợ mày chứ không phải mày nợ tao.
– À ừm… – Con bé đón lấy chiếc túi, lục lục hết các ngăn lấy ra một đống đồ rồi đưa lại cho nó cái túi – Anh bảo chị Linh là em tặng chị ấy, coi như cảm ơn vì chỗ cháo, túi tuy hơi cũ nhưng mà là tấm lòng của em, mong chị ấy đừng từ chối.
– Mày dở hơi à? – Nó trợn mắt…
– Ô hay, anh hay nhỉ, em tặng chị ấy chứ có tặng anh đâu, anh chỉ có nhiệm vụ đưa lại thôi. Nếu chị ấy không lấy thì tính sau. Biết chưa?
– Hừm… đàn bà lắm chuyện…
– Em còn con gái nhé: P hiihi. Anh mới lắm chuyện ấy.
– Tao không thích mang ơn người khác…
– Thế anh trả ơn đi.
– Trả thế nào.
– Anh bảo em cứ làm gì em thấy vui, giờ em thi thoảng muốn đi chơi nhưng lại sợ bị bắt nạt, nếu mà đi với anh thì rất yên tâm, hihi. Anh khi nào khỏi có thể đưa em đi chơi được không?
– Hmmm… được.
– Hứa nhé? – Mắt con bé sáng lên…
– Hứa, lắm chuyện. – Nó đỏ mặt bối rối.
– Ngoắc tay nào… – Con bé giơ ngón út tinh nghịch.
Và đấy là lần đầu tiên nó chạm tay con bé, một cái nắm tay vô tình khiến tim nó thay đổi nhịp đập, bàn tay con gái mềm và ấm áp, đã bao lâu nó không cảm nhận được. Có một người đứng trên tầng lặng lẽ ngắm hai đứa trẻ con qua ô kính và khẽ cười…
Phố phường tấp nập xe cộ qua bình thường như mọi ngày, chỉ có góc phố nhỏ này, có một cái gì đó đổi khác… một cơn gió lạ đang thổi qua đâu đây…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện