“Sự tình gì?” Nam Cung Vấn Thiên sửng sốt, không biết nàng muốn hỏi chuyện gì?
“Không có gì? Chính là nhàm chán, muốn xem bên ngoài có chuyện kỳ quái gì không?” Vân Phi Tuyết thuận miệng nói, vì cái gì nàng đột nhiên trong lòng có loại dự cảm bất an, giống như đã phát sinh loại sự tình nào đó?
“Nhàm chán? Kia không bằng ta mang tỷ tỷ đi ra ngoài hảo ngoạn?” Nam Cung Vấn Thiên đề nghị nói.
“Hảo.” Nàng cũng muốn đi ra ngoài tìm hiểu một chút, nếu không có sự tình gì? Nàng cũng an tâm.
Nam Cung Vấn Thiên khôi phục khuôn mặt ôn hoà cùng nàng đi đến xuống phố xá phồn hoa, tiếng rao của những người bán hàng rong, những lời chào của chủ quán tiếp đón khách,… Đám người náo nhiệt, không có một tia không bình thường, Vân Phi Tuyết thoáng yên tâm, xem ra Tiêu Nam Hiên cũng không có tìm chính mình.
Nam Cung Vấn Thiên không kiêng nể gì lôi kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, cùng nàng sóng vai tiêu sái , Vân Phi Tuyết chính là cười cười, tùy ý hắn nắm, ở trong lòng nàng hắn chính là một tiểu đệ đệ thích làm nũng.
“Mứt quả ghim thành xâu, mứt quả ghim thành xâu…” Một lão nhân khiêng một cây cắm đầy mứt quả bọc đường ghim thành xâu đi tới.
Vân Phi Tuyết nhìn mứt quả ghim thành xâu kia đến mê người, đây là nàng thích ăn nhất, nàng thích cái loại này hảo ngọt ngào hương vị, vừa định gọi lão lại, mới nhớ tới, chính mình căn bản không có bạc, đành phải tiếp tục đi tới phía trước.
“Tỷ tỷ, chờ ta một chút.” Nam Cung Vấn Thiên đột nhiên buông tay nàng ra, không đợi nàng trả lời, bỏ chạy đi ra ngoài.
Vân Phi Tuyết nhìn hắn biến mất ở trong đám người, đành phải đứng tại chỗ chờ hắn, cũng chỉ thấy hắn cầm mấy xuyến mứt quả đã chạy tới.
“Tỷ tỷ, cho ngươi.” Nam Cung Vấn Thiên hướng tay nàng đưa cho nàng một xâu, chính mình cũng cắn một xâu, như trước nắm tay nàng.
“Cám ơn.” Hắn thật sự hảo cẩn thận.
Đột nhiên nàng phát hiện phía trước vây quanh thiệt nhiều người, bên tai chỉ nghe đến tiếng tranh luận của mọi người.
“Ngươi nói một cái tiểu nha hoàn dám trộm vật quý trọng gì đó sao?”
“Này chúng ta cũng không biết, trên đây không phải đã nói rồi sao? Nha hoàn có đồng lõa, một cái khác đã mang theo dạ minh châu đào tẩu rồi.”
“Cũng đúng, bất quá Quỷ Vương lần này giống như khai ân, chỉ nói là trước khi mặt trời lặn, nếu nha hoàn kia đem dạ minh châu trả về, sẽ tạm tha cái kia nha hoàn.”
Vừa nghe đến Quỷ Vương, trái tim của Vân Phi Tuyết chợt loạn lên một chút, dừng lại cước bộ, vẻ mặt ngưng trọng, nghe bọn họ nói chuyện.
“Này ai biết nha, trân dị kỳ bảo ở vương phủ nhiều lắm, một cái dạ minh châu cũng chả làm Quỷ vương để ý, căn bản chướng mắt, chẳng qua là muốn khiển trách hạ nhân một chút thôi.”
“Nói thật, cái nha hoàn kêu Tiểu Đào kia lá gan cũng ghê gớm thật, cư nhiên dám ở vương phủ trộm này nọ, thật là làm người khác bội phục, cũng làm cho người ta không tưởng tượng được.”
Tiểu Đào? Vân Phi Tuyết một chút buông tay Nam Cung Vấn Thiên ra, chạy vào trong đám người, liền thấy trên tường có dán bố cáo thượng viết: “Hiên vương phủ tỳ nữ Tiểu Đào cùng đồng lõa trộm dạ minh châu trong vương phủ, Tiểu Đào thất thủ bị bắt lại, hạn cho đồng lõa trước khi mặt trời lặn phải đêm theo dạ minh châu hồi phủ, sẽ được khoan dung, nếu không giết không tha.”
Tags: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương, Ngôn tình hiện đại, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không