“Nghe không hiểu?” Vẻ mặt Hiên Viên Diêu có chút phức tạp. Môi làm thành một đường thẳng tắp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thang Á Nam, tay cầm súng lại siết chặt một chút.
“Á Nam. Anh đã cứu ông già, đã cứu tôi. Đừng có ép tôi. Hôm nay, anh nói thật đi, như vậy tôi sẽ chỉ phế tay chân của anh, còn có thể để lại cho anh một cái mạng. Nếu anh không chịu…”
Câu nói bị bỏ lửng, nhưng mà anh ta tin Thang Á Nam đã hiểu. Miệng ba vết thương trên người Thang Á đều chảy máu, Trịnh Thất Muội đang ở chỗ rẽ cầu thang chỉ cảm thấy màu máu tươi vô cùng chói mắt, định nói gì, muốn gọi hai tiếng, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Cổ họng nghẹn cứng giống như có một cây kim đang đâm vào ở đó, chua chát mà đau đớn.
“Thiếu gia, Á Nam không biết thiếu gia đang nói gì.”
“Pằng…” Cuối cùng súng nhắm thẳng vào vị trí trái tim của Thang Á Nam.
Anh ta theo tiếng súng ngã xuống, sau khi thân thể cố gắng động đậy hai cái thì không nhúc nhích gì nữa.
“A…” Trịnh Thất Muội lúc này rốt cuộc cũng chịu không nổi, nếu lúc trước Thang Á Nam cưỡng chế Tả Phán Tình mục đích là không muốn làm tổn thương cô, đó không phải là biểu hiện rằng trong lòng của anh ta đối với cô có chút quan tâm?
Hay có thể nói thái độ của anh ta đối với cô vẫn luôn là bảo vệ cô?
Trong đầu lại hiện lên lúc ở Bắc Đô, sau khi chịu một trăm roi da, anh ta nói với cô. Em mau quay về thành phố C, tìm một người đàn ông tốt mà lấy.
Là cô, là cô cố chấp muốn đi theo anh ta đến Mỹ, sự tình sau đó, tuy rằng không ở trong phạm vi khống chế của cô, nhưng mà công tâm mà nói, Thang Á Nam thật sự có làm tổn thương cô không?
“Không được. Không được. Không được…” Lảo đảo vọt tới bên cạnh người đàn ông đó, thân người cao lớn nằm trên mặt đất, không ngừng đổ máu.
Nước mắt của cô rốt cuộc cũng không khống chế được, liều mạng lay người anh ta, không ngừng kêu tên anh ta.
“Thang Á Nam, Thang Á Nam. Anh tỉnh lại cho tôi, anh có nghe thấy không? Anh tỉnh lại mau. Anh không được chết, anh không được chết.”
“…” Đôi mắt của Thang Á Nam lúc này vẫn chưa nhắm lại, nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, anh ta cố gắng nâng tay phải không bị thương lên, chạm vào má của Trịnh Thất Muội, nhưng rất khó khăn, ánh mắt cuối cùng liếc nhìn Hiên Viên Diêu một cái.
Trong ánh mắt đó có một tia cầu xin: “Diêu…”
Anh ta không gọi Hiên Viên Diêu là thiếu gia, mà gọi anh ta bằng tên.
Mười một năm trước, cậu thiếu niên mới mười bảy tuổi lần đầu tiên vào Hiên Viên gia, nhìn thấy Hiên Viên Diêu nhỏ hơn anh ta ba tuổi: “Thiếu gia, sau này tôi sẽ là vệ sĩ của cậu.”
“Vệ sĩ?” Lúc ấy Hiên Viên Diêu chỉ mới mười bốn tuổi hừ lạnh một tiếng: “Anh làm gì? Tôi cần gì phải nhờ cậy anh làm vệ sĩ cho tôi?”
“Thiếu gia cần, tôi đều có thể” Thang Á Nam rõ giọng, khi đó còn không cao lớn như hiện tại, nhưng khí thế trên người cũng đã không thể khinh thường.
Hiên Viên Diêu cười quỷ nguyệt: “Tốt, chúng ta tỷ thí, anh thắng tôi, tôi cho anh làm vệ sĩ của tôi”
“Nếu anh thua…” Đề tài vừa chuyển, trên mặt non trẻ của Hiên Viên Diêu có vài phần xảo quyệt: “Nếu anh thua, thì sẽ là bạn của tôi.”
“Bạn?” Thang Á Nam chấn kinh một chút: “Thiếu gia, thuộc hạ không xứng làm bạn của thiếu gia.”
“Vậy thì đừng thua.”
Ngày đó, Thang Á Nam dùng hết chiêu, đánh bại tên thiếu niên đó. Nhận được một câu là thật không thú vị.
Từ đó vể sau, Thang Á Nam vẫn gọi Hiên Viên Diêu là thiếu gia, cho đến một ngày, Hiên Viên Diêu bảo gọi anh ta bằng tên. Đó là sau khi Thang Á Nam lấy thân chắn súng cứu anh ta, anh ta vỗ bờ vai của Thang Á Nam nói: “Á Nam, từ nay về sau, anh chính là huynh đệ của tôi, tôi đồng ý cho anh gọi tôi bằng tên.”
Thang Á Nam lại vẫn xa cách mà lễ nghĩa như cũ: “Thiếu gia, lễ nghĩa không thể bỏ. Thiếu gia vĩnh viễn là thiếu gia của tôi”
“Thang Á Nam, anh thực không thú vị.” Lại một lần, Hiên Viên Diêu cảm thấy không thú vị. Từ đó về sau, không đề cập qua yêu cầu này nữa.
Còn hiện tại, Hiên Viên Diêu nghe Thang Á Nam gọi tên mình như vậy, trong lòng đã hiểu được, mục đích của anh ta. Thân người từng bước hướng về phía trước, nhìn người đàn ông sắp tắt thở trên mặt đất.
“Anh yên tâm, anh chết rồi, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, sẽ không làm gì cô ta.”
Thang Á Nam nhận được lời hứa của anh ta, thân thể nghiêng qua một cái, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Không được…” Trịnh Thất Muội không thể chấp nhận, không ngừng lay người Thang Á Nam: “Tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh được không? Anh đừng chết. Anh không được chết, anh tỉnh lại cho tôi, tôi không muốn anh chết.”
“Thang Á Nam. Thang Á Nam, anh tỉnh lại, tỉnh lại đi…”
Mặc kệ Trịnh Thất Muội gọi như thế nào, khóc như thế nào, người đàn ông đó cũng không có một chút phản ứng, cuối cùng cô không thể chấp nhận, thân thể mềm nhũn, ngất luôn bên cạnh.
Lúc tỉnh lại, cô liền nhìn thấy Hiên Viên Diêu đứng ở bên giường. Khoanh tay lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Trịnh Thất Muội, cô có thể đi rồi.”
“Hiên Viên Diêu, anh không phải người.” Trịnh Thất Muội đứng dậy nhắm phía anh ta, gắt gao cầm vạt áo của anh ta: “Anh sao có thể như vậy? Anh ấy đối với anh trung thành như vậy, vì anh làm nhiều việc như vậy, vậy mà anh chỉ vì anh ấy cứu Phán Tình mà giết anh ấy, anh không phải là người? Anh có nhân tính hay không?”
“Nói xong chưa?” Hiên Viên Diêu làm ngơ trước lời chỉ trích của cô: “Cô nếu chưa nói xong, tôi cho cô tiếp tục nói. Nếu nói xong rồi, có thể mang hành lý của cô rời khỏi.”
Trịnh Thất Muội thân thể nhũn ra, bất lực ngồi dưới đất. Rời đi, rời đi như thế nào?
Sau khi cô phát hiện ra sự việc, cô làm sao đi được?
“Anh sao có thể? Hiên Viên Diêu, tôi yêu anh ấy. Tôi đã yêu Thang Á Nam, anh đã giết anh ấy, anh đã giết anh ấy.”
Cô làm sao còn muốn đi? Trái tim của cô đã không thuộc về cô nữa, Thang Á Nam không biết lúc nào đã lấy đi trái tim của cô. Ngay lúc cô phát hiện ra trong tim mình có anh ta, thì anh ta đã chết, cô biến thành một người không có trái tim.
“Hiên Viên Diêu, anh không phải là người, anh thật sự không phải là người.”
Trịnh Thất Muội nước mặt đầy trên khuôn mặt, khóc không thành tiếng. Hiên Viên Diêu nhìn thấy cô chảy nước mắt, mi tâm nheo lại, ánh mắt đảo qua đầu giường: “Tất cả giấy tờ cô cần đều ở trong đó, vé máy bay là ngày mai, hiện tại thời gian còn sớm, nếu cô muốn, tôi có thể cho dẫn cô đi thăm mộ của anh ta.”
“Mộ?” Trịnh Thất Muội không chịu nổi, mộ sao.
Chữ mộ đó, chính là nhắc nhở cô, Thang Á Nam đã chết. Thật sự đã chết, đã chết trước mặt cô.
Hít mũi, cô đứng lên nhìn Hiên Viên Diêu, ánh mắt lạnh như băng tràn ngập thù hận: “Hiên Viên Diêu. Anh sẽ bị báo ứng.”
“Báo ứng?” Hiên Viên Diêu hừ lạnh: “Tôi chưa bao giờ tin mấy cái đó.”
“Hiên Viên Diêu, anh nhất định sẽ bị báo ứng.” Trịnh Thất Muội nghĩ đến Hiên Viên Diêu chỉ vì ích kỷ mà làm tất cả, giọng nói phát ra âm lãnh: “Tôi nguyền rủa anh, tôi nguyền rủa anh đời này đều không có ai yêu. Tôi nguyền rủa người yêu anh sẽ gặp bất hạnh. Bởi vì anh là một người đáng thương, anh căn bản không hiểu yêu là gì.”
“Tốt.” Hiên Viên Diêu cười lạnh: “Tôi đây thật mong đợi, lời nguyền rủa của cô không linh nghiệm.”
Không chút để ý tới Trịnh Thất Muội, anh ta xoay người rời đi. Trịnh Thất Muội nắm chặt tay, dùng tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài: “Hiên Viên Diêu, tôi muốn đi thăm anh ấy.”
“Tôi sẽ cho người sắp xếp.”
Sau đó không lâu, Trịnh Thất Muội thăm mộ của Thang Á Nam, ở một mộ đá lớn ở trong vườn, trên mắt đá lạnh như băng có ba chữ Thang Á Nam thật to, bên cạnh còn có tên tiếng Anh Saman Tang.
Nhớ lần trước anh ta đã nói qua với cô, tên tiếng Anh của anh ta là Saman.
“Thang Á Nam, anh là một thằng vô lại.” Vì cái gì, vì cái gì anh ta không sớm nói cho cô biết? Vì cái gì anh ta không nói cho cô biết anh đi cưỡng chế Tả Phán Tình là để cô ấy chạy trốn an toàn?
Vì cái gì anh ta không nói anh ta và Hiên Viên Diêu không đồng lòng?
Nếu anh ta nói, như vậy cô với anh ta nhất định sẽ không cãi nhau. Nếu anh ta nói, như vậy cô đã sớm nói cho anh ta biết.
Cô yêu anh ta, từ lúc trước, đã yêu anh ta. Vì yêu nên khiến cô vừa yêu vừa hận người đàn ông này.
“Vô lại. Anh chính là thằng vô lại.” Vì cái gì không nói? Vì cái gì muốn cho cô một mình? Trịnh Thất Muội, số mệnh của mày thật xấu, thật sự quá xấu. Cúi người xuống, môi hôn lên bia mộ lạnh băng kia, cô nghe giọng của mình nhỏ đến mức chỉ có cô nghe được.
“Thang Á Nam, em yêu anh. Em sẽ chờ anh, mãi chờ. Chờ anh kiếp sau tới tìm em, lần này anh phải nhanh lên. Bằng không, em sẽ chạy trốn cùng người khác.”
Một trận gió thổi qua ngôi mộ, lời của cô bị thổi đi trong gió. Hít mũi, thân thể Trịnh Thất Muội đứng thẳng rời đi.
Ở phía sau cô, Hiên Viên Diêu đứng ở chỗ rất xa nhìn bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt của cô rời đi, mi tâm hơi hơi nheo lại, A Long lúc này tới gần hai bước, giọng nói có chút dò hỏi.
“Thiếu gia, cứ như vậy để cô ta đi sao?”
“Ừ.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Cho người tiễn cô ấy lên máy bay. Trên đường đưa về Bắc Đô, không được phép mắc sai lầm.”
“Vâng.” A Long gật đầu, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu: “Tôi tưởng là, thiếu gia muốn tiếp tục giữ cô ta để dụ Tả Phán Tình đến.”
“Không.” Hiên Viên Diêu rất rõ về điểm này: “Cố Học Văn sẽ không để cho Tả Phán Tình đến Mỹ, cô ấy cũng sẽ không đi.”
A Long trầm mặc, dù sao không giống Thang Á Nam, đi theo Hiên Viên Diêu một thời gian dài, biết anh ta suy nghĩ gì. Tận bên trong chính là nghi vấn, nếu không thể dụ Tả Phán Tình đến Mỹ, có phải Hiên Viên Diêu đối với Tả Phán Tình đã hết hy vọng?
Anh ta trầm mặc, Hiên Viên Diêu quay sang, ánh mắt đảo qua mặt anh ta, giọng nói lạnh vài phần: “Có phải anh cũng cho tôi rất độc ác không?”
“Không có.” A Long lắc đầu, anh ta cũng không muốn chết, hoài nghi quyết định của Hiên Viên Diêu: “Thang thiếu phản bội Long đường, thiếu gia không ra tay với Trịnh Thất Muội đã là khách khí rồi.”
Hiên Viên Diêu quay sang, bước vài bước về phía trước, nhìn mộ bia của Thang Á Nam, thật lâu không nói.
Trịnh Thất Muội một lần nhớ lại là một lần đau khổ, nói còn chưa dứt lời, đã muốn khóc, giọng nói có chút run rẩy: “Phán Tình, tớ khổ quá.”
“Thất Thất.” Tả Phán Tình không ngờ, cô vậy mà đã trải qua nhiều việc như vậy. Thang Á Nam là nằm vùng? Phản bội Hiên Viên Diêu? Cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Đưa khăn giấy tới tay Trịnh Thất Muội, ôn nhu an ủi: “Đừng suy nghĩ nữa, uống chút thức uống nóng đi, làm cho người ấm lên, như vậy cũng thoải mái một chút.”
“Cám ơn.” Trịnh Thất Muội rút khăn ra lau nước mắt, bưng cà phê lên uống, cảm giác một trận buồn nôn đột nhiên trào lên ngực.
Đặt cốc cà phê xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhúm lại, vẻ mặt khó chịu.