“Ư ư ư.” Lưu manh, dê xồm. Anh buông tay ra.
Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa. Váy trên tay cô rơi xuống đất cô cũng không thèm quan tâm, chỉ còn nội y trên người cô tay đấm chân đá muốn Cố Học Văn buông cô ra, nhưng thân thể anh ta cứng như thép, tay cô đã đau muốn chết mà anh ta vẫn bất động
như cũ.
“Ư ư ư.” Anh buông ra, Tả Phán Tình không làm gì được anh ta, chỉ có thể liều mạng dùng ánh mắt trừng trừng nhìn anh ta: “Ư ư ưm”
Anh buông ra, tôi bảo anh buông ra, có nghe không hả???
“Tôi có thể buông cô ra, nhưng cô phải hứa là không được kêu.” Cố Học Văn thừa nhận tình huống này là ngoài ý muốn, anh cũng đâu có muốn vào nhìn cô thay quần áo.
Anh buông ra. Nếu ánh mắt Tả Phán Tình có thể giết người thì chắc chắn lúc này trên người Cố Học Văn đã bị xuyên qua mấy cái lỗ rồi.
“Cô không kêu, tôi sẽ thả tay ra.”
Cố Học Văn che miệng cô, vì không để cho cô tấn công mình nên anh đơn giản ôm chặt cô, tư thế như vậy làm cho anh có cảm giác cơ thể đang ở trong lòng mình thật mềm mại.
Cảm giác này khác với những loại tiếp xúc thân mật khác, làm cho tim anh đập nhanh mất mấy nhịp.
“Ư ư ư.” Khốn nạn, đồ khốn nạn, anh đi chết đi. Tả Phán Tình thật sự nổi điên rồi.
Mắt cô bắt đầu đỏ lên, trên mặt vừa mới đánh phấn, giờ này lại thêm tức giận nên khuôn mặt cô càng đỏ bừng, cô trừng mắt với anh, hận không thể đập nát cái vẻ mặt kia của anh, bộ dạng cô lúc này thoạt nhìn có vài phần dữ tợn.
Cố Học Văn mím môi lại, mang theo một tia cười: “Cô đồng ý không kêu lên. Tôi lập tức buông cô ra.”
Tả Phán Tình trừng mắt, ở trong lòng thề, chỉ cần cô thoát khỏi móng vuốt của tên dê xồm này, cô nhất định phải làm cho anh ta “đẹp mặt”.
“Không đồng ý sao?”
Cố Học Văn nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh kia của cô, khuôn mặt đã hóa trang giống mặt quỷ của cô càng làm cho anh không nhìn rõ được vẻ mặt thực của cô, nhưng còn đôi mắt.
Trong ánh mắt cô đã có thêm vài phần tức giận, đủ để anh biết rằng, Tả Phán Tình cô gái đang ở trong lòng anh kia giờ phút này chẳng khác gì một quả bom, chỉ cần kich thích một chút là sẽ có bùng nổ ngay.
“Cô không đồng ý, được thôi, tôi đây cũng chỉ có thể tiếp tục che miệng cô lại, sau đó từ từ đợi bố mẹ cô bước lên, rồi nhìn thấy chúng ta như thế này.”
“Ư ư ư.” Đê tiên, vô sỉ, hạ lưu. Tả Phán Tình không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng mấy tiếng “ư ư” để kháng nghị. Cố Học Văn vẫn bất động như núi.
Anh không buông tay. Tả Phán Tình lại không thể giảy ra được. Ánh mắt cô quét quanh phòng, nhìn thấy đám đồ vật này nọ bèn nảy ra một ý, cô gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cặp mắt kia nhìn anh với vẻ cầu xin làm cho Cố Học Văn nhẹ nhàng thở ra, buông lỏng cánh tay đang che miệng cô, thân thể Tả Phán Tình được tự do, cô liền chạy đến đầu
giường cầm cái kéo, đâm về phía Cố Học Văn. (minhmap: ấy chết, chị cầm kéo đâm anh rồi nửa đời sau của chị biết trong cậy vào ai đây, hic hic hic).
“Đồ dê xồm, anh chết đi.”
Cố Học Văn buông Tả Phán Tinh ra, sau đó muốn đi ra ngoài, liền nghe thấy đằng sau truyền đến mấy tiếng động, không kịp nghĩ ngợi, anh nhảy sang bên cạnh tránh né đòn công kich của Tả Phán Tình.
“Đồ khốn kiếp, tôi muốn giết anh.” Tả Phán Tình thấy anh né được, lửa giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, lại hướng về phía anh đâm tiếp.
Phòng Tả Phán Tình cũng không lớn, lại đặt thêm giường với bàn học, nên chỗ trống cũng không nhiều lắm, Cố Học Văn vì tránh Tả Phán Tình nên nhanh chóng nhảy vọt đến chỗ chiếc giường.
“Cô bình tĩnh một chút. Tôi không cố ý mà.”
“Không cố ý cũng phải chết.”