Điệp nhi cùng Bình nhi sắc mặt lập tức ảm đạm xuống dưới, các nàng là tới tìm mẹ , hiện tại không tìm được mẹ ngược lại còn bị người ta lừa.
Đôi mi dài tà ác của Quỷ Mị híp lại một chút không biết vì cái gì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khổ sở của các nàng, hắn lại có cảm giác đau lòng, vừa muốn mở miệng chợt nghe từ cửa truyền đến một thanh âm mang theo tức giận.
“Các ngươi như thế nào có thể xông vào nơi này?”
Uyên ương mẹ đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến các nàng.
“Nương.” Điệp nhi cùng Bình nhi ngoan ngoãn gọi một tiếng, các nàng cũng không nghĩ sẽ bị trừng phạt.
“Nương?” Cách xưng hô kỳ quái, Quỷ Mị tò mò nhìn các nàng, các nàng tuyệt đối không phải nữ nhi của nàng ,chẳng lẽ là vừa bị bán tiến Uyên Ương lâu? Cũng chỉ có thể là nguyên nhân này nhưng mà các nàng là bị lừa mà bán vào?
“Mẹ , các nàng vừa đến sao? “Một bên Thương Nhi mở miệng hỏi.
“Phải, hôm nay vừa tới”. Uyên Ương mẹ sắc mặt dịu đi một chút, dù sao Thương Nhi hiện tại vẫn là cây hái ra tiền của nàng, chính mình cũng không thể không nhìn sắc mặt của nàng.
Nghe được các nàng là bị bán vào, Thương Nhi một trận đau lòng nhìn các nàng, không khỏi nghĩ đến thời điểm trước đây chính mình cũng bị bán vào đây, trong lòng rung động mở miệng nói: “Mụ mụ không bằng đem các nàng giao cho ta mang đi.” Như vậy các nàng có thể bớt chịu rất nhiều khổ sở, mà điều nàng có thể làm cũng chỉ có thể là như vậy.
“Ngươi thật sự muốn dẫn dắt?” Uyên Ương mẹ ngữ khí mang theo nghi vấn, nàng chịu dẫn dắt theo đương nhiên là không còn gì tốt hơn rồi, học vấn cùng cầm kỳ của nàng đều là nhất đẳng , như vậy còn tiết kiệm cho chính mình rất nhiều bạc , huống chi nếu bồi dưỡng ra thêm hai Tiểu Thương Nhi, vậy bạc của nàng đã có thể kiếm thêm nhiều rồi.
“Ân , mẹ à ta thực thích muốn đem các nàng đi.” Thương Nhi gật đầu nhấn mạnh thêm một lần.
“Hảo, vậy quyết định như đã nói đi.” Uyên Ương mẹ sợ nàng đổi ý vội vàng quyết định.
“Mẹ, ngươi đem các nàng giao cho ta ,ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu.”
“Thương Nhi ngươi nói gì vậy, giao cho ngươi mẹ yên tâm nhất rồi, vậy ta trước đem các nàng đi ra ngoài không quấy rầy ngươi.” Uyên Ương mẹ cười giả tạo, vươn tay muốn kéo các nàng qua.
“Mẹ ngươi đi ra ngoài trước đi, hai hài tử này thực đáng yêu, trước hết ở tại chỗ này.” Quỷ Mị tà mị cười nói.
Nàng hơi hơi sửng sốt theo sau cười khẽ một chút nói: “Quỷ Mị, ngươi từ khi nào cảm thấy hứng thú với tiểu hài tử vậy?
“Mụ mụ, ngươi cũng không phải đệ nhất thiên tài , chỉ cần biết là nữ nhi ta đều cảm thấy hứng thú, ta đối với mẹ cũng thực cảm thấy hứng thú.” Quỷ Mị yêu nghiệt nháy mắt phải một chút.
Uyên Ương mẹ trên mặt cười thành một đóa hoa tươi, khoát tay nói: “Hảo, vậy để cho các nàng ở tại chỗ này.” Nói xong xoay người rời đi.
Chờ nàng qua ngoài cửa rồi Bình nhi mới ngẩng đầu kỳ quái hỏi: “Thúc thúc đây là địa phương nào ?”
“Thanh lâu.” Quỷ mị không chút giấu diếm, để cho các nàng biết sớm một chút thì sẽ đối mặt sớm một chút.
“Thanh lâu là làm gì?” Các nàng như thế nào không có nghe nói qua.
Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nét tò mò, Quỷ Mị lần đầu tiên không biết nên giải thích như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: “ Chính là nơi phóng túng hầu hạ nam nhân.”
“Vậy vì sao nam nhân muốn người ta hầu hạ?” Tò mò yêu quái thúc thúc cũng là như vậy sao? “ Ở nhà ngươi không có người ở cùng ngươi sao?” Điệp nhi nhướng mày lên hỏi liên tiếp các vấn đề.
Quỷ mị nhất thời vẻ mặt đen lại.
Thương Nhi cười khẽ một chút đi qua , kéo các nàng nói sang chuyện khác: “Tiểu muội muội nói cho ta biết các ngươi tên gọi là gì? Như thế nào đến nơi này?”
“Ta gọi là Điệp nhi nàng ấy gọi là Bình nhi , chúng ta cũng không biết như thế nào đến nơi đây, chính là đêm qua bị một người xấu làm cho hôn mê, tỉnh lại đã ở nơi này rồi.” Điệp nhi trả lời chi tiết , nhắc tới cái tên người xấu kia nàng cũng rất tức giận.
Thương Nhi nhìn thoáng qua Quỷ Mị , hiểu được các nàng là bị người ta lừa bán vào, hảo đáng thương.
“Vậy ngươi có người nhà không? Bọn họ ở nơi nào?” Quỷ Mị nhìn các nàng hỏi, Nhìn các nàng có phần giống như Vân Phi Tuyết, có lẽ hắn sẽ hảo tâm đi báo tin một chút.
“Có , đương nhiên là có, chúng ta chính là đi tìm mẹ.” Nhắc tới mẹ, sắc mặt Bình Nhi lại ảm đạm xuống một chút, mẹ đã biết các nàng mất tích rồi chứ?
Mà lúc này từ Thiên Sơn chạy tới Vô Tình cốc, Vân Phi Tuyết, Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi gấp rút vội vàng phóng qua phía trước Uyên Ương lâu.
Trong lòng đột nhiên có cảm ứng, Vân Phi Tuyết đột nhiên dừng lại cước bộ, đầu không khỏi hướng Uyên Ương lâu nhìn lại.
“Làm sao vậy?” Tiêu Nam Hiên cũng theo ánh mắt của nàng nhìn lại, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra đây là thanh lâu.
“Không có gì?” Vân Phi Tuyết lắc đầu, chỉ cảm thấy trong lòng một trận bất an nhưng lại không biết sự bất an này rốt cuộc là ở nơi nào?
“Có chuyện gì cứ nói ra? Không cần một mình gánh vác, đừng quên hiện tại còn có ta.” Sắc mặt Tiêu Nam Hiên nhìn nàng có chút trầm trọng , biết trong lòng nàng nhất định có chuyện.
Vân Phi Tuyết liếc hắn một cái nói: “Thật sự không có việc gì, ta chỉ là nhớ các con thôi.” Nàng che dấu cảm giác lo lắng mạc danh kỳ diệu của chính mình ,có thể tác động đến tâm của nàng, chỉ có Điệp nhi cùng Bình nhi nhưng các nàng đều ở Vô Tình cốc như thế nào lại ở nơi này.
“Ta tăng tốc độ lên chứ?” Tiêu Nam Hiên nói, hắn so với nàng càng muốn nhìn thấy nữ nhi, muốn nhìn một chút các nàng lớn lên sẽ giống ai.
“Sư huynh , Phi Tuyết, chúng ta trước hết tìm một chỗ ăn chút gì, nghỉ ngơi một chút sau đó tăng tốc chạy đi.” Long Phi ở một bên nói.
“Ân , hảo.” Tiêu Nam Hiên nói xong liền giữ chặt tay Vân Phi Tuyết đi về phía trước.
Nàng vẫn là không kiềm lòng được quay đầu liếc mắt nhìn lại thanh lâu kia một cái.
Tags: Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương, Ngôn tình hiện đại, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không