Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương » Phần 164

Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Phần 164

Hôn đến nóng như lửa, hôn đến quên hết thảy, hôn đến triền miên, Vân Phi Tuyết đột nhiên đẩy hắn ra, chỉ vài bước liền đứng sát vách núi đen.

“Vân Phi Tuyết.”

“Tỷ tỷ.”

“Tiểu Tuyết nhi.” Long Phi, Nam Cung Thiên cùng Qủy Mị đồng thời nhìn hành động kinh người của nàng hô.

Giờ phút này, Tiêu Nam Hiên cũng phản ứng lại, giận dữ hét:“Vân Phi Tuyết, ngươi làm gì? Mau tới đây.” Nói xong muốn đi qua.

“Đứng lại, ngươi nếu lại đây, ta liền nhảy xuống ngay.” Vân Phi Tuyết vung tay ngăn cản hắn uy hiếρ nói.

Bước đi Tiêu Nam Hiên dừng lại, ánh mắt chứa tức giận lại càng đau lòng:“Ngươi trước tiên đến đây, có cái gì để nói sau?”

“Ha ha, đây là tự ngươi đưa lên cửa.” Vân Hạc đột nhiên ra tay lại bắt lấy cổ nàng.

Vân Phi Tuyết xoay người lạnh lung nhìn hắn:“Vân Hạc, nếu tự ta lại đây, sẽ không có ý định trở về.”

“Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?” Nam Cung Thiên ở một bên lo lắng hỏi, nàng muốn chết sao?

“Tiểu tử, tỷ tỷ thật cao hứng quen biết ngươi, tỷ tỷ thật tâm thích ngươi.” Vân Phi Tuyết nhìn hắn, khuôn mặt mang vẻ tươi cười, một màn bị hắn trêu đùa ở thanh lâu xuất hiện.

“Ta biết, ta cũng vậy thiệt tình thích tỷ tỷ.” Âm thanh của Nam Cung Thiên có chút nghẹn ngào gật đầu, tỷ tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ đang nói cảm nghĩ lúc chia tay.

Ánh mắt Vân Phi Tuyết dừng ở trên mặt Long Phi, thản nhiên mang theo tươi cười nói:“Long Phi, cám ơn ngươi đã giúp ta từ trước đến nay , mặc kệ ngươi coi là cái gì? Ta vẫn xem ngươi là bằng hữu.”

Nói xong, không đợi hắn trả lời, liền đối mặt Qủy Mị nói giỡn:“Qủy Mị, ngươi nhớ không , ngươi còn thiếu ta một thân nợ máu, nói không chừng, ngày nào đó ta tìm tới ngươi đòi lại rồi.”

“Tiểu Tuyết nhi, không bằng ngươi hiện tại cứ tới đây, ta nhất định đứng yên, tùy tiện ngươi đòi như thế nào ?” Qủy Mị như trước tà mị cười, nhưng đôi mắt dài yêu nghiệt kia, ẩn giấu lo âu.

“Trước cứ giữ đi.” Vân Phi Tuyết nhẹ nhàng cười nói, nàng biết hắn muốn làm cho chính mình đi qua đó.

Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tiêu Nam Hiên, vẫn mạnh mang vẻ vui tươi nhưng cười không ra, giọt nước mắt tựa như chuỗi trân châu bị chặt đứt xoát xoát rơi xuống, thật lâu, thật lâu, nàng mới bình phục tâm tình:“Ta chưa từng nghĩ đến quá, có một ngày sẽ yêu thượng ngươi, ta càng thật không ngờ quá có một ngày, ngươi sẽ vì ta, nguyện ý hy sinh tính mạng bản thân, đủ, này là đủ, Vân Phi Tuyết ta đời này có thể gặp được ngươi, có thể có một phần tình yêu chân thành như vậy, ta không còn cầu gì nữa…,”

“Hẳn là bổn vương đời này gặp được ngươi, là đủ rồi, nếu nhất định phải lựa chọn như vậy, vậy để cho bổn vương cùng ngươi.” Tiêu Nam Hiên nói xong, bước đi qua.

“Đứng lại!” Vân Phi Tuyết vội vàng ngăn cản hắn, nước mắt như dòng suối nhỏ giống nhau chảy xuôi qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, thanh âm nghẹn ngào lại chất vấn:“Tiêu Nam Hiên, ngươi như thế nào có thể như vậy ích kỷ, ngươi nói Triệt nhi làm sao bây giờ?”

Triệt nhi? Trong lòng Tiêu Nam Hiên run lên, Triệt nhi cùng nàng quan trọng như nhau, hắn nên làm cái gì bây giờ? Ánh mắt mang theo thống khổ sâu sắc, tay nắm rồi lại mở, cho tới bây giờ hắn chưa từng bất lực như vậy.

“Xin ngươi để ta ích kỷ một chút, ta không cách nào trơ mắt mất đi ngươi, như vậy ta sẽ thống khổ, xin ngươi cho ta mang theo tình yêu, hạnh phúc ngọt ngào trở về đi, xin để ta đem bi thống để lại cho ngươi.” Vân Phi Tuyết khóe môi cười, lại khóc không thành tiếng, nguyên lai cùng người yêu li biệt, là đau như vậy.

“Vân Phi Tuyết, nếu ngươi ích kỷ như vậy bổn vương nhất định sẽ hận ngươi, cho nên ngươi không thể ích kỷ.” Tiêu Nam Hiên quát, hắn không thể mất đi nàng.

“Nếu hận có thể khiến ngươi quên ta, như vậy ta không thèm để ý, xin ngươi hận ta.” Vân Phi Tuyết lau đi lệ ở khóe mắt , lộ ra tươi cười sáng láng như ngọc, mắt nhìn theo khuôn mặt từng người từng người đảo qua, thân thủ kéo theo Vân Hạc đi xuống…

“Gặp lại rồi, người yêu và bằng hữu của ta, xin đừng bi thương, bởi vì rốt cục ta cũng về nhà rồi.”

“A…” Vân Hạc tuyệt đối không nghĩ tới nàng sẽ bất ngờ kéo theo hắn nhảy xuống, sợ hãi kêu ra tiếng.

“Không cần.” Bốn âm thanh thê lương đồng thời vang lên, trong chốc lát liền tới đầu vực thẳm, thấy ngay khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt của nàng, càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất tại nơi mây mù ấy…

“Vân Phi Tuyết…” tiếng hô đau triệt nội tâm của Tiêu Nam Hiên quanh quẩn khắp sơn dã.

“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.” Phía sau, đại đội thị vệ cũng tới rồi.

“Mau, đến hạ sơn tìm kiếm Vương phi, nhớ kỹ sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Long Phi vội vàng ra mệnh lệnh.

“Vâng! Thuộc hạ tuân theo.” Đại đội nhân mã vội vàng xuống núi…

“Chúng ta cũng nhanh đi xem, nói không chừng tỷ tỷ sẽ không có việc gì.” Lời nói của Nam Cung Thiên vừa dứt, Tiêu Nam Hiên đã phi thân lên ngựa, phi nhanh.

Những người phía sau sửng sốt, cũng lên ngựa đuổi theo sau…

Theo đỉnh núi đến chân núi, ước chừng trên ngựa chừng hai canh giờ mới đến, tiểu Hương Thảo trên núi non*8, đón gió đong đưa, mọc quanh co khúc khuỷu theo vết hòn đá nhỏ lăn từ trên cao xuống, bọn họ căn bản vô tâm chú ý chuyện này kia, thật sự còn phải lo tìm tòi bốn phía…

Ban đêm trên núi, đèn đuốc chiếu sáng, binh lính không dám có một tia chậm trễ, tìm tòi cẩn thận.

“Tìm được rồi, tìm được rồi.” Không biết ai cao giọng hô.

Tiêu Nam Hiên liền từng bước một đi qua, nhìn ngay thấy mơ hồ một người thân đầy máu đang nằm , lòng bắt đầu sợ hãi, tay có chút run run vươn tới không dám đụng vào, đột nhiên nhìn đến chiếc giày trên thi thể, lúc này mới thở phào, không phải nàng, nhưng lập tức lại xuất ra ý nghĩ, không phải nàng, thì phải là Vân Hạc, vậy nàng có phải hay không ở gần đó? Ánh mắt vội vàng tìm kiếm đi qua, không cần, trăm ngàn lần nàng không thể có việc?

Qủy Mị, Long Phi cùng Nam Cung Thiên cũng chạy lại, nhìn thoáng qua đều nhả ra khí, không phải nàng, không phải Vân Phi Tuyết, nhưng cũng đồng thời đề tâm, vậy nàng thế nào? Rất ăn ý cùng xoay người rời đi, tản ra xung quanh tiếp tục tìm kiếm.

Ba ngày, suốt ba ngày thời gian qua rồi, binh lính không ngủ mà không ngớt tìm kiếm đã ba ngày rồi. Có thể nói trên núi, dưới núi, mỗi một cái góc khắp nơi đều lục soát, đều không tìm thấy than ảnh Vân Phi Tuyết.

Binh lính đã muốn hết sức lực tìm kiếm, động tác càng ngày càng chậm, không để ý đến mi mắt muốn cụp xuống.

Nhưng Vương gia không ra mệnh lệnh xuống, bọn họ cũng không dám tự tiện rời đi.

Một người có dáng là thống lĩnh thị vệ lặng lẽ tiêu sái tiến tới Long Phi bẩm đến:“Long quản gia, xin người khuyên nhủ Vương gia, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp? Đã ba ngày, Vương gia cùng binh lính đều phải nghỉ ngơi rồi, lại nói, chúng ta đã lục tìm gần hết cả ngọn núi này, nếu có than ảnh Vương phi, hẳn là sớm phát hiện rồi, dù sao đã phát hiện trước lão tặc Vân Hạc rồi, theo lý thuyết hẳn Vương phi cũng không ở xa, ty chức luôn luôn nghĩ Vương phi có hay không được nhân cứu đi rồi.” Hắn không dám nói chuyện cùng Vương gia, đành phải cùng quản gia nói vậy.

“Ta đã biết, phiền ngươi ra lệnh thu lại đội hình để nghỉ ngơi, sau đó trở về.” Long Phi gật gật đầu phân phó, hắn đã nhìn đến binh lính đều lực bất tòng tâm rồi.

“Vâng!” Thủ lĩnh thị vệ vội vàng đi qua sau đó ra mệnh lệnh cho binh lính nghỉ ngơi.

Long Phi đến bên chỗ người luôn luôn tìm kiếm không giữ lấy hơi – Tiêu Nam Hiên , nhìn đến đôi mắt tiều tụy mang theo ủ rũ cùng thống khổ, ở trong lòng than nhẹ một chút, sau đó nhẹ nhàng:“Sư huynh, trở về đi, đã muốn ba ngày rồi, ngươi xem binh lính đều không có khí lực tiếp tục tìm kiếm nữa rồi, lại nói không tìm thấy Vân Phi Tuyết chính là tin tức tốt, nói không chừng nàng được người cứu đi rồi, hoặc là thật sự giống như nàng nói, nàng về nhà rồi.”

Tiêu Nam Hiên lúc này mới chuyển đôi mắt sung huyết thấy được những binh lính cả người vô lực, trầm trọng gật đầu, nhưng hắn không thể buông tay.

Được mệnh lệnh của Vương gia, binh lính nhanh chóng thu lại đội hình.

Ngọn núi to như vậy, chỉ còn lại bốn thân ảnh đứng ở nơi đó, không người nào không bi thương, lòng đau kịch liệt, ba ngày rồi, không tìm được bất kì bóng dáng nào của nàng, như vậy bọn họ có phải hay không ôm hy vọng nàng hoàn hảo.

“Mọi người bảo trọng, như vậy thôi, ta đi.” Qủy Mị lên tiếng trước, sau đó thân ảnh liền biến mất.

“Ta cũng đi thôi, bảo trọng.” Nam Cung Thiên cũng theo sau rời đi.

Chỉ có Tiêu Nam Hiên đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích đột nhiên nhìn vách núi đen, nàng như thế nào? Thật sự về nhà rồi sao?

“Sư huynh, đi thôi, ngươi cũng nên trở về nhìn xem Triệt nhi rồi.” Long Phi ở một bên nói.

Triệt nhi, thân mình Tiêu Nam Hiên cứng đờ, Triệt nhi thích nàng nhất, nhưng hắn như thế nào giải thích với Triệt nhi, nàng đi đâu đây?

“Sư huynh, Vân Phi Tuyết nhất định không có việc gì , điều ngươi phải làm là hảo hảo mà sống, chờ nàng trở lại.” Long Phi thật sự không đành lòng nhìn cái dạng này của hắn, an ủi và khuyên giải nói.

Chờ nàng trở lại? Được, hắn sẽ hảo hảo sống chờ nàng trở lại, xoay người đi ra:“Chúng ta trở về.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất