Tầm mắt hai người giao nhau, Hiêu Viên Diêu hả hê, còn Tả Phán Tình là mỉa mai, cô căn bản không cần nói nhảm với anh ta, đồ điên, mơ mộng hão huyền còn chưa tỉnh, cô không cần so đo nhiều với một kẻ điên.
Hiêu Viên Diêu cảm nhận được ánh mắt cô, cũng không tức giận. Tiến lên từng bước giật cánh cửa ra, hơi hơi quay đầu đi với cô: “Đi thôi, tôi nghĩ chắc em đói bụng rồi. Đầu bếp của tôi có thể nấu món ngon các nước, em có giận cũng không thể bỏ đói bản thân chứ?”
Tả Phán Tình nhìn anh ta một cái, không nhiều lời, bình tĩnh ra khỏi phòng.
Trên bàn cơm, Tả Phán Tình im lặng ăn cơm, đối với Hiêu Viên Diêu, cô thật sự không có lời nào để nói. Tâm tình Hiêu Viên Diêu dường như rất tốt, rót rượu đỏ vào ly ình.
Nâng ly rượu nhìn Tả Phán Tình: “Em biết không? Em là một phụ nữ rất thú vị.”
Tả Phán Tình chỉ lặng lẽ ăn cơm, hoàn toàn phớt lờ anh ta, anh ta cũng không tức giận, buông ly rượu, nhìn thức ăn trên bàn: “Em thích ăn gì? Cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho em.”
Động tác trên đĩa rau của Tả Phán Tình thoáng ngừng lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hiêu Viên Diêu một cái: “Nếu không phải anh tự làm thì anh có thể không cần phải nói.”
Người như anh ta tuyệt đối không có khả năng vào bếp, hừ lạnh một tiếng, Tả Phán Tình lại nghĩ tới Cố Học Văn: “Có điều cho dù đầu bếp của anh nấu ăn rất ngon, tôi cũng không thích, bởi vì tôi chỉ thích ăn món do Học Văn làm.”
Trên mặt hiện lên một tia cười nhạt bởi vì cô nghĩ tới Cố Học Văn, ở thành phố C, khi họ mới vừa kết hôn, kỳ thật Học Văn là một người chồng tốt, cũng là một người đàn ông chân thật.
“Tôi có thể học.” Hiêu Viên Diêu cau mày: “Tôi tin bản thân mình.”
Tả Phán Tình hoàn toàn không để ý tới lời anh ta nói. Cúi đầu, bình thản ăn. Cấp tốc giải quyết bữa tối, sau đó trở về phòng, cô muốn liên lạc với Cố Học Văn.
Hiêu Viên Diêu đi theo sau cô, khi cô vào cửa anh ta cũng muốn tiến vào theo, động tác Tả Phán Tình cực nhanh, dùng sức đóng cửa lại, chặn anh ta bên ngoài.
Cô lại khóa cửa, cũng cài luôn chốt trên.
Hiêu Viên Diêu nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe môi giơ lên, mang theo vài phần hứng thú.
“Sập cửa trước mặt tôi? Thú vị đấy, Tả Phán Tình, em càng như vậy, tôi sẽ lại càng không buông tay.”
Cũng không tức giận, Hiêu Viên Diêu nhìn chăm chú cánh cửa hồi lâu rồi xoay người rời khỏi.
Tả Phán Tình mặc kệ Hiêu Viên Diêu, lấy di động ra gọi về Cố gia, cô đã đồng ý với Trần Tĩnh Như là khi sang Mỹ sẽ gọi điện về nhà. Thông báo cô bình an cho Trần Tĩnh Như biết, tắt điện thoại, nghĩ tới Cố Học Văn, cô lại gọi di động cho Cố Học Văn, điện thoại vẫn tắt máy.
Vậy cô phải làm thế nào liên lạc với Cố Học Văn đây?
Lần trước nghe anh nói đi diễn tập. Vậy hiển nhiên anh không có khả năng mang theo di động. Nếu Hiêu Viên Diêu cũng nói đạo lý giống như ngày hôm nay còn tàm tạm một chút. Ngộ nhỡ sau khi tham dự lễ thành hôn, anh ta không thả cô, vậy cô phải về thế nào đây?
Trong đầu hiện lên một người, mới định gọi điện, lại vang lên tiếng đập cửa.
“Phán Tình.”
Là giọng Thất thất, Tả Phán Tình vui vẻ, rất nhanh tiến lên mở cửa, Trịnh Thất Muội vừa thấy cô , cấp tốc ôm lấy cô.
“Trời ạ, Phán Tình, tớ nhớ cậu muốn chết.”
“Thất Thất.” Tả Phán Tình dùng sức vỗ vỗ lưng cô: “Cậu thật vô lương tâm, vậy mà gạt tớ, cậu không biết suy nghĩ gì hết.”
Nếu cô biết Thất Thất bị Thang Á Nam đưa đến Mỹ, vậy cô ấy nói cái gì cũng sẽ không cho cô ấy đi, nhất định sẽ ngăn cản cô ấy.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Vẻ mặt Trịnh Thất Muội áy náy: “Để cậu lo lắng, đều tại tớ không tốt.”
“Quên đi, tha thứ cho cậu.”
Tả Phán Tình lui ra sau một chút, quay đầu nhìn Trịnh Thất Muội, định kéo cô vào cửa, lại thấy Thang Á Nam theo sau cô, con mắt lạnh lùng, theo bản năng liền mang theo vài phần thù địch.
Người kia cùng cái tên Hiêu Viên Diêu ấy cũng chẳng phải người tốt gì.
“Phán Tình.” Cảm giác được ánh mắt của cô, Trịnh Thất Muội có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn Thang Á Nam một cái, ánh mắt có chút cầu khẩn, anh ta thản nhiên liếc mắt nhìn Trịnh Thất Muội, khẽ gật đầu: “Các cô cứ tán gẫu. Tôi đi tìm thiếu gia.”
Thấy anh ta xoay người bỏ đi, Trịnh Thất Muội không chút nghĩ ngợi kéo Tả Phán Tình vào cửa: “Trời ạ, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” Tả Phán Tình thở dài: “Tớ không nghĩ tên điên kia sẽ đưa tớ tới đây.”
“Tớ cũng không nghĩ tới.” Trịnh Thất Muội vừa rồi không tiện nói, lúc này nhìn Tả Phán Tình vẻ mặt có chút buồn bực: “Cậu tin tớ, tớ thật sự không biết. Tớ cũng xuống máy bay đi theo Thang Á Nam tới đây mới biết.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.” Tả Phán Tình nhìn vẻ khẩn thiết trên mặt cô. Nhéo nhéo hai má của cô: “Được rồi. Tớ tha thứ cho cậu.”
“Thật ư?”
“Uhm. Đương nhiên rồi.” Tả Phán Tình gật đầu: “Nếu không tin cậu, tớ sẽ không bay qua Mỹ.”
“Cám ơn, cám ơn cậu.” Trịnh Thất Muội thật sự cảm thấy ngượng ngùng: “Cậu tin tớ, chờ tham dự hôn lễ xong, tớ chắc chắn sẽ bảo Thang Á Nam đưa cậu về.”
“Cậu thật sự quyết định gả cho anh ta?” Tả Phán Tình không hy vọng cô hối hận.
“Uhm.” Trịnh Thất Muội thản nhiên gật đầu: “Thật ra con người anh ta không xấu, quan trọng nhất là anh ta rất tốt với tớ.”
Tả Phán Tình nghiêm túc nhìn khuôn mặt Trịnh Thất Muội, khác với lần trước ở Bắc Đô nhìn tái nhợt và tiều tụy, cô hiện tại xem ra rất tốt, sắc mặt hồng hào, hai tròng mắt long lanh, có thể thấy Thang Á Nam chăm sóc cô không tồi.
“Thất Thất, cậu có bao giờ nghĩ tới, anh ta là một…” tên xã hội đen?
“Tớ hiểu cậu muốn nói gì.” Là bạn thân nhiều năm, Tả Phán Tình vừa mở miệng, Trịnh Thất Muội đã biết ý của cô: “Anh ta không phải người xấu.”
Sau khi đến nước Mỹ, trải qua đủ chuyện khiến cô nhận ra nhiều điều.
“Vậy cậu yêu anh ta không?” Đây mới là điều quan trọng nhất đấy? Hôn nhân không tình yêu sẽ có vô số phiền toái. Tả Phán Tình hy vọng Trịnh Thất Muội hiểu rõ.
“Tớ tin theo thời gian, tớ nhất định sẽ yêu anh ta.” Trịnh Thất Muội không thể nói dối, trước mắt mà nói, cô thực sự không yêu Thang Á Nam, nhưng cô tin cho cô thời gian, cô sẽ yêu.
“Thất Thất.” Tả Phán Tình kéo tay cô: “Tớ hy vọng cậu hạnh phúc.”
“Tớ sẽ hạnh phúc mà.” Trịnh Thất Muội ôm lấy Tả Phán Tình, trong mắt có chút lệ: “Cậu còn nhớ không? Lúc cậu phải gả cho Cố Học Văn, tớ cũng phản đối, nhưng bây giờ cậu rất hạnh phúc. Đúng không?”
Đúng vậy.” Tả Phán Tình không phủ nhận: “Bởi vì Cố Học Văn là người chồng tốt.”
“Thang Á Nam cũng thế.” Trịnh Thất Muội lui ra sau một chút, vẻ mặt kiên định: “Phán Tình, chúng ta đều sẽ hạnh phúc.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tả Phán Tình vỗ vỗ tay cô, đi đến góc phòng mở vali hành lý của mình, từ bên trong lấy ra một món quà nhỏ. Đặt trong tay Trịnh Thất Muội.
“Tân hôn vui vẻ. Đây quà cưới của tớ cho cậu.”
“Là cái gì thế?” Trịnh Thất Muội mở lớp giấy gói bên ngoài, bên trong là một chiếc hộp nhung màu đen. Mở ra, trong nháy mắt cô liền kinh ngạc.
Một cặp nhẫn. Kiểu dáng của nữ thì tao nhã, của nam thì đơn giản phóng khoáng. Đặt ở cạnh nhau lại càng bổ sung cho nhau.
“Trời ạ, cái này, cái này quá quý giá.” Trịnh Thất Muội nhìn Tả Phán Tình: “Phán Tình, cậu…”
“Chính tay mình thiết kế đó.” Tả Phán Tình chỉ chỉ cái hộp. Nhìn thấy bộ dáng cô kinh ngạc vui sướng thì nở nụ cười: “Cậu thích là tốt rồi.”
“Tớ thích, tớ rất thích.” Trịnh Thất Muội buông chiếc hộp lại ôm lấy Tả Phán Tình: “Trời ạ, tớ cảm động quá.”
“Hóa ra tặng cậu nhẫn kim cương là cậu cảm động ngay à?” Tả Phán Tình trêu cô: “Tớ biết tiêu chuẩn của cậu cao bao nhiêu rồi đấy.”
“Đáng ghét.” Trịnh Thất Muội sụt sịt mũi, lui ra sau một bước, mắt nhìn bài trí trong phòng: “Đây là biệt thự của Hiêu Viên Diêu. Thang Á Nam nói ngày mai cử hành hôn lễ ngay tại đây. Ba mẹ tớ không chịu đến, cậu đã đến rồi, tớ thật sự rất vui.”
“Đồ ngốc.” Tả Phán Tình vỗ vỗ tay cô, bộ dáng cô ấy vui vẻ cuốn hút cô. Đến nước Mỹ là quyết định sáng suốt.
Hiện tại chỉ hy vọng sau hôn lễ, Hiêu Viên Diêu sẽ thôi nổi điên để cô thuận lợi trở về Trung Quốc.
Hôm nay Trịnh Thất Muội ở cùng với Tả Phán Tình, hai người nói chuyện hàn huyên đến hơn nửa đêm. Nếu Tả Phán Tình không nhắc nhở cô ngày hôm sau là cô dâu, chắc hai người còn muốn nói đến ngày hôm sau luôn.
Ngày hôm sau Tả Phán Tình thức dậy, Trịnh Thất Muội vẫn còn ngủ, cô xuống giường trước tiên đi kéo bức màn ra. Thấy tuyết trong vườn hoa đều được người ta dọn dẹp sạch sẽ. Ở trong vườn hoa bày một cổng vòm trang trí hoa hồng màu trắng.
Hai bên đặt một ít ghế màu trắng, trong hoa viên bày đủ loại hoa hồng. Nội tâm có chút kinh ngạc, việc này thật không giống người đàn ông như Thang Á Nam thực hiện.
Có thể vì Trịnh Thất Muội làm những chuyện thế này, tên Thang Á Nam kia có lẽ cũng không xấu.
“Phán Tình, sao cậu dậy sớm thế?” Trịnh Thất Muội ngáp một cái xuống giường, tùy tiện choàng áo khoác cũng đi ra ban công, chứng kiến một biển hoa bên ngoài thì ngây người.
“Trời ạ.” Kiềm chế ý muốn thét chói tai, cô nắm tay Tả Phán Tình: “Tớ không phải đang nằm mơ chứ?”
“Chắc là không rồi.” Tả Phán Tình cảm nhận được sự phấn khích của cô bạn thân, tầm mắt phóng xuống bên dưới, Thang Á Nam mặc âu phục màu trắng đứng trong vườn hoa, dường như nghe thấy tiếng nói chuyện nên quay đầu liếc mắt nhìn.
Trịnh Thất Muội nhịn không được, cấp tốc chạy xuống lầu, rất nhanh, Tả Phán Tình liền nhìn bóng dáng cô xuất hiện trong vườn hoa, cô xông lên ôm lấy Thang Á Nam, vẻ mặt hưng phấn.
Khóe môi cong lên, Tả Phán Tình thật tâm mỉm cười, Thang Á Nam bằng lòng vì Trịnh Thất Muội làm mấy chuyện này thì cô không cần lo lắng cho Trịnh Thất Muội nữa.
“Phụ nữ quả nhiên không cách nào kháng cự được sức hấp dẫn của hoa hồng nhỉ. Một giọng nói quen thuộc vang lên, Tả Phán Tình quay đầu, nhìn thấy Hiêu Viên Diêu thì ý cười trên mặt tiêu tan. Lướt qua anh ta định trở về phòng.
Hiêu Viên Diêu chắn trước mặt cô, nhìn trong hoa viên Thang Á Nam đang ôm Trịnh Thất Muội rồi đi vào cửa, khóe môi cong lên: “Em cũng thích hoa hồng.”
“Hiêu Viên Diêu. Anh thực nhàm chán.” Cô thích hoa hồng, chỉ thích do Cố Học Văn tặng, đến bây giờ cô nhớ rất rõ, Cố Học Văn trong lễ Giáng Sinh đã tỉ mỉ chuẩn bị những bông hồng đó cho cô, cô rất cảm động.
“Phải không?” Hiêu Viên Diêu đến gần một chút: “Tặng hoa hồng cho em, em nói nhàm chán, vậy em nói đi em thích cái gì? Chỉ cần em nói, tôi đều làm được hết.”
“Sau khi hôn lễ kết thúc đưa tôi về Trung Quốc. Anh làm được không?” Tả Phán Tình ánh mắt khinh thường, không nói nhiều lời với anh ta.
Hiêu Viên Diêu lại tặc lưỡi hai cái, lại từ trong túi lấy ra một tấm ảnh chụp, huơ huơ với Tả Phán Tình, vẻ mặt có chút luyến tiếc dịu dàng: “Đáng tiếc. Hình như không thể.”
Ý gì đây? Ánh mắt nhìn tấm ảnh, trên ảnh là Cố Học Văn cả người mặc trang phục huấn luyện?