“Đúng vậy. Công việc nhiều quá.”Tả Phán Tình cũng không biết giám đốc Chu đó có phải cố ý hay không, dù sao mỗi ngày đều giao cho cô rất nhiều công việc.
Chuyện đó cũng không quan trọng. Quan trọng là bản vẽ đẹp cách mấy thì giám đốc Chu vẫn hết lần này đến lần khác không hài lòng, nhiều lần bảo cô làm lại. Thậm chí còn chỉ trích bản vẽ của cô chính là rác rưởi. Không thể hiện được tinh thần công ty một chút nào.
Cho dù như vậy cũng thôi đi, đằng này khi quản lí Chu mở cuộc họp hàng tuần còn lấy báo cáo của cô ra đọc cho đồng nghiệp nghe, nói những điều cô đã vắt hết óc suy nghĩ là thiếu một chút phóng đại.
Phê bình những nhà thiết kế khác ở đây có nét bút vụng về. Cứ như thế dẫn tới việc cô ở công ty nhận ánh mắt hết sức ái ngại của mọi người. Hiện tại rất nhiều đồng nghiệp có ý kiến về cô, có hai người vốn đang thiết kế thành công thấy cô giọng nói liền châm biếm, nói cô không hổ là người của công ty lớn tới, ý kiến đưa ra đúng là nói trúng tim đen…
Như vậy chung quy cuối cùng cũng chỉ khiến cô phải thường xuyên thức dậy sớm, hơn một tháng này, Tả Phán Tình so với khi đi làm ở thành phố C còn mệt mỏi hơn nhiều.
“Đừng vẽ nữa.” Cố Học Văn không muốn nhìn bộ dạng này của cô, mặt mày tràn đầy bất đắc dĩ, mỏi mệt, còn muốn căng mình lên để không ình gục xuống: “Đi. Nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng…” Hôm nay bản thiết kế của cô lại bị trả lại, không vẽ không được. Ánh mắt giám đốc Chu nhìn cô, không biết có bao nhiêu khủng bố, cô thậm chí còn hoài nghi mình có khi nào đã đắc tội với người phụ nữ này hay không.
“Không nhưng nhị gì hết.”Cố Học Văn ôm cô đứng dậy, rút cây bút vẽ ra, bế cô trở về phòng, công việc quái quỷ gì vậy? Làm đến mức cơ thể tàn tạ, anh nhất định phải bắt cô từ bỏ công việc này.
“Bản vẽ kia ngày mai phải giao.”
“Ngày mai vẽ cũng vậy.” Cố Học Văn cường thế mang cô về phòng. Đặt cô lên trên giường, chỉ vào đôi mắt cô: “Em xem em kìa, vài ngày không ngủ ngon rồi. Ngay cả buổi tối nằm mơ cũng vẽ. Em muốn giày vò bản thân thế này phải không?”
“Em cũng không có biện pháp mà.” Giám đốc Chu ấy, sau này nghe nói, hình như là mới vừa chia tay bạn trai, tính khí rất kinh khủng. Nếu Tả Phán Tình làm việc không tốt, chị ta lại muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Trước đây lúc làm nhân viên dưới quyền của trưởng phòng Vương thật sự chưa bao giờ có cảm giác đi làm là một chuyện vô cùng thống khổ. Cũng không cảm thấy vẽ là một chuyện rất thống khổ.
Bây giờ thì tốt rồi, đi làm và vẽ không biết sao liền biến chất. Cảm giác cứ như là làm cho xong nhiệm vụ vậy.
Càng như vậy càng không vẽ tốt, càng không vẽ tốt càng không muốn vẽ. Thời gian lâu dài liền rơi vào trong một vòng tuần hoàn ác tính.
Ngáp một cái, bắt bản thân phải khống chế những cảm xúc tiêu cực ấy: “Không nói nữa, em mệt quá, đi ngủ thôi.”
Cố Học Văn nhìn vẻ uể oải trên mặt cô, vươn tay xoa nhẹ ấn đường, đôi mắt chim ưng nhiễm thêm vài phần không vui: “Nếu đi làm mệt thế này thì đừng làm nữa. Anh cũng không phải không nuôi nổi em.”
“Thôi.” Tả Phán Tình rất cố chấp lắc đầu: “Em sẽ đi làm, chị ta càng xem thường em, em càng phải chứng minh cho chị ta thấy năng lực của em tuyệt đối không có vấn đề.”
“Vấn đề không phải em có năng lực hay không, không cần chứng minh cho kẻ không tôn trọng em, không tôn trọng tác phẩm của em thấy.”
Nhìn Tả Phán Tình trước kia thiết kế là chuyện vui vẻ biết bao, gần đây nhìn cô, lại biến thành chuyện thống khổ.
Công việc làm thành thế này, vậy còn cần thiết tiếp tục không?
“Cũng không thể nói như vậy.” Tả Phán Tình lại ngáp một cái, cô thật đúng là mệt mỏi, gần đây luôn cảm thấy buồn ngủ như vậy, không biết có phải vì liên quan đến công việc quá mệt mỏi hay không: “Chị ta cũng là vì giúp em tiến bộ mà.”
“Phải không?” Cố Học Văn không đồng ý, muốn nói gì đó, Tả Phán Tình lại nghĩ đến một chuyện khác: “Gần đây anh đều ở nhà. Sao vậy? Không cần quay về đơn vị à?”
“Anh đang nghỉ phép.” Cố Học Văn hạ tầm mắt, che dấu suy nghĩ trong đó, Tả Phán Tình gật gật đầu: “Nghỉ phép? Vậy sao ngày nào anh cũng ở bên ngoài?”
“Xem như làm bán thời gian đi.” Cố Học Văn nhẹ nhàng mở miệng: “Ban ngày giúp người anh em họ Liên tập huấn, người anh em họ Liên ấy ở ngay tại Bắc Đô, cho nên mỗi ngày đều có thể về nhà.”
“Thế ạ.” Tả Phán Tình nheo mắt: “Vậy tốt quá. Có thể hàng ngày về nhà.”
“Đúng vậy. Em ngủ đi.” Nhìn bộ dạng cô mệt mỏi, Cố Học Văn kéo cao chăn cho cô : “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại vẽ.”
“Vâng.” Con mắt Tả Phán Tình đã nhắm lại, mới được một lát đã ngủ say.
Cố Học Văn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô, thần sắc mang theo vài phần thương tiếc, sâu trong đôi mắt còn có mấy phần ngưng trọng. Anh cũng không phải đang nghỉ phép, mà là anh một mình rời khỏi cuộc diễn tập quân đội, chuyện tự ý ra nước ngoài đã truyền tới tai ban lãnh đạo cấp trên.
Người đứng đầu quân đội của tập đoàn quân N hết sức công chính nghiêm minh, nghe được binh lính dưới quyền mình, còn là một Phó đoàn trưởng làm ra chuyện như vậy thì rất đỗi tức giận. Muốn khai trừ quân tịch của anh.
Nếu không phải bởi vì anh từng lập được công, hơn nữa mạng lưới quan hệ của Cố gia coi như không tồi thì chỉ sợ anh về sau thật sự vô duyên với quân trang màu xanh biếc.
Mà hơn một tháng này, anh bị tạm thời cách chức không lương, ở nhà sâu sắc kiểm điểm, lúc nào cấp trên cảm thấy thử thách xong, thì quay về đơn vị.
Cố Học Văn không hề nhàn rỗi, hơn một tháng nay đều bận bịu công việc. Anh và Cố Học Võ đang bắt tay vào bố trí tất cả, bám trụ Hiên Viên Diên bốến anh ta không có tâm tư đến Bắc Đô quấy nhiễu Tả Phán Tình, cũng không có cách phản kich.
Nhưng mà trước mắt, Hiên Viên Diên gần như không có chút động tĩnh nào, đối với những động thái mà hai người đã làm một chút phản ứng cũng không có. Tình huống như vậy rất khác thường, khiến Cố Học Văn có chút lo lắng, nếu Hiên Viên Diên không phản kich, vậy anh ta đang suy nghĩ cái gì?
Hiên Viên Diên có thể rất im hơi lặng tiếng thế này có lẽ đã có tính toán khác?
Cố Học Văn đoán không ra, Cố Học Võ lại bảo anh đừng nóng vội. Muốn giải quyết Hiên Viên Diên có rất nhiều cách, chậm rãi chơi đùa cùng đối thủ, mới là chân lí.
Nhìn Tả Phán Tình, gần đây cô không nói, nhưng anh biết rõ cô rất lo cho Trịnh Thất Muội.
Trịnh Thất Muội thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho Phán Tình, chỉ nói cô không cần lo lắng. Còn về cuộc sống ở Mỹ của cô ấy ra sao, lại không đề cập tới.
Việc này sẽ chỉ làm Tả Phán Tình càng lo lắng. Cũng càng vướng bận thêm.
Cố Học Văn cùng Cố Học Võ bài binh bố trận, cuối cùng cần một kết quả, cái kết quả ấy chính là bắt Hiên Viên Diên thả Trịnh Thất Muội. Nếu Trịnh Thất Muội tự do, vậy Tả Phán Tình sẽ không phải nghĩ mãi đến an nguy của Trịnh Thất Muội.
Thở dài, khẽ hôn một cái trên trán Tả Phán Tình, lúc này mới đứng dậy đi tới thư phòng.
Lúc sáng sớm Tả Phán Tình gần như suýt muộn giờ làm, ngày hôm qua ngủ rất say, buổi sáng thiếu chút nữa dậy không nổi.
Xuống xe, cô bước vội vàng đi làm. Vào văn phòng, lấy ra bản thảo ngày hôm qua mình vẽ xem qua một chút. Giám đốc Chu hôm nay bảo cô giao bản thiết kế lên.
Một lần yêu cầu trọn vẹn năm bộ trang sức, cô đã vẽ xong, nhưng cuối cùng chung quy vẫn thấy quái lạ, làm sao cũng không hài lòng. Cho nên hôm qua mới liên tục, liên tục vẽ.
Lúc này ngủ xong, đầu óc tỉnh táo, cô mới hiểu tại sao thiết kế không ổn.
Nhìn cái bản thảo dây chuyền trên giấy kia, cô ngồi xuống bắt đầu bắt tay sửa chữa. Bản thân kim cương cũng đã là biểu tượng đẹp đẽ quý giá rồi, nếu trang trí quá nhiều, sẽ chỉ làm kim cương trông chỉ có vẻ hòa nhoáng bề ngoài, thậm chí trở nên tầm thường.
Mấy ngày nay thiết kế đều bị trả về, khiến cô quên mất, điều cơ bản nhất của thiết kế là thiết kế mà không thiết kế, giống như lão tử nói, không biết mà biết.
Vẽ mà như không vẽ.
Xóa bỏ những trang trí thừa thãi trên bản thảo, lại vẽ một bản thảo mới nữa, lại lưu vào máy vi tính, lúc này mới cầm 5 bản thiết kế đi vào phòng làm việc của giám đốc.
Dọc đường bắt gặp không ít ánh nhìn chòng chọc, tất cả mọi người khá hiểu rõ danh tiếng của Tả Phán Tình gần đây nổi lên như cồn. Nhất là sau khi mỗi lần bản thiết kế của cô bị giám đốc Chu trả về, tiếng tăm của cô ở công ty lại lập tức cao hơn.
Mọi người không phải không có mỉa mai nói: “Nói người khác làm không tới? Vậy tự mình thiết kế thì nhất định hoàn mỹ à? Không ngờ cũng chỉ như thế mà thôi.”
Những lời như thế, lúc đầu Tả Phán Tình nghe còn khó chịu, sau đó thì coi như không nghe thấy.
Cô quả thật còn chưa dùng thực lực mà, cô sẽ cố gắng chứng minh mình. Cômặc dù không giỏi song cô sẽ vui lòng nỗ lực học tập, không ngừng tiến bộ.
Đi vào văn phòng giám đốc Chu, hiếm khi thấy sắc mặt chị ta tốt như hôm nay, còn nở nụ cười với cô.
“Thiết kế Tả đến rồi à? Mời ngồi.”
“Giám đốc.” Tả Phán Tình cũng không dám ngồi, lấy bản thảo thiết kế đặt trước mặt chị ta: “Tôi đã vẽ xong năm bản thiết kế. Mời chị xem qua.”
Giám đốc Chu nhận lấy bản thiết kế của cô, lật vài tờ, không ngừng gật đầu: “Không tồi. Không tồi. Quả thật đẹp lắm. Có ý tưởng mới, có ý tưởng.”
“Cám ơn giám đốc khích lệ.” Sắc mặt Tả Phán Tình bình tĩnh. Dù cho lần này lại bị giám đốc Chu gửi trả, cô cũng hiểu được là bình thường. Chẳng qua chị ta chấp nhận nhanh như vậy, tình thế đảo ngược khiến cô có chút không quen: “Còn có chỗ nào có vấn đề cần sửa chữa, giám đốc cứ nói, tôi lấy đi sửa lại.”
“Không cần.” Giám đốc Chu lắc đầu, cười vô cùng rạng rỡ: “Trong khoảng thời gian này cô cũng mệt mỏi rồi, mấy bản thiết kế mới này đẹp lắm, tôi sẽ trao đổi với cấp trên, nếu thông qua không thành vấn đề, thì đem làm sản phẩm chính tiếp theo để tung ra thị trường.”
“Cám ơn giám đốc.” Tả Phán Tình thực thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi văn phòng giám đốc.
Giao bản vẽ xong, Tả Phán Tình hoàn toàn thả lỏng, mệt mỏi hơn một tháng, cuối cùng có chút giá trị và có chút thành tựu.
Như bây giờ đã tốt lắm rồi, ít nhất tối nay, cô có thể không cần thức đêm nữa.
Lúc tan ca, Tả Phán Tình đi về hướng tàu điện ngầm, dự định về nhà, di động vang lên, là Trịnh Thất Muội.
Nhận được điện thoại của cô, Tả Phán Tình đã không còn bất ngờ, hơn một tháng nay cách vài ngày Trịnh Thất Muội sẽ gọi điện thoại nói cô ấy vẫn bình an, cũng chính những cú điện thoại ấy khiến cô ít nhiều có thể an tâm, không nghĩ tới việc cô ấy có thể gặp bất hạnh.
Trong khoảng thời gian này bắt mình liên tục bận rộn, cũng không muốn nhớ tới chuyện cũ của Trịnh Thất Muội.
“Phán Tình, tớ ở Bắc Đô, cậu ở đâu?”
“Cậu đã về?” Tả Phán Tình hết sức bất ngờ: “Cậu ở đâu?”
“Sân bay. Cậu ở đâu, tớ tới tìm cậu.” Giọng nói Trịnh Thất Muội cất lên vô cùng mỏi mệt, Tả Phán Tình nhìn nhìn đoạn đường, nói một địa chỉ.
“Cậu kêu xe taxi, đi chỗ quảng trường ** chờ tớ, lầu một chỗ ấy có quán cà phê, chính là chỗ chúng ta lần trước gặp mặt, tớ lập tức tới đây.”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội tắt điện thoại, Tả Phán Tình một khắc cũng không dám chậm trễ đón xe taxi, hướng tới nơi cần đến.
Một giờ sau, Tả Phán Tình ở cửa quán cà phê gặp được Trịnh Thất Muội.
Lúc này đã là tháng ba, Bắc Đô còn hơi lạnh, cô ấy mặc một chiếc áo khoác rất to, ôm chặt hai cánh tay đứng tại chỗ, bên cạnh là va li của cô. Lúc thấy cô đến thì đột nhiên tiến lên dùng sức ôm lấy thắt lưng Tả Phán Tình.
“Phán Tình.”
“Thất Thất…” Đau lòng ôm chặt cô ấy, Tả Phán Tình đã không biết nên nói gì mới phải, vỗ vỗ bả vai Trịnh Thất Muội, tỏ ý cô ấy và cô đi vào ngồi trong quán cà phê.
“Thất Thất, sao cậu về được? Sao Thang Á Nam đồng ý thả cậu vậy? Một mình cậu về, hay là…” Tả Phán Tình nói hết lời, mới phát hiện bản thân phản ứng chậm chạp, nâng ánh mắt lên nhìn chung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Hiên Viên Diên dáThang Á Nam, điều này khiến cô hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt quay lại với khuôn mặt Trịnh Thất Muội: “Cậu vừa mới xuống máy bay có mệt lắm không? Muốn về nhà tớ nghỉ ngơi một chút trước không?”
“Không cần.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, hai mắt hơi sưng: “Tớ nán lại định sẽ tìm khách sạn nghỉ ngơi. Khỏi phiền cậu.”
Cố gia nhiều người, cô đến chưa hẳn thích hợp. Hơn nữa hiện tại, tình hình của cô cũng đặc biệt. Thở dài, khí sắc lại tái nhợt vài phần.
“Thất Thất.” Tả Phán Tình cầm tay cô, không thích thấy bộ dạng cô ấy khách khí với mình: “Chúng ta là bạn bè mà, cậu đừng khách sáo với tớ như vậy.”
“Không phải khách sáo.” Trên gương mặt luôn luôn diễm lệ của Trịnh Thất Muội tràn đầy vẻ trắng bệch, hai mắt còn có chút mờ mịt, Tả Phán Tình hết sức lo lắng cho cô ấy, vừa khéo nhân viên tiến lên đưa hai ly nước ấm sau đó hỏi hai cô cần gọi món gì.
Cô gọi hai ly ca-cao nóng, lại nhìn về phía Trịnh Thất Muội: “Thất Thất, tên khốn ấy có ức hiếρ cậu không? Có phải anh ta giam giữ cậu không cho cậu quay về không? Sao cậu trốn về được vậy? Cậu không sợ anh ta lại đuổi theo à? Cậu nói đi”
Cô hỏi một mạch nhiều vấn đề như vậy, Trịnh Thất Muội cũng không biết phải đáp câu nào, mờ mịt lắc lắc đầu, co mình lại.
Bộ dáng của cô giống như đang rất lạnh, Tả Phán Tình đem ly nước ấm trước mặt bỏ vào tay Trịnh Thất Muội: “Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra cậu nói đi, nếu cậu sợ tên khốn kiếp đó đuổi theo thương tổn cậu, tớ sẽ nói Cố Học Văn phái người bảo vệ cậu, cam đoan bọn họ không dám làm càn.”
Đương nhiên Tả Phán Tình nói những lời này là an ủi Trịnh Thất Muội, trước khi nói cô cũng không biết Cố Học Văn có quyền lớn đến vậy hay không, cho dù có, anh nói phái binh lính là có thể phái sao?
Chẳng qua hiện tại thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Trịnh Thất Muội thế này, cô vô cùng không chịu được thôi.
“Không cần.” Trịnh Thất Muội cảm giác độ ấm lòng bàn tay, cảm giác mấy ngày đã qua rất không thật. Giống như một giấc mộng. Hơn nữa là ác mộng.
“Anh ta sẽ không đuổi theo tớ nữa, cũng không thể khi dễ tớ.”
“Ý cậu là gì?” Tả Phán Tình nghe không hiểu, trong đầu mơ hồ đoán được một đáp án, rồi lại cảm thấy không đúng.
Trịnh Thất Muội sụt sịt mũi, uống một ngụm nước ấm, độ ấm trong người tăng lên khiến cô bắt đầu cảm giác nhịp tim khôi phục lại.
Siết chặt tay trên lồng bàn tay ấm áp, ngẩng đầu nhìn Tả Phán Tình khe khẽ mở miệng.
“Phán Tình. Anh ta chết rồi.”
“Ai?” Tả Phán Tình nhất thời phản ứng không kịp, ai chết?
“Thang Á Nam, anh ta chết rồi.” Trịnh Thất Muội tưởng tượng lại tình cảnh lúc đó, hốc mắc không biết thế nào liền nhòe lệ. Cổ họng nghẹn ngào, nói cũng không rõ nữa.
“Cái gì?”