Lúc này, trong mộng đẹp của cô, không có những chuyện phiền não, dễ chịu đến mức khiến cho cô khẽ thở phào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào gối ôm, chân gắp quanh một vòng, ôm lấy toàn bộ chiếc gối. Lại thầm than trong lòng: thật sự là rất thoải mái mà.
Cố Học Văn đã sớm thức giấc, cuộc sống của anh vẫn luôn rất quy củ. Nhớ tới người trên giường, cái cô nàng kia ban đầu còn ngủ ở bên kia giường từ lúc nào đã lăn một vòng rúc lại gần anh. Tiện thể còn đem hai tay đặt lên ngực anh nữa.
Cái chăn cũng vì động tác của cô mà trượt xuống giường, váy ngủ cũng đã sớm lộn xộn, bị vén lên tới tận bắp đùi, cặp đùi trắng ngần của Tả Phán Tình lúc này lại đang vắt ngang qua hai chân anh. Không chỉ có như thế, cô còn cọ tới cọ lui…
Ách. Cơ thể Cố Học Văn không thể tránh khỏi việc có phản ứng. Nhìn thấy dưới quần đùi đã dựng lều trại, anh muốn gỡ tay Tả Phán Tình ra thì cô lại càng ôm chặt.
Dán vào trong ngực anh, đôi môi đỏ mọng của cô lướt nhanh qua phần nhô lên trên ngực anh. Cố Học Văn hít một hơi thật sâu. Trừng mắt với người con gái đang say ngủ trong lòng.
“Tả Phán Tình…” Nếu cô còn không buông anh ra, anh tuyệt đối sẽ không ngại cho cô biết thế nào gọi là dê xồm.
“Mẹ, đừng ồn mà.”
Tả Phán Tình khua khua tay, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng. Giọng nói của Ôn Tuyết Phượng từ khi nào lại ồ ồ như vậy?
Mở to mắt, đầu tiên chỉ nhìn thấy một làn da nâu vàng màu tiểu mạch, đây là chuyện gì vậy?
Hậu tri hậu giác vươn tay chọt chọt, đang khi quan sát hai cái chỗ tròn tròn gồ lên thì đột nhiên mở to hai mắt nhìn, ánh mắt hướng về phía trước, liền nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Cố Học Văn, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn cô chằm chằm.
“A.” Không thể tránh khỏi một tiếng thét chói tai, lúc tỉnh ra mới phát hiện hai tay mình đang ôm lấy ngực người ta, hai chân còn quấn quanh anh ta nữa…
“A…” lại là một tiếng thét chói tai, âm lượng còn lớn hơn khi nãy.
“Ngừng.” Một tiếng thản nhiên, vậy mà có tới mười phần hiệu quả. Tả Phán Tình ngừng hét, vươn tay chỉ vào Cố Học Văn: “Anh, anh làm gì tôi vậy?”
“Vì sao cô không nói, là cô đã làm gì với tôi?” Cố Học Văn nhướn mi, ánh mắt hiện lên một chút tinh quái: “Cô ngủ đến nửa đêm thì trèo lên giường của tôi, sáng sớm lại còn ăn đậu hủ của tôi. Tôi thật không biết, cô lại thèm khát tôi đến vậy.”
“Anh. Anh mới thèm khát.” Khuôn mặt Tả Phán Tình đỏ như gấc, lúc này quả thật là cô đang ở trên giường của anh. Cô…
“Không có sao?” Ánh mắt Cố Học Văn đảo qua người cô: “Ý cô muốn nói là, tôi bảo cô cô đến ngủ trên giường tôi, tôi để cho cô quấn lấy tôi như bạch tuộc không chịu buông?”
“Tôi, anh…”
Tả Phán Tình đã tỉnh táo hoàn toàn, tay chân phối hợp đứng dậy rất nhanh, không quên kéo lại váy ngủ của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn.
Bộ dáng cô xấu hổ, Cố Học Văn thì sung sướng.
“Tôi thật không ngờ cô lại khao khát tôi đến vậy?” Vươn tay kéo lấy tay cô, xoay người một cái đem cô đặt ở dưới thân: “Cần gì phải mượn cớ mộng du để trèo lên giường của tôi chứ? Nếu cô muốn, tôi không ngại hy sinh một chút để thỏa mãn cô.”
“Cố Học Văn.” Lại còn hy sinh sao? Anh ta nghĩ anh ta là ai vậy? Tả Phán Tình vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng quả thật cô không thể nghĩ ra ngày hôm qua mình làm như thế nào mà lên được giường của anh, chẳng lẽ thật sự giống như những gì anh ta nói, cô thật sự bị mộng du?
“Anh. Anh tránh ra, ai muốn anh thỏa mãn?” Tả Phán Tình thẹn quá hóa giận: “Tôi thà đi tìm trâu, cũng không thèm tới tìm anh. Anh cứ yên tâm đi.”