“Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ.” Sắc mặt Tả Phán Tình hơi trắng bệch. Nhìn bác sĩ rời khỏi phòng. Lúc bác sĩ đi rồi thì mới tức giận trừng mắt lườm Trịnh Thất Muội một cái: “Đều tại cậu.”
“Ơ, sao lại trách tớ?”
Trịnh Thất Muội vẻ mặt vô tội: “Tớ cũng đâu có ngờ là cậu nghe sẽ hiểu chứ.”
“Cậu còn nói.”
“Thôi, Không nói, không nói.” Trịnh Thất Muội ngồi xuống giường bệnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng mà nói thật, sao cậu lại ra nông nỗi này vậy? Thắt lưng rồi tay cũng bị thương? Không phải là cậu muốn chạy trốn rồi bị Cố Học Văn làm cậu thành ra thế này chứ?”
“Nói bậy gì đó?” Tả Phán Tình cất giọng cực khẽ: “Đây là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn. Mới có mấy ngày mà đã nói giúp anh ta rồi hả?” Trịnh Thất Muội trêu cô: “Cảm tình thật tốt nha, tớ chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Sớm sinh quý tử.”
“Thất Thất.” Thắt lưng Tả Phán Tình vẫn còn rất đau, cô vừa mới nói là lại càng đau hơn: “Cậu yên tĩnh chút được không?”
“Được. Vậy cậu nói đi, vì sao cậu lại bị thương.”
“Tớ–” Tả Phán Tình nhìn cô: “Tớ nói nhưng cậu không được cười đó.”
“Tớ tuyệt đối không cười.” Trịnh Thất Muội giơ ba ngón tay lên: “Cậu nói đi.”
Tả Phán Tình đem sự việc thuật qua lại một lần: “Chuyện chính là như vậy, anh ta không biết tớ đứng sau cánh cửa, tớ thì lại không nghĩ anh ta sẽ đạp cửa. Sau đó thì tớ phải vào bệnh viện.”
Đôi mắt Trịnh Thất Muội trừng thật to, đột nhiên ôm bụng bật cười ha ha: “Ha ha ha ha. Cười chết tớ rồi. Tả Phán Tình, cậu thật sự là một cực phẩm nha.”
“Ha ha ha ha.”
Trịnh Thất Muội cười đến không thở nổi. Tả Phán Tình bị chọc tức, muốn cô đừng cười, lại không thể cử động, chỉ có thể khinh khỉnh nhìn cô.
“Cậu cười đủ chưa?”
Trịnh Thất Muội khua tay: “Ha ha ha ha, sao có thể, tớ đau bụng quá. Tả Phán Tình, tớ bị cậu chọc cười đến chết mất.”
“Trịnh Thất Muội, cậu còn cười nữa, chúng ta sẽ tuyệt giao.”
“Đừng nha.” Trịnh Thất Muội cố gắng bình tĩnh lại: “Nếu cậu tuyệt giao với tớ, tớ đi đâu tìm được cực phẩm như cậu để cười nhạo chứ?”
“Cậu còn nói nữa.”
Tả Phán Tình hối hận rồi, không nên tin tưởng Trịnh Thất Muội.
“Thôi tớ không nói nữa.” Khuôn mặt Trịnh Thất Muội vì cười mà đỏ như gấc. “Tớ thật là bái phục cậu luôn đó. Cậu cũng quá lợi hại đi. Thời gian cậu với Cố Học Văn từ trước khi kết hôn đến lúc kết hôn cũng phải một hai tháng đúng không? Trong khoảng thời gian đó chẳng lẽ câu chưa từng gọi điện cho anh ta? Không tìm anh ta?
“Please. Tớ chỉ muốn cách anh ta càng xa càng tốt, sao lại có thể chủ động liên lạc chứ?”
Một lần kia đến cục cảnh sát tìm anh ta, còn làm mình bị trêu chọc. Tâm trạng buồn bực của cô cũng là đương nhiên.
“Cũng đúng.” Trịnh Thất Muội không cười nữa, vẻ mặt xúc động; “Nhưng mà cậu bị thương vầy cũng tốt.”
“Cậu còn nói.” Tả Phán Tình thật sự muốn đánh cô nàng mà, cô bị thương mà là chuyện tốt sao?
“Thật mà.” Trịnh Thất Muội nhìn bộ dáng ngờ nghệch của cô: “Không phải cậu không muốn để anh ta chạm vào người sao? Bây giờ thì vừa đúng lúc không phải sao? Thời gian những một tháng. Một tháng này. Cậu dù sao cũng là người bệnh. Cậu cứ liều mạng sai khiến anh ta, dày vò anh ta. Theo dõi một thời gian. Nếu biểu hiện tốt. Vậy cậu yên tâm làm cô Cố. Nếu như biểu hiện xấu, cậu lại nghĩ cách đá anh ta, không phải đúng lúc sao?”
“An tâm làm cô Cố? Hôm nay không phải cậu nhận tiền của Cố Học Văn đến đây thuyết phục tớ đấy chứ?” Tả Phán Tình thu mắt, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua Cố Học Văn giúp cô lau người. Biểu hiện kia là coi như tốt, hay không tốt?
Mặt không hiểu sao lại hơi nóng lên, Trịnh Thất Muội cũng không chú ý tới, tiếp tục lẩm bẩm.
“Cậu nghĩ đi. Ba mẹ cậu vừa ý Cố Học Văn như vậy, nhất định sẽ không cho cậu ly hôn với anh ta, tớ đoán anh ta cũng không chịu, biện pháp này của mình không phải rất tốt sao? Quan sát anh ta, xem anh ta có phải một người đàn ông tốt hay không.”
Trong lòng Tả Phán Tình hơi hỗn loạn. Thay người dễ dàng như vậy sao? Chỉ là cứ tiếp nhận Cố Học Văn như vậy, lòng cô dù sao cũng còn có một chút chần chừ.
Cô cũng chưa hiểu gì nhiều về Cố Học Văn thì hai người đã cứ như vậy mà kết hôn. Trước đó cũng chưa có cơ hội tiếp xúc gì nhiều. Mà anh thì dường như có rất nhiều mặt, mỗi mặt cô đều không thể biết được.
Giống như hôm đó, anh ta rõ ràng rất tức giận, thế mà ngày hôm sau vẻ mặt lại rất bình tĩnh. Sau vài ngày nữa, cô cũng chỉ có thể kết luận rất cá nhân là có lẽ anh ta cũng không tệ lắm.
“Đáng tiếc không phải anh, cùng em đi đến cuối con đường–” Chuông điện thoài vừa reo lên. Tả Phán Tình cầm lấy điện thoại trên đầu giường, không chú ý đến vẻ mặt có một chút kinh ngạc của Trịnh Thất Muội.
Đầu dây bên kia là em họ của cô Trần Tâm Y: “Chị, em thực tập xong rồi. Ngày mai sẽ trở về thành phố C.”
“Thật không? Vậy thì tốt quá.” Tâm Y là con gái một người cô của Tả Phán Tình, cá tính lại không giống như cô của cô tuy hay lơ đểnh nhưng rất thanh thuần đáng yêu, còn có vài phần dí dỏm.”
“Cô biết chưa?”
“Chưa, em muốn đến tìm chị trước, hơn nữa cũng muốn cho ba mẹ một sự ngạc nhiên.”
“Tìm chị?” Tả Phán Tình ngóc đầu dậy, nghĩ đến việc mình bây giờ còn ở bệnh viện: “Tâm Y, chị bên này đang có chút việc, trong thời gian này không có ở thành phố C, em cứ về nhà trước, khi nào chị về sẽ đến tìm em.”
“Hả? Không phải chị kết hôn rồi sao? Chị và chồng đến Bắc Đô rồi hả?”
“Hả?” Lại nói dối sẽ càng nói càng lớn chuyện thôi: “Thôi bỏ đi, Tâm Y nếu em muốn đến tìm chị thì cứ đến đây đi, ngày mai em tới. Chị cho người đến đón em.”
“Chị, chị rốt cuộc đang ở đâu? Ngày mai em có thể tìm chị được không?”
“Có thể. Chị không sao, đợi ngày mai gặp rồi nói sau.”
“Dạ được.” Trần Tâm Y bắt đầu mong đợi ngày mai: “Ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Tả Phán Tình lại thấy đau cả đầu, muốn nghĩ cách cho tình huống ngày mai, không thể để Trần Tâm Y nói chuyện cô nằm viện cho ba mẹ biết. Ngẩng đầu, lại đối diện với ánh mắt quái dị của Trịnh Thất Muội.
“Cậu làm sao vậy?”
“Phán Tình.” Giọng nói của Trịnh Thất Muội có phần nghiêm túc: “Chuông điện thoại của cậu, sao vẫn chưa đổi?”
“Thì sao?” Tả Phán Tình nhất thời không phản ứng kịp.
“Cậu dùng nhạc chuông này có phải là còn nhớ đến anh ta không?”
“Cái gì với cái gì vậy?” Tả Phán Tình đem điện thoại đặt lại đầu giường: “Chỉ là nhạc chuông thôi mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Trịnh Thất Muội bình tĩnh nhìn cô: “Cậu đừng gạt tớ. Tớ cứ đinh ninh là cậu đã buông xuống được, ai ngờ cậu vẫn chưa chịu buông xuống.”
“Đừng nói lung tung.” Tả Phán Tình trực tiếp phủ định: “Tớ không có không bỏ xuống được cái gì cả. Tớ chỉ là thích bài hát này. Thế thôi.”
Trịnh Thất Muội im lặng, ánh mắt chưa từng rời khỏi điện thoại của cô. Tả Phán Tình bị nhìn chăm chăm thì không được tự nhiên, bị dồn ép nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể đánh trống lảng.
“Tớ mót quá, cậu không ngại giúp mình đi WC chứ? Thắt lưng của tớ không thể dùng lực. Phiền cậu rồi.”
“Tả Phán Tình, cậu lại giả vờ.” Trịnh Thất Muội cũng không cãi với cô, chuyện tình cảm, để cô tự mình suy nghĩ rõ ràng là được rồi: “Nhưng mà, cậu đừng quên. Bây giờ cậu đã có chồng.”
Tả Phán Tình cũng không phản bác, dưới sự giúp đỡ của Trịnh Thất Muội đi vào nhà vệ sinh, giải quyết nỗi buồn.
Lúc rửa tay, Tả Phán Tình nhớ đến hôm qua Cố Học Văn đã giúp mình như thế nào. Không hiểu sao mặt lại đỏ lên, có chút xấu hổ. Có chút ngượng ngùng.
Nhìn chính mình trong gương, cô lại nhắc nhở mình lần nữa, cô đã kết hôn, là vợ của người ta. Mặc kệ trong lòng cô có ai, đều phải kìm nén không được nghĩ đến nữa, nhưng mà cô cứ cảm giác trong lòng buồn bực đến mức phải luống cuống.
“Được không?” Trịnh Thất Muội đứng ngoài cửa hỏi vọng vào.
“Được.” Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhỏm, lại nhớ đến Cố Học Văn, tên kia còn không hỏi cô, đã trực tiếp vọt vào mặc quần cho cô, lại bế cô đi ra–
Dừng. Tả Phán Tình ra lệnh chính mình không được nghĩ nữa. Anh ta ôm mày chẳng khác nào ăn đậu hủ của mày. Anh ta chăm sóc mày chẳng khác nào chiếm tiện nghi của mày.
Cho nên những chuyện này, không có gì hay để nghĩ đến cả. Qua tuần này, cô có thể tự mình xuống giường rồi, tất cả đều trở lại bình thường. Nhất định là như vậy–
…-
Chạng vạng, lúc Cố Học Văn đến, Tả Phán Tình còn đang ngủ, thắt lưng đêm qua đau đến mức làm cô không thể nào ngủ ngon được, cùng Trịnh Thất Muội ăn cơm xong liền đi ngủ.
Đem phần cơm tối đặt lên bàn, Cố Học Văn đến trước giường bệnh ngồi xuống.
Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng đang ngủ của cô, khuôn mặt nghiêng duyên dáng, làn da đang ngủ lộ ra vài phần hồng hào. Bàn tay to xoa nhẹ, cảm giác mịn màng làm anh lưu luyến. Làn da thật sự rất đẹp. Mươn mướt, mềm mềm.
Tả Phán Tình đang ngủ khẽ cằn nhằn một tiếng, đôi mắt chớp chớp, dường như không muốn biết mình đang ở đâu, lại nhắm mắt ngủ tiếp. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn cọ cọ vào tay anh, bộ dáng nhìn cứ như một chú mèo con đang kêu meo meo.
Dường như cô đang mơ, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo chút cười yếu ớt.
Ánh mắt Cố Học Văn tối sầm đi vài phần, ngón tay vân vê cánh môi cô, trong đầu liền hiện lên cảm giác mềm mại khi hôn cô. Bụng dưới lại hơi hơi nóng lên rồi.
Lúc này ý cười trên môi Tả Phán Tình càng sâu thêm. Dường như đang gặp một giấc mơ rất đẹp, miệng thì thào hai chữ. Động tác Cố Học Văn dừng lại, nhìn khuôn mặt ngủ có vẻ như đang rất hạnh phúc kia. Hai từ đó, là tên đàn ông. Lại không phải tên anh, khóe môi nháy mắt mím chặt.
Không chút cảm giác được khuôn mặt u ám của Cố Học Văn, Tả Phán Tình đang ngủ lúc này nỉ non một câu nói mớ.
Thu lại tay, Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, cật lực kiềm chế cơn xúc động muốn đánh thức cô.
Tâm tư lưu chuyển, cúi đầu, không khách khí đoạt lấy hô hấp của cô.
Tả Phán Tình đột nhiên bị công kich quấy rối giấc ngủ, ý cười trên mặt không còn nữa, đôi mày thanh tú nhíu lại. Phản ứng của cô làm cho Cố Học Văn cướp bóc càng thêm điên cuồng mãnh liệt.
Môi lưỡi không khách khí chiếm giữ, bá đạo mút lấy môi cô. Lực đạo cực lớn đoạt đi hô hấp của cô, Tả Phán Tình hổn hển từ trong mộng tỉnh lại.
Mở mắt ra, nhất thời không rõ đây là mơ hay là thật. Ô ô hai tiếng, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Cố Học văn, trong chốc lát mê muội, không biết mình đang ở đâu.
Muốn động đậy, thì trên lưng đã đau đớn, cơn đau này nhắc cô nhớ mình đang ở đâu.
Cảm thấy anh ta không có chút ý tứ muốn buông mình ra, Tả Phán Tình trừng mắt. Trên lưng đau đớn làm cho cô không thể phản kháng, chỉ có thể để anh hôn đến khi anh bằng lòng buông cô ra mới thôi.
Nụ hôn vừa chấm dứt. Cố Học Văn hơi lùi lại một chút, nét u ám trên mặt vẫn không giảm chút nào, ngược lại càng đậm thêm.
“Cố Học Văn, anh làm gì vậy?” Anh ta uống trúng thuốc gì không biết? Bị chiếm tiện nghi là cô mà, mặt mày anh ta lạnh lùng như vậy làm gì?
Không có tiếng trả lời, Cố Học Văn vẫn cố chấp nhìn chằm chằm không chịu rời khỏi mặt cô.
Bị anh nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, Tả Phán Tình làm bộ thoải mái kéo kéo khóe miệng: “Cố Học văn, anh còn nói anh không phải cố ý? Biết rõ tôi ở sau cửa, còn làm tôi bị thương. Rất tiện cho anh ăn đậu hủ của tôi đúng không?”