Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương » Phần 98

Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Phần 98

“Uy, đây là của ta, ngươi muốn ăn, kêu người chuẩn bị cho ngươi đi.” Vân Phi Tuyết nhìn Triệt nhi đang liều mạng thưởng thức điểm tâm của nàng.

“Ta chính là thích ăn của ngươi, thế nào? Có bản lĩnh ngươi đoạt lại đi.” Triệt nhi đắc ý nhìn nàng, dù sao nàng cũng đánh không lại hắn.

“Được.” Vân Phi Tuyết lời còn chưa dứt, tay đãcướp đi bát cháo trước mặt hắn, cho dù hắn có võ công thì thế nào? Tóm lại vẫn là một đứa nhỏ.

“Đến.” Triệt nhi nhanh chóng lấy tay ngăn nàng, sau đó dùng một tay kia cầm chén ném tới không trung, mũi chân sau đó giơ lên, bát liền vững vàng dừng ở mũi giày của hắn. [Aiz : Hảo công phu~~ Soái ca, dạy muội..!!]

“Xú tiểu tử, nhìn đây.” Vân Phi Tuyết nhấc chân đá vào chân hắn, thật là có chút buồn bực, con bà nó, khi dễ nàng không có võ công sao? Hôm nay nàng cho dù là đem cái bát kia đánh nát cũng quyết không để hắn đắc ý.

Triệt nhi xoay lòng bàn chân, bát liền lại bị ném lên không trung, hắn né tránh đòn đánh lén của nàng, sau đó điểm mũi chân, bát liền tiếp tục bay lên, sau đó cầm bát khoe ra:“Thế nào? Đến lấy đi.”

“Ngươi nói đó.” Vân Phi Tuyết nhanh chóng sử hư chiêu, nhìn như là muốn lấy đi bát trong tay hắn, thừa dịp hắn tăng cường trốn tránh, dùng chân quét về phía chân trụ của hắn.

Triệt nhi đang đắc ý, không nghĩ tới nàng sẽ dùng chiêu này, một lúc không chú ý, bát trong tay liền bay về hướng cửa…

Long phi mới vừa đi tới cửa, liền thấy một cái bát trực tiếp bay về phía hắn, tay duỗi ra liền vững vàng tiếp được nó, đi vào hỏi:“Phi Tuyết, Triệt nhi, các ngươi đang làm gì?”

“Ngươi hỏi nàng.”

“Ngươi hỏi hắn.”

Hai người lấy tay chỉ vào đối phương rất ăn ý.

“Đánh nhau sao?” Long phi khẽ cười, cũng không truy cứu nữa, nhìn Triệt nhi nói:“Vừa rồi ta đi tìm ngươi, mới biết được ngươi đã đến đây, làm sao đồ ăn sáng cũng không dùng? Thuốc cũng không uống?”

“Ta đến cùng hoàng tẩu ăn đồ ăn sáng, uống thuốc.” Triệt nhi chạy đến bên người Long Phi nói.

“Long Phi, ngươi đã đến rồi, vừa hay, ngươi làm ơn, mau đưa hắn đi đi, tốt nhất đuổi về Hoàng cung ấy, ta sắp chịu không nổi hắn rồi.” Vân Phi vừa khoa trương vừa bộc tuệch nói.

Ai ngờ vừa dứt lời, bộ dáng của Triệt nhi vừa tổn thương vừa tức giận trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên xoay người chạy ra quát:“Ngươi không cần đuổi ta đi, ta tự đi, ta về sau không đến tìm ngươi nữa.”

“Triệt nhi…” Vân Phi Tuyết vội vàng muốn kêu hắn lại, nhưng hắn lại chạy mất không thấy bóng dáng rồi, xoay người nhìn Long Phi nghi hoặc hỏi:“Hắn làm sao vậy? Vì gì lại tức giận? Ta nói sai gì sao?”

“Phi Tuyết, Triệt nhi là vì thích ngươi, mới cố ý đối nghịch với ngươi, bởi vì hắn không biết nên ở chung một chỗ với ngươi ra sao, bắt đầu từ lúc hắn còn nhỏ đã bị người khác hết nịnh hót lại đến dối trá, nhưng hắn lại càng cô độc, càng tịch mịch, mà sư huynh luôn suy tính phải làm sao để báo thù, tuy rằng rất thương yêu Triệt nhi, nhưng hắn căn bản không biết Triệt nhi cần gì. Hắn chính là đang làm nũng, lại đi tìm người khắp nơi, lại đối xử rất nghiêm khắc với hắn, để một mình hắn rèn luyện trong Hoàng cung, cho nên Triệt nhi ghét nhất bị đuổi về Hoàng cung, mà trong lúc vô ý ngươi đã nói những lời như thế, đã làm hắn bị thương tổn.” Long Phi giọng nói hơi có chút trầm trọng giải thích, hắn đã hi vọng Triệt nhi có thể giống như tiểu hài tử bình thường có thể vui vẻ mà sống.

“Là vậy sao, ta không cố ý.” Vân Phi Tuyết lập tức trở nên hối hận, trong lúc vô ý nàng đã làm Triệt nhi tổn thương rồi.

“Phi Tuyết, ta có thể thấy được, Triệt nhi là thật sự thích ngươi, ta hy vọng ngươi có thể thật lòng với nó, Triệt nhi kỳ thật rất đáng thương.” Long phi nhìn nàng ý vị sâu xa nói.

“Ta muốn đi tìm hắn.” Vân Phi Tuyết vừa dứt lời, người cũng đã lo lắng chạy ra ngoài, nàng rất lo lắng cho hắn.

Nàng cứ thế tìm được phòng của Triệt nhi, thấy hắn đang ngồi trên mép giường lau nước mắt, vừa trông thấy nàng đi vào liền thở phì phì nói:“Ngươi tới làm gì? Muốn Hoàng huynh đưa ta hồi cung sao?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, Vân Phi Tuyết thật đau lòng, tiến đến giải thích với hắn:“Triệt nhi, ngươi đừng tức giận mà, ta vừa nãy không phải là cố ý.”

“Hừ.” Triệt nhi hầm hừ quay mặt đi không nhìn nàng, nàng cũng giống như Hoàng huynh vậy, đều muốn vứt hắn vào trong Hoàng cung.

“Ta sẽ không để họ đuổi ngươi về Hoàng cung, ngươi mỗi ngày đến ép ta uống thuốc ta còn không báo thù nữa, cho nên, ngươi yên tâm, ngươi muốn chạy ta cũng sẽ không để ngươi chạy, nhưng ta là người có thù thì sẽ báo đó nha.” Vân Phi Tuyết biết tính tình của hắn, cho nên làm như ngang ngược nói.

“Ngươi cho là ngươi có thể trả thù được sao? Mấy lần kia ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại.” Triệt nhi không cười liếc mắt nhìn nàng một cái, bất quá tâm tình tựa hồ tốt hơn nhiều.

“Tiểu tử, ngươi dám khinh thường ta.” Vân Phi Tuyết thở phì phì cốc đầu hắn một cái.

“Ngươi dám đánh ta, ta là Hoàng thượng.” Triệt nhi xoay người lấy tay cản nàng, tay lại đụng trúng miệng vết thương trên ngực nàng.

“A…” Vân Phi Tuyết không kìm được tiếng kêu vuột ra, đau đớn lấy tay ôm ngực, lui về phía sau hai bước.

“Ngươi làm sao vậy? Ta không phải cố ý.” Vẻ mặt của Triệt nhi lập tức trở nên khẩn trương, chạy đến cạnh người nàng, chân tay luống cuống.

Xì một tiếng, nhìn bộ dáng không biết làm sao của hắn, Vân Phi Tuyết khẽ cười nói:“Tiểu tử, hiện tại chúng ta huề nhau, vậy thì ai cũng không được giận.”

“Ta không có giận, ta là nam nhân, sao lại chấp nhặt với ngươi.” Triệt nhi mạnh miệng phủ nhận , ánh mắt cũng không dám nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào nơi khác.

“Được, ngươi là nam nhân, ngươi không giận, vậy ta đây về trước, chốc nữa đến thăm ngươi.” Vân Phi Tuyết khẽ cười, rốt cuộc vẫn là con nít, dễ bị gạt.

“Được, ta sẽ đến tìm ngươi cùng uống thuốc.” Triệt nhi trên mặt lại lộ ra nụ cười gian xảo, vẻ không thoải mái khi nãy dường như đã biến mất rồi.

“Được.” Vân Phi Tuyết buồn bực đáp, nàng nắm tay hắn đứng dậy, sau đó xoay người rời đi.

Đi thật chậm về phía phòng, thấy một nha hoàn đi đến từ phía đối diện, ánh mắt hấp háy nhìn nàng.

“Tiểu tử, ngươi đã đến rồi.” Vân Phi Tuyết kêu lên vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất