“Không sợ thì về đi.” Trịnh Thất Muội không sợ chết khiêu khích: “Nhưng tuyệt đối đừng có thua đó nhá. Vậy thì mất mặt lắm đó!”
“Cậu chống mắt lên mà xem. Mình sẽ không thua đâu.” Tả Phán Tình đứng dậy, rất nhanh quay đầu lại cười với Trịnh Thất Muội rồi vươn tay: “Cho tớ ít tiền.”
“Cậu là cướp sao?” Thất Muội một bên đưa tiền một bên oán giận: “Tớ là ngân hàng của cậu đấy hả?”
“Cậu làm sao mà có năng lực lớn như vậy.” Phán Tình vỗ vỗ bả vai cô bạn thân: “Cùng lắm thì cậu là cái túi đựng tiền nho nhỏ của mình thôi.”
“Tả Phán Tình.” Trịnh Thất Muội liếc cô, Tả Phán Tình mặc kệ, tiêu sái phất phất tay: “Mình đi nha, chờ tin tốt của mình J”
Cô tuyệt đối phải trả lại mối hận ngày hôm nay.
“Con nhỏ này, thật là.” Trịnh Thất Muội nhìn thấy cô lên xe, kì thật cô muốn gặp tên cảnh sát trong truyền thuyết kia một lần. Có thể bức Tả Phán Tình thành như vậy, quả không đơn giản.
………………… ………………
Tả Phán Tình cứ như thế nổi giận đùng đùng. Về đến nhà còn chưa kịp hỏi bố mẹ đi Bắc Đô du lịch có vui không, thì Ôn Phượng Tuyết và Tả Chính Cương đã vui mừng hớn hở, người bên phải người bên trái kéo cô ngồi xuống.
“Phán Tình à, lúc nãy con với Học Văn đi với nhau hả?”
“Phán Tình à, mấy ngày nay tình cảm của hai đứa phát triển đến đâu rồi?”
“Phán Tình à, con với Học Văn…”
……
“Thôi.” Tả Phán Tình chịu không nổi: “Ba, mẹ, đừng có nói tới anh ta nữa được không, bố mẹ đi Bắc Đô có vui không ạ?”
“Đương nhiên là vui rồi.” Ôn Tuyết Phượng cười nói: “Có ông bà thông gia tốt như thế sao lại không vui chứ, con không cần lo cho chúng ta đâu, nói chuyện của con đi.”
“Điện thoại cho con thì Học Văn nghe máy, hai đứa…”
“Mẹ.” Tả Phán Tình ngồi không yên: “Con mệt rồi, con đi ngủ đây.”
“Ngủ cái gì? Học Văn sắp đến rồi.” Tả Chính Cương vừa nói, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi. Ôn Tuyết Phượng chạy ra mở cửa.
“Học Văn, vừa nhắc đến cháu là cháu đến liền.”
“Chào chú, chào dì.” Cố Học Văn lễ phép nói, ánh mắt ngước nhìn Tả Phán Tình đang ngồi trên sofa trợn ngược mắt, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc, anh bước đến phía bên trái của Tả Phán Tình, ngồi xuống:
“Còn giận hả?”
“Tránh ra.” Tả Phán Tình cứ nhìn thấy mặt anh là lại nổi cơn giận: “Anh tránh xa tôi ra một chút.”
“Túi xách của em này.” Cố Học Văn không so đo với cô, đem túi để lên tay cô, Tả Phán Tình không them cầm lấy, vươn tay chỉ thẳng ra cửa: “Đem đồ tới rồi thì mời anh về, không tiễn.”
“Phán Tình?” Ôn Tuyết Phượng khẽ gắt: “Cái con bé này, sao lại gắt gỏng với cậu ấy vậy hả?”
“Dì ơi, dì đừng mắng cô ấy.” Cố Học Văn bênh vực Tả Phán Tình: “Tại con không tốt, vừa rồi Phán Tình muốn con tới đón, nhưng mà ở cơ quan có việc gấp nên con…”
Nửa câu sau, anh không nói.
“Phán Tình.” Tả Chính Cương lên tiếng: “Con cũng quá nhỏ mọn rồi đó. Học Văn dù sao cũng là cấp trên, phải làm gương ọi người. Con chờ một chút thì có sao đâu!”
“Con không có!” Tả Phán Tình hôm nay mới hiểu sâu sắc câu tục ngữ “đổi trắng thay đen”: “Cố Học Văn, anh nói bậy, rõ ràng là anh…”
Cưỡng hôn tôi. Ba chữ đơn giản kia, Tả Phán Tình không thể nào mà nói nên lời. Cô tức giận đứng vụt lên: “Tôi ghét anh.”