Sau khi cô đi, Cố Học Văn xoay người đem hai tay đặt lên bàn, cố gắng áp chế ngọn lửa vừa mới bị nụ hôn của Tả Phán Tình khơi dậy.
Nhưng chỉ nhớ tới bờ môi ngọt ngào như hai cánh hoa của cô thôi đã đủ làm anh càng thêm hưng phấn
Chết tiết, khả năng kiềm chế của anh từ khi nào lại kém đến vậy. Bước nhanh vào toilet rửa mặt, vừa định đi ra thì Cường Tử đến.
“Sếp, tiểu thư lúc nãy không phải là người lần trước sao?” vừa rồi Cường Tử đang đi lên lầu thì bắt gặp một cô gái đang chạy trối chết, “Cô ấy tìm anh tính sổ chuyện lần trước à?”
Trên mặt Cố Học Văn còn vương lại vài giọt nước, anh liếc nhìn Cường Tử một cái rồi nhàn nhạt nói: “Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”
“Dạ.” Cường Tử gật đầu, đột nhiên hai mắt mở to: “Cái gì, vợ chưa cưới? Sếp, anh đang nói đùa phải không?”
Cố Học Văn rút khăn tay lau mặt, lướt qua người Cường Tử đi ra, một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngoài cửa: “Tôi không thích nói đùa”.
Tả Phán Tình gần như là chạy trốn khỏi cục cảnh sát. Chạy ra cửa, vẫy taxi, cũng không thèm quay lại, cứ như bị ma đuổi.
Môi hơi sưng, vừa rồi căng thẳng quá nên không để ý, bây giờ mới cảm thấy đầu lưỡi cũng hơi đau, tên cảnh sát xấu xa! Định lấy gương ra soi lại phát hiện túi xách của cô không biết đã chạy đi đâu mất rồi.
Chết tiệt.
Lúc này cô mới nhớ, lúc Cố Học Văn hôn cô, cái túi xách bị cô làm rớt trên sàn. Phát hiện này làm cho cả người cô mềm nhũn, tựa đầu vào thành xe ngơ ngẩn.
Làm sao bây giờ? Quay lại đó lấy sao?
Tưởng tượng đến ánh mắt lạnh lẽo của Cố Học Văn, cô không có can đảm quay lại, Nhưng mà trong túi xách còn có di động…
Nếu không phải đang ở trên taxi, cô thật muốn hét lên. Haizzz, bây giờ chỉ còn cách tìm người cầu cứu thôi.
“Anh à, xin lỗi, tôi không đi chỗ vừa nãy nữa, làm ơn cho tôi đến đường Trữ Tây.”
Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa nhà Trịnh Thất Muội
Trịnh Thất Muội đang kinh doanh một shop thời trang. Cô nàng này có con mắt nghệ thuật, lại có kênh nhập hàng đặc biệt. Hơn nữa, cửa hàng được trang trí rất tao nhã, lịch sự. Công việc kinh doanh cũng không tồi!
Để tài xế taxi đứng đợi ngoài cửa, cô chạy vào trong tìm Trịnh Thất Muội mượn tiền trả tiền xe.Giải quyết xong xuôi, cô mới lững thững đi vào, ngồi phịch ở sofa, bất động.
“Sao vậy?” Trịnh Thất Muội dặn dò mấy nhân viên bán hàng, rồi ngồi xuống bên cạnh cô: “Bị cướp hả?” (minhmap: ai zám cướp của chị chứ).
“Đừng nhắc tới nữa.” Tả Phán Tình buồn bực, việc làm thì không có, bây giờ thì tốt rồi, còn bị một tên đàn ông sỗ sàng. Thật là….
“Nào lại đây, đem chuyện không vui nói ra đi, làm cho đại gia ta vui vẻ một chút.” Trịnh Thất Muội rót cho cô ly trà, kéo bánh kẹo để tiếp khách đến trước mặt cô: “Hôm nay tớ có rất nhiều thời gian nha, cho cậu tha hồ hát hò kể khổ”.
“Cậu đi chết đi.” Tả Phán Tình bị chọc tức: “Cậu không phải là người mà? Không thấy người ta đang buồn muốn chết đây hả? Còn không thèm an ủi người ta lấy một câu”
“Cậu cần tớ an ủi sao?” Trịnh Thất Muội lắc đầu thở dài: “Cậu là hiệp nữ Tả Phán Tình, sống dai như gián, đánh hoài không chết, ngay cả chuyện bị bạn trai đá cậu cũng cười trừ cho qua được, thì còn chuyện gì có thể khiến cho cậu không thoải mái đây?”
“Trịnh Thất Muội.”
Mỗi lần Tả Phán Tình khó chịu, cô đều tru tréo cả tên lẫn họ của Trịnh Thất Muội: “Cậu còn nói nữa.”
“Được rồi, để tớ đoán.” Trịnh Thất Muội hơi chớp đôi mi thanh tú, gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Tớ đoán, có liên quan đến vị hôn phu của cậu? Cũng có liên quan đến tên cảnh sát xấu xa kia đúng không?”