Tâm trạng cô vô cùng hạnh phúc, người đầu tiên cô nghĩ tới là Trịnh Thất Muội, bèn gọi điện hẹn cô nàng ra ngoài.
Nửa giờ sau, Trịnh Thất Muội rốt cuộc cũng xuất hiện ở trước mặt Tả Phán Tình. Hai người chọn ngồi ở một quán cà phê theo phong cách gia đình khá yên tĩnh.
“Không phải cậu đang ở Bắc Đô à? Sao đã quay về rồi?” Trịnh Thất Muội nhìn Tả Phán Tìn từ đầu đến chân: “Thế nào? Cảm giác gặp ba mẹ chồng tương lai ra sao?”
“Cái gì.” Tâm trạng Tả Phán Tình hôm nay rất tốt, không muốn nghĩ tới cái người khiến cô phải mất hứng: “Cậu đừng có nhắc tới cái tên đó nữa được không?”
“Tên nào cơ?” Trịnh Thất Muội cố ý: “A cái anh chàng họ Cố kia hả. Tên là gì nhỉ? Cố Học Văn phải không? Thế nào, lần này đi Bắc Kinh có phải bị người ta đột phá vòng vây thành công rồi hay không? Hai người phát triển đến tầng thứ bao nhiêu rồi?”
“Tầng cái đầu nhà cậu.” Tả Phán Tình không chút khách khí gõ lên đầu bạn mình một cái: “Bọn mình không xảy ra chuyện gì cả. Mình chỉ ở lại Bắc Đô có một ngày đã quay về rồi.”
“Mới một ngày mà cậu đã về rồi á, không phải chứ? Cái tên đó có phải bị bất lực hay không vậy? Có một cô gái xinh đẹp như vậy ở bên cạnh lại không ra tay?”
“Trịnh Thất Muội.” Tả Phán Tình nhìn nhìn xung quanh, may mắn là trong quán cà phê lúc này đang vắng người, bằng không thì cô xấu hổ chết mất: “Cậu nói bậy bạ cái gì đó hả?”
“Không phải sao. Mình cứ nghĩ mãi, vì sao nhà bọn họ lại mời cậu tới Bắc Kinh. Không phải là muốn cho hai người gạo nấu thành cơm hay sao? Nếu đã là như thế, vậy hai người các cậu sao có thể cái gì cũng không có nhỉ?”
“Mình nói không có là không có.” Tả Phán Tình trừng cô: “Cái cậu này đầu óc toàn tư tưởng hủ bại, hai ngày nay mình đều ở nhà thiết kế. Hôm nay mình hẹn cậu ra đây là muốn nói với cậu. Mình phỏng vấn thành công rồi. Là một công ty trang sức mới thành lập, thứ hai là bắt đầu đi làm.”
“Thật sao.” Trịnh Thất Muội vỗ tay: “Nếu như thế thì hông phải bữa ăn hôm nay cậu chạy không thoát sao. Mau mời khách đi.”
“Chuyện này không thành vấn đề.” Tâm trạng Tả Phán Tình rất vui vẻ: “Nhưng mà, không cho cậu nhắc tới người kia, bằng không mình trở mặt đấy.”
“Không nhắc nữa. Không nhắc nữa.” Trịnh Thất Muội vươn tay: “Quà đâu?”
“Quà gì?” Tả Phán Tình phẩy phẩy tay: “Ngại quá, mình vội về quá, không kịp mua mất rồi.”
“Tả Phán Tình.” Trịnh Thất Muội trừng cô: “Cậu chả có tí nghĩa khí gì cả. Tuyệt giao.”
“Được, tuyệt giao.” Tả Phán Tình không sợ: “Thế bữa cơm này mình cũng không phải mời nữa chứ.”
“Cậu đừng có mơ.” Trịnh Thất Muội xem thường cô: “Ăn xong bữa này rồi mới tuyệt giao.”
“Ha ha ha ha.” Tả Phán Tình cười ngặt nghẽo: “Cậu làm tớ buồn cười muốn chết. Chỉ sợ ăn xong bữa này, chúng ta muốn tuyệt giao cũng không được.”
Hai người hi hi ha ha cười đùa, Tả Phán Tình vui vẻ, đem Cố Học Văn ném khỏi đầu. Kết hôn ư? Để ột mình anh ta kết đi.
…
Tả Phán Tình trở về nhà, bắt đầu chuẩn bị đi làm. Buổi tối lại nhận được một cú điện thoại.
“Tả tiểu thư, chúng tôi là công ty trang sức XX. Là thế này, trải qua quá trình xét duyệt, có lẽ cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Vì thế, thứ hai tới cô không phải đến đi làm nữa.”
“Vì sao?” Tả Phán Tình thật sự bất ngờ: “Lúc trước không phải các anh nói mọi thứ đều rất tốt sao? Xin hỏi lý do vì sao?”
“Chuyện này, tóm lại, thứ hai cô không cần đi làm.” Người kia nói xong liền cúp điện thoại.
Nhìn thấy điện thoại bị ngắt, Tả Phán Tình nửa ngày mới hồi phục tinh thần. Mọi chuyện vì sao lại biến thành như vậy chứ?
Khi phỏng vấn đối phương có vẻ rất vừa lòng với tác phẩm của cô, vì sao lại ngay lập tức nói không cần nữa?
Tả Phán Tình rất đau đầu, ở nhà loanh quanh nửa ngày cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra, trong lòng cô đã có quyết định.