Tay người đàn ông vẫn không chút nới lỏng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người con gái trước mặt.
Đèn chiếu thẳng vào mặt cô, ánh mắt cô trong như nước. Làn da cô trắng trẻo, hồng hào. Lúc này ánh mắt cô nhìn anh chằm chằm, rõ ràng là cô rất đau nhưng ánh mắt vẫn kiên định không chịu khuất phục.
Nước mắt chỉ chực trào ra nhưng cô vẫn bướng bỉnh đối diện với anh. Cô nhìn anh chằm chằm tựa như muốn bắn đạn vào anh.
Được! Có khí phách, chả trách đối phương lần này lại ngoại lệ cho phụ nữ tham gia giao dịch. Người đàn ông suy nghĩ một vòng, nhìn người phụ nữ bướng bỉnh này.
“Tôi hỏi lần cuối, hàng để ở đâu?”
“… @¥… %&… *&%¥#%¥…” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn người đàn ông này, trong lòng thầm ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Cuối cùng cô hếch cằm lên, trừng mắt nhìn anh ta : “Tôi không biết. Tôi không biết anh đang nói cái gì. Anh là tên khốn! Tôi không phạm tội, tôi không làm chuyện gì xấu cả. Tốt nhất các anh mau thả tôi ra, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.”
Cằm đau nên mỗi lần nói cô đều phải cố hết sức, hơn nữa cánh tay cô cũng bị thương. Nhưng nếu cứ giữ im lặng như vậy, cô sẽ không phải là Tả Phán Tình.
“Tôi nói lại lần nữa, trừ khi các người giết tôi, nếu không nhất định tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Các người thật là khốn kiếp mà…”
Người đàn ông buông tay, đứng lên đi đến trước mặt Tả Phán Tình, mặt không chút biến sắc: “Được, rất tốt. Tôi thấy cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nếu đã như thế thì cô cứ ngồi lại đây đi.”
Giam cô cả một ngày, không cho chút đồ ăn, nước uống, để xem cô có còn ương bướng nữa hay không.
Cái gì? Hắn sẽ không định giam cô như vậy chứ? Tả Phán Tình tức điên người, không ngừng giãy dụa.
“Tên khốn này, mau thả tôi ra. Anh có quyền gì mà bắt tôi? Tôi không có tội. Tôi sẽ gọi luật sư, các người có nghe thấy không? Tôi sẽ gọi luật sư, tôi sẽ kiện các người.”
“Mấy người bắt nhầm người rồi, đúng là lãng phí tiền nộp thuế của dân mà. Các người không làm những chuyện cần làm, các người là đám rùa rụt cổ khốn khiếρ. Các người thả tôi ra, có nghe thấy không?”
“%#&… *¥… #&…”
Mặc cho Tả Phán Tình có mắng chửi thế nào, người kia vẫn làm như không nghe thấy, để lại Tả Phán Tình trong phòng một mình, nửa ngày cũng không để ý đến cô.
Tả Phán Tình bị chọc tức đâu có dễ bỏ qua như thế, cô vẫn không ngừng la, không ngừng chửi rủa. Không biết làm thế có được gì không, nhưng cô vẫn muốn cho những người kia biết cô không phải là người dễ khuất phục.
Mãi cho đến khi la mệt, mắng chán. Cảm giác cổ họng muốn rách, yết hầu đau không chịu nổi cô mới ý thức được rằng tên khốn cảnh sát đó sẽ không quay lại.
Rượu bây giờ mới phát huy tác dụng, đầu cô truyền đến từng cơn đau nhức, làm cho đầu óc cô hỗn loạn cả lên.
Đau đầu, đau họng, cộng thêm mệt, khát và khó chịu trong người. Mấy tên cảnh sát chết tiệt, khốn kiếp, cứ như vậy mà bắt giam cô, cô nhất định phải chửi cho đã. Nhất là cái tên khốn nào đó, dám vu oan cho cô buôn ma túy, lại còn đánh cô. Cô tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Cô nhất định phải chửi.
“Sếp!” Cường Tử nhìn Cố Học Văn đi ra, chạy đến trước mặt anh hỏi: “Thế nào? Cô ta có chịu nói hàng để ở đâu không?”
“Không.” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn ánh mắt đầy vẻ chờ mong của người trước mặt: “Bên các cậu thế nào rồi?”