Ngồi phắt dậy, Tả Phán Tình theo bản năng rụt về sau, vẻ mặt đề phòng nhìn anh ta.
Ánh mắt đảo quanh phòng, vẫn là căn phòng mình ngủ lúc đến đây, trên người cô vẫn còn mặc quần áo, không có gì khác thường.
Nội tâm thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhìn Hiên Viên Diêu rất nhanh nắm chặt tay lại.
“Hiên Viên Diêu, sao anh lại ở đây?”
“Phán Tình.” Hiên Viên Diêu nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng: “Hoan nghênh đến Mỹ.”
Tả Phán Tình không nói gì, con ngươi nheo lại, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diêu: “Đây là nhà anh?”
“Em nói xem.” Hiên Viên Diêu nhìn cô, tin rằng cô thông minh như vậy, nhất định đã hiểu rõ rồi.
Tả Phán Tình quýnh lên, chợt vươn tay nắm lấy áo Hiên Viên Diêu.
“Hiên Viên Diêu, Thất Thất đâu? Anh làm gì cậu ấy rồi?”
“Cô ta bây giờ đã kết hôn cùng Á Nam, tôi không hề làm tổn thương cô ấy.” Nhìn tay cô đang túm lấy tay mình, Hiên Viên Diêu cười đến thực sáng lạn: “Tôi rất vui vì em chủ động tới gần tôi như vậy.”
“Hừ.” Tả Phán Tình hừ lạnh một tiếng, thu hồi tay, trong lòng căn bản không tin lời nói của Hiên Viên Diêu: “Tôi căn bản không tin cậu ấy tự nguyện kết hôn với thuộc hạ của anh, nhất định là do anh giở trò.”
“Em biết mà vẫn đến Mỹ sao?” Hiên Viên Diêu nở nụ cười, ý cười trên mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Tả Phán Tình, em không cảm thấy lời của em giống nói đùa lắm à?”
“…” Tả Phán Tình nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn tìm không ra lời nào để nói, suy nghĩ một vòng, trừng mắt liếc Hiên Viên Diêu một cái.
“Mục đích của anh không phải là tôi sao? Anh thả cậu ấy đi.”
Đôi mắt hẹp dài của Hiên Viên Diêu vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tả Phán Tình, cô gái này, không phải cô gái tươi trẻ nhất mà anh từng gặp, cũng không phải xinh đẹp nhất, nhưng cho tới bây giờ, lại là người làm cho anh cảm thấy hứng thú nhất.
“Tả Phán Tình, em biết không? Quay về Mỹ mấy ngày nay, mỗi ngày tôi đều nhớ đến em.”
Tả Phán Tình ngồi ngay ngắn, thờ ơ với lời nói của Hiên Viên Diêu: “Tôi đã kết hôn rồi.”
“Tôi biết.” Hiên Viên Diêu cảm thấy có chút mất hứng: “Em không cần liên tục nhắc nhở tôi chuyện này đâu. Tả Phán Tình. Tôi đã nói rồi, tôi căn bản không quan tâm.”
“Tôi quan tâm.” Tả Phán Tình nắm chặt nắm tay, hít sâu làm cho chính mình tỉnh táo lại: “Người tôi yêu là Cố Học Văn, tôi quan tâm cảm nhận của anh ấy, tôi không bao giờ phản bội anh ấy.”
“Em chắc chắn chứ?” Hiên Viên Diêu cười nhạt, khóe môi cong lên: “Tả Phán Tình, người em yêu chính là chồng em, cũng là Cố Học Văn? Em thật sự hiểu rõ sao?”
Tả Phán Tình nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta liền có cảm giác muốn đánh anh ta, lại biết bản thân không có khả năng làm đối thủ của anh ta nên đành cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi yêu chồng tôi Cố Học Văn, có vấn đề gì không?”
Hiên Viên Diêu gật đầu, buông tay: “Không vấn đề, nhưng tôi tin nếu em cho tôi thời gian, em sẽ phát hiện, tôi mới là người đàn ông thích hợp nhất với em.”
“Không thể nào.” Tả Phán Tình không rõ anh ta dựa vào cái gì mà có thể tự tin như vậy: “Hiên Viên Diêu, tôi đã từng nói tôi thực sự ghét anh chưa nhỉ?”
Hiên Viên Diêu bước đến gần một chút, đè thấp giọng nói lộ ra vẻ rất tự tin: “Tôi tin chỉ cần em cho tôi thời gian, tôi sẽ khiến em từ ghét, trở nên thích. Thậm chí là yêu……”
“Hiên Viên Diêu.” Mắt Tả Phán Tình trợn trắng: “Anh có muốn điên, tôi cũng không điên cùng anh đâu.”
“Điên sao?” Hiên Viên Diêu cười đến tà mị: “Tả Phán Tình, thật ra chính em cũng không biết người em yêu là ai, đúng không?”
“Tôi đương nhiên biết.” Tả Phán Tình nghĩ mình điên rồi mới ở đây cùng Hiên Viên Diêu thảo luận vấn đề cô yêu ai: “Mời anh ra khỏi phòng, tôi muốn tìm Trịnh Thất Muội.”
Hiên Viên Diêu không tránh ra, mà tiến lại gần cô hơn một chút, đáy mắt càng nghiền ngẫm: “Em nói em yêu Cố Học Văn, còn Kỷ Vân Triển thì sao?”
Tả Phán Tình lui về phía sau, tránh đi sự áp sát của anh ta, mặt mày tràn đầy không vui: “Tôi không cần phải… trả lời câu hỏi của anh.”
“Bởi vì em không trả lời được đúng không?” Hiên Viên Diêu bình thản lấy từ trong ví một tấm ảnh ra, quơ quơ trước mặt Phán Tình: “Bởi vì chính em cũng không xác định được? Em cũng không hiểu được em đối với hai đàn ông kia rốt cuộc là tình cảm gì. Bằng không, vì sao khi em gặp chuyện không may, người đầu tiên em nghĩ đến lại là Kỷ Vân Triển?”
Tả Phán Tình ngẩn người, trong ảnh chụp là cảnh tượng cô gặp mặt Kỷ Vân Triển mấy ngày trước trong quán cà phê ở thành phố C, trong đó Kỷ Vân Triển khẽ cười với cô, thâm tình hiện rõ trong đáy mắt.
Vẻ mặt của cô có chút hổ thẹn, do góc chụp mà hai người trông như là có tình cảm sâu đậm với nhau.
“Anh, anh theo dõi tôi?” Cô lúc ấy tâm tư đang rối loạn, căn bản không có chú ý tới có người theo dõi, chụp hình mình.
“Tôi quan tâm em thôi.” Hiên Viên Diêu cũng không cho rằng hành động của mình là sai: “Bắt đầu từ khi em rời khỏi thành phố C, cùng Cố Học Văn quay về Bắc Đô, tôi đã biết tất cả mọi chuyện của em.”
“Hiên Viên Diêu, anh biến thái.” Tả Phán Tình vươn tay muốn cướp tấm ảnh, Hiên Viên Diêu giấu ảnh ra phía sau, cầm lấy bàn tay vươn tới của cô, đưa lên môi hôn một cái.
“Nếu tôi thực sự biến thái, tôi nghĩ tôi sẽ đặt camera trong phòng của em và Cố Học Văn. Em hẳn là cảm kich tôi đã không làm như vậy.”
Ý tứ trong lời nói rành mạch. Tả Phán Tình tức giận đến không kìm được. Ngực kịch liệt phập phồng: “Hiên Viên Diêu, anh thật là một tên điên.”
Hành vi của anh ta hoàn toàn không thể so với một người bình thường được, quả thực chính là điên tới cực điểm rồi. Muốn rút bàn tay trong tay anh ta ra, Hiên Viên Diêu cầm thật chặt, nâng khuôn mặt cô, khóe môi cong lên.
“Đúng vậy. Vì em mà điên.”
“Hiên Viên Diêu, anh đủ chưa?” Tả Phán Tình oán hận rút tay về. Thân thể lui ra phía sau, xuống giường, mang giày vào rời đi. Hiên Viên Diêu lúc này đứng trước cô, cánh tay thon dài chắn trước mặt cô.
“Trịnh Thất Muội và Thang Á Nam còn một tiếng nữa mới đến, em xác định em phải đi bây giờ?”
Tả Phán Tình hít sâu, nhìn chằm chằm gương mặt yêu nghiệt của anh ta, giọng nói mang theo một tia tức giận: “Nói cho tôi biết, Thất Thất có biết tôi ở đây không? Hay là, lần này mời tôi tới Mỹ, cậu ấy cũng có phần?”
“Cô ấy sẽ biết ngay thôi.” Hiên Viên Diêu cười đến không hề hổ thẹn: “Cô ấy quả thật cho người đi đón em, nhưng em có biết: người của Thang Á Nam cũng chính là người của tôi, cho nên, tôi bảo họ đưa em đến đây.”
Có nghĩa là Trịnh Thất Muội cũng không biết cô bị Hiên Viên Diêu đưa đi, như vậy: “Cậu ấy tự nguyện gả cho Thang Á Nam?”
“Uhm hum.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Em không cần hoài nghi chị em tốt của mình đâu, thực tế, cô ấy rất quan tâm em.”
Lo lắng của Tả Phán Tình ít nhiều giảm bớt, nhìn Hiên Viên Diêu, cô cố gắng tỉnh táo lại.
“Hiên Viên Diêu, tôi đến Mỹ là để tham gia hôn lễ của Thất Thất, sau khi hôn lễ kết thúc, tôi sẽ quay về Trung Quốc, tôi cảm ơn anh đã từng cứu tôi. Nhưng tôi với anh là không có khả năng. Hơn nữa, anh cũng không yêu tôi, anh chỉ là không được như ý nên không cam lòng thôi. Buông tay đi.”
“Không không không. Em sai rồi.” Hiên Viên Diêu xua tay: “Thời gian này ở Mỹ, tôi thật sự rất nhớ em, Tả Phán Tình, tôi thích em.”
“Tôi không thích anh.” Tả Phán Tình cảm giác mình đúng là tú tài gặp được binh, có lý cũng không nói rõ được.
“Tả Phán Tình, bây giờ em không thích, sau này rồi em cũng sẽ thích.” Hiên Viên Diêu rất tự tin ở bản thân, anh ta tin chỉ cần cho anh ta thời gian, Tả Phán Tình cũng sẽ yêu anh ta: “Chỉ là vấn đề thời gian.”
“Anh cho tôi cả đời, tôi cũng sẽ không yêu anh.”
Tả Phán Tình lướt qua anh ta đi về phía trước, Hiên Viên Diêu lại giữ chặt tay cô, ý cười trong mắt biến mất, vẻ mặt chân thành: “Tả Phán Tình, năm đó em yêu Kỷ Vân Triển như vậy. Lại còn có thể kết hôn cùng Cố Học Văn, như vậy tình yêu mà em dành cho anh ta, có lẽ không sâu sắc như em nghĩ. Em và Cố Học Văn kết hôn bao lâu chứ? Tôi tin em căn bản không yêu Cố Học Văn, cho tôi thời gian, tôi sẽ chứng minh cho em thấy. Kỷ Vân Triển cũng được, Cố Học Văn cũng được, đều không thích hợp với em. Tôi mới là người đàn ông thích hợp nhất với em.”
“Tôi cũng sẽ chứng minh cho anh thấy, kết luận của anh là sai.” Tả Phán Tình cảm giác bản thân điên mất rồi, rút tay về, lui người ra phía sau: “Cho dù anh cho tôi cả đời, tôi cũng sẽ không yêu anh.”
Hiên Viên Diêu trên mặt ba phần tà khí, khoanh tay trước ngực, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười thần bí: “Vậy tại sao em phải đi vội vã như vậy? Tôi cũng không làm gì em cả, không phải sao?”
Bước lại gần Tả Phán Tình hơn một chút, anh ta cười đến vô cùng tà mị: “Hay là em sợ sức hấp dẫn của tôi, sợ cuối cùng cũng sẽ yêu tôi, cho nên mới vội vã muốn chạy trốn khỏi tôi?”
Thật sự là đủ rồi nha, Tả Phán Tình muốn phản bác anh ta, ánh mắt lại nhìn thấy mảnh kim loại sáng bóng trên tay anh ta. Hiên Viên Diêu mặc một bộ ây phục vô cùng trang trọng, trên cổ tay áo, hai khuy áo tinh xảo thoạt nhìn rất quen mắt.
“Anh, anh lấy nó lúc nào?” Cô nhớ rõ mình đã để ở trong túi, vì sao lại ở chỗ Hiên Viên Diêu?
“Duyên phận.” Hiên Viên Diêu cười nhạt: “Em và tôi, vẫn là có duyên, cho nên, nó vẫn ở trong tay tôi. Mà em cũng vậy.”
“Trả lại cho tôi.” Đó là món quà cô chuẩn bị tặng cho Cố Học Văn.
“Được.” Hiên Viên Diêu rất hào phóng gật đầu: “Em hôn tôi một cái, tôi sẽ cho em.”
Hiên Viên Diêu này không chỉ mặt dày, mà còn quá vô vị. Tả Phán Tình cũng không muốn chấp nhặt anh ta, anh ta thích thì cứ cho anh ta, lần sau cô sẽ thiết kế cái khác cho Cố Học Văn.
Lướt qua anh ta đi ra ngoài, Hiên Viên Diêu cũng không ngăn cản, nhìn thấy tay cô mở cửa, khoanh hai tay trước ngực: “Ở đây từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới toàn bộ là người của tôi. Em thấy em có thể đi được sao?”
Tả Phán Tình dừng lại một chút, không làm động tác tiếp theo, Hiên Viên Diêu tiếp tục nói: “Trịnh Thất Muội tự nguyện kết hôn cùng Thang Á Nam, tôi không hề bắt buộc cô ta, bây giờ nếu em đi rồi, vậy ngày mai hôn lễ của cô ta sẽ không có ai thân hữu bên nhà gái đến chúc phúc, em cũng không để ý sao?”
Tả Phán Tình xoay người nhìn Hiên Viên Diêu, trên mặt không có một tia kinh hoảng, đôi mắt trong suốt, nhìn thẳng vào mắt anh: “Hôn lễ tôi nhất định sẽ tham gia. Nhưng tham gia hôn lễ xong tôi nhất định sẽ rời đi. Hiên Viên Diêu, anh nhất định sẽ thất bại.”
“Vậy sao?” Hiên Viên Diêu bước từng bước về phía trước, vẻ mặt mang theo vài phần chắc chắc: “Chúng ta cứ căng mắt chờ xem. Xem tôi có thất bại hay không.”