“Không thành vấn đề.” Cố Học Văn đứng lên, đi tới trước mặt Tả Phán Tình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì tức giận mà đỏ bừng lên: “Vậy đến chỗ ba mẹ em mà nói đi, hoặc là tới chỗ ba mẹ tôi nói cũng được. Nếu không nữa thì em đi tới Bắc Đô nói với ông nội tôi. Chỉ cần em nói. Tôi sẽ đồng ý.”
“Anh…” Tả Phán Tình một hơi cũng không thở ra nổi: “Anh có ý gì? Anh tưởng tôi không dám?”
“Dám.” Cố Học Văn chỉ ra ngoài cửa, vẻ mặt bất động như núi: “Vậy mau đi nói đi. Nếu em dám nói, hôn sự kia liền hủy bỏ. Nếu em không dám, ngày mười tám tháng sau, em cứ chờ gả cho tôi đi.”
“Cố Học Văn.” Ngực Tả Phán Tình phập phồng kịch liệt, vung tay chỉ vào ngực anh, vẻ mặt căm hận: “Anh vì sao lại muốn kết hôn với tôi? Cố gia nhà anh là gia đình có tiền có thế. Nói thẳng ra là, anh muốn dạng con gái như thế nào mà chẳng được? Ba mẹ anh vì sao lại muốn anh vội vã kết hôn như vậy? Đây chẳng phải là minh chứng cho việc anh có bệnh không thể tiện nói ra sao? Đúng không?”
Thân thể Cố Học Văn có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn Tả Phán Tình không mang theo một tia cảm xúc nào, cứ như đang chiêm ngưỡng một đứa trẻ không biết gì: “Em nói xong chưa? Nói xong thì em có thể đi được rồi.”
“Là bệnh gì mà không thể nói ra vậy?” Ánh mắt Tả Phán Tình mang theo một tia ác độc: “Anh có bệnh sao? Hay là anh không thể làm ‘chuyện ấy’?”
Sắc mặt Cố Học Văn rốt cuộc cũng có một chút dao động, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, đột nhiên vươn tay giữ lấy eo, cúi đầu, chuẩn xác đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Ư ư…” Tả Phán Tình không thể tin được anh sẽ làm động tác như vậy với cô, bàn tay giơ lên định đánh tới, lại bị bàn tay to lớn của anh nhanh chóng bắt được, chỉ một động tác đã đem tay cô khóa lại phía sau.
Hai tay bị anh dùng một tay nắm chặt ở sau lưng, tay kia của anh giữ lấy cổ cô không cho cô giãy dụa. Môi lưỡi mãnh liệt chui vào khoang miệng của cô, hút lấy từng chút từng chút ngọt ngào trên môi cô.
Đầu lưỡi đảo qua từng tấc một, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô bắt nó phải cùng anh chơi đùa.
Tả Phán Tình trừng mắt nhìn anh, không thể nào giãy khỏi anh khiến cô cực kỳ tức giận, ấm ức hé miệng định cắn đầu lưỡi anh một cái, vậy mà anh bỗng dưng mút một cái thật mạnh, cuốn đầu lưỡi của cô vào trong miệng anh, động tác đột ngột đó khiến cô hoàn toàn không có phòng bị, hạ răng nanh xuống, cắn phải đầu lưỡi của chính mình.
Mùi máu tươi tràn ra khoang miệng, lại càng khơi gợi sự điên cuồng của Cố Học Văn, anh chẳng những không buông cô ra, ngược lại quấn quýt càng sâu.
Tả Phán Tình sợ hãi, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự khác biệt giữa sức lực của đàn ông với phụ nữ. Đặc biệt là người đàn ông trước mắt này.
Đầu lưỡi vừa tê lại vừa đau, hai tay bị nắm chặt, không thể lên tiếng cô chỉ có thể phát ra từng tiếng ư ư kháng nghị: đồ khốn nạn, buông ra…
Bàn tay của anh di chuyển xuống phía dưới, nắm lấy mông cô, Tả Phán Tình không còn chỗ để né tránh, cơ thể dán chặt vào cơ thể anh, bụng dưới bỗng đụng phải một thứ gì đó rất cứng, đó là?
Mặt đỏ lan lên tận cổ, nỗi sợ hãi trong lòng khiến khóe mắt cô tràn ra hai hàng lệ.
Nước mắt rơi xuống, nếm được vị mặn trong miệng cô, ánh mắt Cố Học Văn tối xầm, rời khỏi cánh môi cô, nhưng vẫn không buông tay chỉ chuyển sang đỡ lấy thắt lưng cô.
Cơ thể Tả Phán Tình hơi nhũn ra, vừa rồi cô thật sự sợ hãi, sợ Cố Học Văn sẽ làm gì cô thật.
Cô ngẩng đầu lên không chút khách khí trừng mắt, bàn tay trắng nõn vung lên chuẩn bị tát vào mặt anh. Tay bị Cố Học Văn bắt lấy, ánh mắt anh nhìn cô thâm trầm khó đoán.
“Đừng chọc giận tôi. Okie?”
Tuy rằng anh không nói sẽ có hậu quả gì, chỉ vô thức lấy tay vuốt ve cánh môi Tả Phán Tình, vẻ uy hiếρ trong mắt hiện lên rõ ràng.
Lúc này trên người anh tràn ngập khí thế mãnh mẽ, khiến cho cơ thể Tả Phán Tình không tự giác rụt lại một chút.