“Tôi không có.” Tả Phán Tình chỉ chỉ toilet phía sau: “Anh nói lớn tiếng như vậy, tôi không muốn nghe cũng khó.”
Cố Học Võ nhìn chằm chằm mặt cô, trên người tản ra khí lạnh làm Tả Phán Tình rụt cổ lại, lui người về phía sau từng bước từng bước một. Tay lại đột nhiên bị anh ta bắt lấy.
“Chuyện vừa rồi, một chữ cũng không được nói ra.”
Nói cái gì? Tả Phán Tình còn chưa hiểu mô tê ất giáp gì thì trên lưng lại đột nhiên có thêm ra một đôi tay to, còn cổ tay thì được thả lỏng. Cố Học Văn đang đứng ở phía sau cô.
“Anh hai à.” Cố Học Văn ôm lấy thắt lưng Tả Phán Tình, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt Cố Học Võ: “Anh làm gì vậy? Vợ của em, em tự quản được.”
Sắc mặt Cố Học Võ thoắt cái thay đổi, nhìn chằm chằm về phía sau Cố Học Văn một lúc lâu, cuối cùng cũng hừ một tiếng: “Biết quản là tốt rồi.”
Ánh mắt lướt qua người Phán Tình mang đầy vẻ bực dọc và chán ghét, xoay người rất nhanh đi vào khu ghế. Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cô thật sự bị Cố Học Võ dọa hết hồn.
“Tả Phán Tình.” Vẻ mặt Cố Học Văn có chút âm trầm, bàn tay trên lưng cô siết thật chặt: “Cái tật hay nghe lén này của em có thể sửa lại được không?”
“Tôi…” Tả Phán Tình liếc mắt nhìn Cố Học Văn một cái, câu nói kia cứ đột nhiên như vậy mà thốt ra: “Cố Học Văn, anh có nuôi tiểu tam không vậy?”
Lần này thì vẻ âm trầm trên mặt Cố Học Văn lại bị vẻ kỳ quặc thay thế, cô gái này thật là…
“Em nghĩ tôi là Đường Tăng chắc?” Bàn tay bị kéo đi về hướng lô ghế, Tả Phán Tình lại dùng dằng không chịu đi: “Đường Tăng? Đường Tăng cái gì?”
“Một tiểu yêu tinh như em tôi còn chưa giải quyết được. Làm sao lại dám đi trêu chọc một con khác chứ.”
Yêu, yêu tinh?
Trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, cô biến thành một yêu nữ quyến rũ, xinh đẹp, tuyệt sắc đang dụ dỗ Đường Tăng trong Tây Du Ký. Nhưng mà khi tưởng tượng ra hình ảnh Cố Học Văn mặc áo cà sa, cầm tràng hạt thì cô mới phát hiện mình lại không tưởng tượng ra được.
Nhìn sườn mặt Cố Học Văn, trong đầu lại xuất hiện một câu nói khác. Đại thể là, cưỡi ngựa trắng không nhất thiết phải là hoàng tử, cũng có thể là Đường Tăng.
“Khụ khụ.”
Không được. Chỉ tưởng tượng bộ dáng Cố Học Văn là Đường Tăng thôi là cô đã cười rụng răng rồi.
Trên lưng đột nhiên bị siết chặt, cánh tay Cố Học Văn xoay người cô qua để cô đối mặt với anh, nhìn chằm chằm lúm đồng tiền trên mặt anh, ánh mắt u ám thâm trầm.
“Cười cái gì?”
“Đường Tăng.” Tả Phán Tình rất buồn cười: “Cố Học Văn, anh vậy lại đem mình so sánh với Đường Tăng?”
“Đường Tăng, ha ha ha ha.” Càng nghĩ càng buồn cười. Tả Phán Tình cười đến vui vẻ, cơ thể lại bất thình lình bị người ta đặt thật mạnh lên tường.
Còn chưa kịp ngưng cười, đôi môi đã bị anh chặn lại, điên cuồng bất chấp mà hôn lấy, còn lưỡi thì lùng sục ngang ngược. Liên tục chặt chẽ, không để cho cô có cơ hội thở dốc.
“Đừng mà.” Anh điên rồi hả? Đây là hành lang khách sạn đó. Cơ thể bị anh đè chặt, không thể động đậy.
Nụ hôn của anh tuyệt đối không dịu dàng. Tả Phán Tình cười không nổi, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang phóng đại trước mắt, cảm giác môi lưỡi anh đang ở trong khoang miệng cô làm loạn.
Cái lưỡi dẻo dai mạnh cùng đôi môi ấm nóng đó thăm dò cô, làm cho cô gần như không thở nổi.
Nụ hôn vừa kết thúc. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tả Phán Tình nhuốm màu đỏ rực. Đôi môi hơi hơi sưng đỏ, ngơ ngác nhìn gương mặt Cố Học Văn. Cảm giác trong cổ họng giống như đang có cái gì đó chắn ngang, muốn nói mà lại nói không nên lời.
Cố Học Văn đưa tay xoa lên cánh môi mềm mại của cô, nhìn thấy môi cô bởi vì nụ hôn vừa rồi mà đỏ bừng như máu, cất giọng khàn khàn mang theo một chút lửa lòng: “Lần sau em còn nói lung tung, tôi sẽ lập tức hôn em.”
Cái gì?
Tả Phán Tình còn chưa kịp hoàn hồn, bàn tay trên lưng kia đã dùng sức ôm cô một cái, đưa cô vào lô ghế.
Bên trong đó mấy người lớn đang nói chuyện, Tả Phán Tình cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.
Cố Thiên Sở nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu được đề bạt làm thị trưởng, thì nhớ phải lập được một số thành tích đừng làm mất mặt Cố gia.”
“Dạ con biết rồi, ông nội.”
Thị trưởng? Tả Phán Tình vẫn còn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói này, cụp mắt ý thức liếc mắt nhìn Cố Học Văn một cái, vừa rồi còn nói Cố Học Võ đến thành phố C với Cố Học Văn có thể chiếu cố cho nhau. Nhưng mà là thị trưởng đó? Cố Học Võ tới thành phố C nhận chức thị trưởng?
Nghĩ đến cú điện thoại vừa rồi của Cố Học Võ, trong lòng cô không khỏi oán thầm, một thị trưởng đi nuôi tiểu tam thì còn có thể làm ra thành tích gì chứ?
Thật nực cười. Đang định mở miệng phản bác. Đột nhiên cô lại phát hiện có chút bất thường. Vợ chồng Cố Chí Cường, vợ chồng Cố Chí Cương, Cố Học Võ đều đến đây cả. Vậy thì thiếu ai nhỉ?
Cố Học Mai? Từ lúc gặp mặt đến giờ, dường như không một ai nhắc tới tên Cố Học Mai. Chị ấy đâu rồi?
“Trước kia lúc ở huyện Y, thành tích và tác phong của Học Võ cũng không tồi. Con tin nó sẽ cố gắng hết mình.” Uông Tú Nga lên tiếng cho con mình.
Cố Thiên Sở cũng không xem là gì: “Thành tích tốt là tất nhiên. Con cháu Cố Thiên Sở ta có đứa nào tệ đâu chứ.”
“Ba.” Cố Chí Cương thấy sắc mặt vợ mình không tốt liền đúng lúc mở miệng: “Học Văn vừa mới kết hôn, đừng nói mấy chuyện này nữa.”
“Đúng đúng.” Trần Tĩnh Như hùa theo, nhìn Tả Phán Tình vẫn cúi đầu không nói tiếng nào: “Phán Tình à, sao con không ăn đi? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị con không? Hay mẹ kêu nhà bếp nấu mấy món con thích ăn nhé?”
“Dạ?” Tả Phán Tình thu hồi suy nghĩ, lúc này mới phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung về phía cô: “Con, con hơi nóng.”
“Nóng thì cởi khăn lụa đó ra đi.” Cố Học Văn đưa bàn tay dài ra, kéo cái khăn lụa trên cổ Tả Phán Tình, Tả Phán Tình muốn ngăn lại cũng không kịp. Làn da cổ phơi bày ra ngoài, lúc cảm thấy ánh mắt của mấy người lớn và Cố Học Võ ra vẻ đã hiểu chuyện gì xảy ra, cô xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
“Cố Học Văn.” Đồ khốn, cô quyết không đội trời chung với Cố Học Văn.
Ăn cơm xong, Cố Học Văn cùng Cố Học Võ tiễn người lớn ra sân bay. Nhìn thấy mọi người đi khỏi, Tả Phán Tình mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người đối diện với ánh mắt có chút đăm chiêu của Cố Học Văn, cô lướt qua anh không thèm nói tiếng nào liền đi ra ngoài.
“Đi đâu đó?” Cánh tay bị Cố Học Văn bắt lấy, Tả Phán Tình muốn đi cũng không được.
“Diễn xong rồi, tôi có thể đi rồi chứ?”
“Diễn?” Sắc mặt Cố Học Văn xụ xuống vài phần: “Em cho rằng đây chỉ là diễn kịch?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tả Phán Tình ngẩng mặt, vẻ mặt quật cường: “Không phải hả? Vậy anh thật sự muốn tôi kết hôn với anh?”
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn nắm chặt cánh tay cô: “Em làm loạn đủ chưa vậy?”
“Ai làm loạn với anh?” Cảm giác được cánh tay đang âm ỉ đau, Tả Phán Tình có chết cũng không chịu thua: “Tôi vốn không muốn gả cho anh. Cố Học Văn, anh có thể buông tay ra rồi đó.”
“Lão Nhị.” Cố Học Võ không biết đã quay lại khi nào: “Chỉ vì một người phụ nữ mà mất bình tĩnh sao, đây đâu phải tác phong của em.”
Cánh tay Cố Học Văn vừa thu lại, liền kéo Tả Phán Tình vào lòng, đối diện với vẻ mỉa mai trên mặt Cố Học Võ: “Đúng vậy. Em dĩ nhiên không thể so sánh với anh hai. Có thể dùng lệnh điều động để trốn khỏi chị dâu.”
“Cố Học Văn.” Sắc mặt Cố Học Võ lạnh lẽo, trừng mắt liếc nhìn Tả Phán Tình một cái, xoay người bước đi không thèm quay đầu lại.
Tả Phán Tình lại ngây ngẩn cả người, dùng lệnh điều động để trốn khỏi chị dâu? Nhớ đến mấy câu cô nghe được ở Bắc Đô, cô đột nhiên hiểu được chút ít. Cố Học Võ không muốn sống chung với Kiều Tâm Uyển, cho nên mới cố ý xin lệnh điều động đến thành phố C.
Trong đầu lại hiện lên gương mặt xinh đẹp của Kiều Tâm Uyển. Hèn gì ngày đó chị ta phản ứng kịch liệt như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ không chịu được. Nhưng một phụ nữ xinh đẹp như vậy mã cũng không giữ được trái tim của một người đàn ông sao?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Tả Phán Tình không chú ý tới cô đã bị Cố Học Văn đưa ra khỏi sân bay, lại leo lên con Hummer của anh.
Chờ đến lúc Tả Phán Tình lấy lại phản ứng thì người cũng đã đứng ở trong phòng khách của Cố Học Văn. Nhìn thấy bóng dáng Cố Học Văn đi vào phòng, Tả Phán Tình đột nhiên chặn ở trước mặt anh: “Cố Học Văn. Chúng ta thương lượng một chuyện được không?”
Cố Học Văn khoanh tay ở trước ngực, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm: “Chuyện gì?”
“Anh có biết. Tôi căn bản không muốn gả cho anh. Cho nên tôi không muốn ở đây, khi nào ba mẹ hai bên đến thì chúng ta ở chung. Nói cách khác, quan hệ giữa chúng ta chỉ là diễn kịch ở trước mặt cha mẹ mà thôi.”
“Không được.” Cố Học Văn từ chối thẳng thừng.
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn tự bảo mình phải nhẫn nại: “Tôi không muốn ở đây, anh có nghe thấy không?”
“Nghe thấy. Không được.”
“Anh…” Tả Phán Tình cố gắng hít thở: “Được, anh muốn tôi ở đâu cũng được, nhưng mà anh không được đụng vào tôi.”
“Không được.”
“Tôi muốn ly hôn…” Tả Phán Tình giọng nói gay gắt thêm vài phần.
“Không được.” Cố Học Văn cười lạnh, vươn tay ôm thắt lưng Tả Phán Tình, kéo cô áp sát vào mặt mình: “Quên nói cho em biết, người em cưới là một quân nhân. Chỉ cần tôi không đồng ý, cả đời này em đừng có nghĩ chuyện ly hôn.”
“Đồ vô sỉ.” Tả Phán Tình rống giận.
Vô sỉ? Cố Học Văn cúi đầu, không chút khách khí tiến xuống miệng của cô. Cô cảm giác được cái lưỡi ấm áp của anh đang trượt vào trong môi cô, cô càng giãy dụa, anh hôn càng mạnh, anh bá đạo chà đạp đôi môi của cô.
Cứ hôn cứ hôn mãi đến khi cô hít thở không nổi, tim đập thình thịch, mới chịu buông ra, tay vẫn đỡ lấy thắt lưng cô.
“Lần sau em mà còn mắng nữa, tôi cũng không ngại cho em biết cái gì mới chính là vô sỉ đâu.”
Buông tay ra, Cố Học Văn lướt qua cô vào thư phòng, Tả Phán Tình dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là đứng không vững.
Chống tay tựa vào sô pha, nhìn thấy cửa thư phòng đóng chặt, trong lòng trào lên ý nghĩ muốn phóng hỏa thiêu rụi cái phòng kia. Xoay người, đi tới cửa định rời đi, lại phát hiện cửa căn bản mở không ra.
Liều mạng lắc tay nắm cửa, lại đẩy cả nửa ngày mà cánh cửa một chút động tĩnh cũng không có.
Tả Phán Tình trợn tròn mắt, nâng chân lên đạp một cước. Ở trong phòng vang lên tiếng tít tít. Cô hoảng sợ, Cố Học Văn từ đằng sau đi ra. Lập tức đi đến trước mặt cô, bàn tay to không biết ấn cái gì ở trên cửa, âm thanh kia lập tức ngừng lại.
Ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình, vẻ mặt có vài phần lạnh lùng: “Muốn chạy hả?”
“Không chạy thì còn làm gì” Tả Phán Tình oán hận : “Tôi nói, tôi không muốn gả cho anh.”
“Không sao.” Cố Học Văn bình tĩnh nhìn mắt cô, vẻ mặt có vài phần trào phúng: “Chỉ cần em thoát được.”
Xoay người, anh trở lại thư phòng, hoàn toàn xem cô là trong suốt. Tả Phán Tình bực tức, rầu rĩ trở lại phòng nằm xuống nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ cách làm sao rời khỏi nơi này.
Tả Phán Tình ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, cũng không nghĩ ra cách gì hữu dụng.
Còn chưa nghĩ xong. Cửa phòng đã bị người mở ra, Cố Học Văn tiến vào đứng ở bên giường, Tả Phán Tình ngồi phắt dậy, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm mặt Cố Học Văn.
“Anh, anh muốn làm gì?”
Khóe môi Cố Học Văn tùy tiện nhếch lên thành một vòng cung, dù bận vẫn ung dung nhìn bộ dáng Tả Phán Tình kinh hoảng: “Đứng lên, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”
“Không cần.” Tả Phán Tình cự tuyệt: “Tôi muốn ra ngoài.”
Cố Học Văn ngồi xuống bên giường, cơ thể hơi hơi chúi về phía trước: “Không đi?”
“Không đi.” Cô đúng là tương đối có nguyên tắc đã nói không đi là không đi.
Cố Học Văn nhìn cô một cái thật sâu, đứng dậy, đi đến tủ quần áo bắt đầu cởi áo ra, lúc này thì mặt Tả Phán Tình lập tức thay đổi.
“Đồ lưu manh.” Tả Phán Tình nhanh chóng bịt mắt lại, nhưng vẫn thấy được khuôn ngực vạm vỡ của Cố Học Văn lộ ra sau lớp áo.
Dáng người cùng cái tên Cố Học Văn của anh tuyệt đối không ngoa, cơ thể kia chỗ nào cũng rắn chắc, cơ bụng anh thậm chí còn có cả sáu múi. Trời ạ, tên này thể năng nhất định rất tốt. Nếu…
Tả Phán Tình đỏ mặt, cô đang nghĩ cái gì vậy. Bên kia Cố Học Văn đã thay đồ xong, nhìn bộ dáng Tả Phán Tình rõ ràng đang bịt mắt mà còn lén he hé hai khe nhỏ, khóe môi khẽ nhếch lên vài phần: “Chưa từng thấy lần nào hả?”
“Thấy rồi.” Người mẫu nam trên TV có mà thiếu: “Nhưng mà dáng người anh đẹp hơn bọn họ.”
Tả Phán Tình lời vừa thoát ra khỏi miệng, liền hận không thể cắn lưỡi mà chết, cô đang nói cái gì vậy. Sao lại biến thành khen dáng người Cố Học Văn đẹp vậy hả trời?
Sắc mặt Cố Học Văn âm trầm vài phần: “Bọn họ?”
“Tôi nói lung tung thôi.” Tả Phán Tình có chút không được tự nhiên, Cố Học Văn lại cất một bước lại đứng ở trước giường: “Em từng thấy cô thể đàn ông rất nhiều lần?”
“Ấy?”
Bọn họ có phải đang nói cùng một chuyện không vậy? Tả Phán Tình cắn môi, vừa rồi chủ đề hình như đâu phải cái này?
Dáng vẻ chần chờ của cô, chứng thật suy đoán của Cố Học Văn, anh cúi đầu, lại một lần nữa tập kich đôi môi của cô.
Anh hôn cho tới bây giờ chưa từng ôn nhu. Mang theo ba phần bá đạo, bảy phân đoạt lấy. Lúc này trong lòng lại có vài phần buồn bực. Chỉ tội cho Tả Phán Tình bị anh hôn đến choáng voáng.
Cái tên Cố Học Văn này, giống như rất thích động một tí là hôn cô. Thói quen thật sự rất không tốt, cô phải yêu cầu anh bỏ ngay mới được.
Nhưng mà…
Đôi tay đang choàng qua cổ anh chẳng phải là của cô sao? Cô hình như đã quen được anh hôn rồi thì sao. Tả Phán Tình đờ người ra, tự nói với mình đó là do kĩ thật hôn của Cố Học Văn quá tốt.
Rốt cuộc, Cố Học Văn cũng buông cô ra, ánh mắt u ám dán trên mặt cô: “Lần sau, chỉ có thể nhìn của tôi.”
“Nhìn cái gì của anh?” Tả Phán Tình có chút dại ra. Một lát sau mới nghiệm ra Cố Học Văn đang nói chuyện gì, mặt đỏ bừng lên, nắm lấy gối trên giường ném anh.
“Cố Học Văn, anh là đồ lưu manh.”
Nói xong cô thấy mình hình như cũng giống như mấy cô ả mê trai, thật sự là đủ rồi đó. Cố Học Văn né tránh mấy cái gối mà cô ném tới, sửa sang lại quần áo.
“Thực sự không đi?”
“Không đi.”
Tả Phán Tình quay lại nằm úp sấp trên giường, kéo chăn trùm kín đầu, không muốn cùng anh ra ngoài. Chăn vừa bị người ta giật ra, Cố Học Văn liền bế thốc cô lên.
“Cố Học Văn. Anh làm gì vậy?” Tả Phán Tình hoảng sợ. Muốn từ anh trên người nhảy xuống thì anh lại ôm cô đi thẳng ra khỏi phòng.
“Anh thả tôi xuống.” Tả Phán Tình đấm thùm thụp lên lưng anh: “Cố Học Văn. Tôi không đi.”
Người đã đi tới cửa, mở cửa, Tả Phán Tình luống cuống: “Cho dù đi, anh cũng cho tôi chuẩn bị một chút chứ?”
Cô vừa mới ở trên giường lăn nửa ngày, quần áo đều lộn xộn cả, cứ như vậy đi ra ngoài, làm sao mà gặp người ta chứ?
“Chịu đi rồi hả?”
“Tôi đi. Tôi đi được chưa?” Tả Phán Tình sợ anh chết mất thôi.
Nhanh chóng từ trong lòng anh nhảy xuống, Tả Phán Tình gần như là trốn như bay về phòng, nhìn mình ở trong gương. Hai gò má ửng hồng, môi sưng đỏ, tóc tai rối bù. Vừa nhìn là đã thấy khả nghi rồi.
“Cố Học Văn. Đồ quỷ ngang ngược.” Đúng là ghét muốn chết. Tả Phán Tình cắn răng, ở trong lòng quyết định nhất định phải thoát khỏi tên khốn này sớm một chút.
Thay đồ xong, rồi trang điểm thêm một chút, lúc Tả Phán Tình ra khỏi phòng, Cố Học Văn đang ngồi ở trong phòng khách đọc báo, nhìn thấy cô đi ra liền đứng lên.
Tả Phán Tình bĩu môi, có vài phần không tình nguyện. Cố Học Văn vẫn làm như là không thấy đưa cô ra cửa.
Điều khiến Tả Phán Tình vô cùng bất ngờ chính là Cố Học Văn không đưa cô đi ăn, mà là đi tới KTV Money lần trước bọn họ kết oan gia.
“Anh tới quán karaoke ăn cơm hả?”
Có lộn không vậy?
“Chẳng lẽ không được sao?” Cố Học Văn ôm lưng cô đi lên lầu: “Tôi nghĩ chắc là em cũng không xa lạ với chỗ này ?”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình không chịu đi về phía trước: “Anh có ý gì?”
Cố Học Văn nhìn cô một cái, giống như nhìn một cô nhóc: “Không phải đói bụng sao? Ở đây cũng có mấy thứ có thể ăn.”
“Tôi không đói.” Tả Phán Tình cắn răng: “Anh cố ý phải không?”
“Lão Nhị. Sao anh tới sớm vậy?” Một đôi tay vỗ về phía bả vai Cố Học Văn, cũng đồng thời ngắt lời anh vốn định nói ra.
Xoay người, bốn người bọn Hồ Nhất Dân, Trầm Thành, Tống Thần Vân đã cùng nhau bước đến.
“Đến rồi hả?” Cố Học theo bản năng khoát tay ôm thắt lưng Tả Phán Tình đi lên lầu, cảm giác người cô bởi vì động tác ngày mà cứng ngắc. Cánh tay nhanh chóng rụt lại.
“Oa. Kết hôn đúng là khác hẳn ha.” Hồ Nhất Dân huýt sáo trêu: “Tình cảm thân thiết thế này, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ đó.”
“Lão Nhị, thực sự nhìn không ra nha.” Tống Thần Vân trêu ghẹo, ánh mắt đảo qua mặt Tả Phán Tình, mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Xem ra sức hấp dẫn của chị dâu đúng là siêu cường đó.”
Tả Phán Tình cúi đầu, cô đối với mấy người này rất có ác cảm. Những lời hôm đó nói ở quán bar cô còn nhớ rất rõ. Nhìn mấy tên đàn ông gọi Cố Học Văn vào lô ghế, Hồ Nhất Dân cùng Trầm Thành đi lấy đồ ăn, Tống Thần Vân ngồi xuống trước mặt Tả Phán Tình, rót cho cô ly nước trái cây.
“Chị dâu. Hôm trước ở quán bar này, mấy người chúng em uống hơi nhiều. Nếu có nói sai cái gì, mong chị đừng để ý.”
Cố Học Văn ra tay rất tàn nhẫn, xương sườn của anh ta bây giờ vẫn còn đau đây này. Cũng biết không thể lại đắc tội với cái người đang ngồi trước mắt.
“Tôi không để ý.” Tả Phán Tình nhìn nhìn nước trái cây trước mặt, lại nhìn nhìn Tống Thần Vân, ra vẻ không sao cả nhún vai: “Kỳ thật tôi còn phải cảm ơn anh. Bởi vì tôi mấy ngày nay có chút bất tiện. Phải để người huynh đệ tốt như anh đây sắp xếp phụ nữ cho Học Văn. Tôi phải cảm tạ ơn anh một tiếng mới đúng.”
Ấy…
Tống Thần Vân bất giác cảm thấy ánh mắt Cố Học Văn cứ như một con dao nhỏ phóng vụt qua, liền rụt cổ lại: “Cái đó chỉ là hiểu lầm. Hiểu lầm thôi.”
“Phụ nữ gì vậy?” Cố Học Văn cất giọng trầm thấp mang theo vài phần cứng rắn, ánh mắt đồng thời đảo qua Tả Phán Tình và Tống Thần Vân.
“A. Anh không biết sao?” Tả Phán Tình vươn tay vỗ lên bả vai Cố Học Văn, vẻ mặt làm bộ tiếc rẻ: “Tối hôm kia, anh em tốt này của anh nói phải giúp anh chúc mừng việc chấm dứt chuỗi ngày độc thân. Cố ý chuẩn bị một cô gái còn non sạch sẽ cho anh. Phòng cũng đã đặt sẵn rồi. Sao? Ông xã? Hương vị của cô gái kia không tồi chứ?”
Để nhấn mạnh thêm ỗi câu mỗi chữ, Tả Phán Tình lại cười rạng rỡ như hoa.
Cố Học Văn thay đổi sắc mặt. Tả Phán Tình lại cảm thấy không đủ, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng rồi. Anh ấy còn nói, anh rất có chí khí, ngay cả một con gà cũng dám lấy. Chậc chậc. Ông xã. Bây giờ em mới biết số em lại tốt như vậy đó, há?”