Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô Dâu Bất Đắc Dĩ » Phần 265

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Phần 265

Trịnh Thất Muội kỳ thật mệt chết đi được, phải biết rằng, mỗi ngày bị cái người sinh lực dồi dào kia dày vò tuyệt đối là một loại tra tấn. Nhưng cô không có tâm trạng để ngủ.

Ngồi trên máy bay, sô pha rộng rãi rất thoải mái.

Cái người tên Hiên Viên Diêu kia đích thực rất biết hưởng thụ. Nhìn bài trí bên trong và chất lượng sô pha mà xem, rõ ràng chỉ là phương tiện dùng để ngồi thôi mà đều thoải mái như vậy.

Thật sự là không có thiên lý mà.

Cắt. Ngừng. Suy nghĩ hồi phục, hiện tại không phải là lúc khinh bỉ tên yêu nghiệt kia, tính thời gian từ đây đến Bắc Đô, mất không tới hai giờ đồng hồ.

Cô muốn tính toán lại thời gian trốn thoát cho tốt. Trịnh Thất Muội quyết định, có cơ hội nhất định phải trốn.

Thang Á Nam ngồi bên cạnh cô, không biết cô suy nghĩ cái gì, cánh tay dài thủ sẵn bên hông cô, không cho cô đứng dậy, cô khó chịu trừng mắt liếc anh ta một cái, bỏ đi, dù sao cũng sẽ chạy thoát ngay thôi, cô tạm thời không so đo với anh ta.

Thang Á Nam nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô thì khẽ nhíu mày, thản nhiên mở miệng: “Nếu cô mệt thì có thể ngủ một lát.”

“Không cần. Tôi không cần ngủ.” Nếu Trịnh Thất Muội ngủ thì làm sao có thể trốn thoát được?

Trong mắt Thang Á Nam hiện lên một tia kinh ngạc, cuối cùng lại không nói gì, chỉ đưa cánh tay ôm chặt.

Cơ thể Trịnh Thất Muội vì vậy càng gần anh ta hơn, trong lòng lại là một trận không thoải mái. Ngẩng đầu trừng mắt liếc tên khốn nào đó một cái, liền nhìn thấy vết sẹo thật dài trên mặt anh ta.

Trong lòng liền thấy hoảng hốt: “Này, vết sẹo trên mặt anh là như thế nào mà có?”

Thang Á Nam sắc mặt lạnh lùng, gương mặt vốn đã cương nghị lại càng lộ vẻ u ám, cô bất giác rụt cổ, nhưng vẫn thu hết dũng khí mở miệng.

“Gì vậy? Chuyến bay này phải bay một hai tiếng, thực sự chán quá đi. Tâm sự một chút sẽ chết hả?”

Thang Á Nam trừng mắt nhìn cô, ánh mắt sắc như dao, Trịnh Thất Muội nuốt nuốt nước bọt, không có khí thế lui người về sau một chút, nhưng cũng không lui được bao nhiêu.

“Khụ, à, anh không muốn trả lời thì thôi vậy.”

Thật ra anh ta không nói cô cũng biết, nhất định là hai hắc bang sống mái với nhau, anh ta bị người ta chém.

Hì hì, đúng là báo ứng mà, đồ khốn, tại sao lúc đó không một dao chém anh ta chết luôn cho rồi?

“Ha ha ha ha.” Một trận cười sang sảng phá vỡ suy nghĩ của Trịnh Thất Muội, lúc này mới phát hiện Hiên Viên Diêu đã buông tạp chí từ khi nào, nhìn Trịnh Thất Muội cười đến rất vui vẻ.

Cười cái gì chứ? Tên này bị bệnh à? Nâng mắt liếc nhìn Thang Á Nam một cái, sắc mặt anh ta âm trầm làm cho người ta sợ hãi. Cô muốn chạy trốn, bàn tay to trên lưng lại càng siết chặt hơn.

Hiên Viên Diêu ném tạp chí lên bàn trà, nhìn vẻ quật cường trên mặt Trịnh Thất Muội: “Thú vị, rất thú vị.”

Cô gái này thảo nào có thể trở thành bạn tốt của Tả Phán Tình, kiểu suy nghĩ của hai người quả thực rất giống nhau. Quan trọng hơn là, cả hai đều có một thói quen xấu.

Chính là không tự giác nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nụ cười trên mặt anh ta vẫn không giảm, nhìn Trịnh Thất Muội thản nhiên mở miệng: “Cô Trịnh à, bọn tôi cũng không phải là hắc bang đâu nha.”

“Ơ?” Trịnh Thất Muội sắc mặt lập tức xấu hổ, nhưng trong lòng ngẫm lại, làm thế nào anh ta lại biết? Nhưng: “Không phải hắc bang thì là cái gì? Dù sao cũng không phải người tốt.”

“Ha ha ha ha.” Hiên Viên Diêu lại cười, cười rất vui vẻ. Ánh mắt nhìn Thang Á Nam: “Á Nam, hiện tại anh hẳn là nên cảm tạ tôi có phải không? Giúp anh tìm được một báu vật như vậy?”

Cái gì chứ? Ghét nhất là kiểu nói chuyện úp mở. Trịnh Thất Muội xem thường, nhìn anh ta bằng nửa con mắt. Khối băng Thang Á Nam mặt không có một chút biến sắc, cánh tay nới lỏng một chút, nhìn Hiên Viên Diêu nghiền ngẫm, lãnh đạm nói: “Cảm ơn thiếu gia.”

“Được rồi. Không cần khách sáo.” Hiên Viên Diêu xua tay, nhìn Trịnh Thất Muội: “Cô biết không? Vết thương trên mặt anh ta, không phải là do hắc bang sống mái với nhau như cô tưởng tượng đâu, mà là bị phụ nữ làm bị thương đó.”

Phụ nữ? Trịnh Thất Muội trong mắt toát ra một tia kinh ngạc. Sao có thể chứ? Nhìn Thang Á Nam như này thì người phụ nữ nào có khả năng làm anh ta bị thương được chứ?

Còn nữa, người phụ nữ có quan hệ gì với anh ta? Bọn họ…

Hiên Viên Diêu nhìn thấy Thang Á Nam thay đổi sắc mặt, vỗ vỗ tay: “Không nói nữa, nói tiếp thì anh ta sẽ nổi giận mất. Cô muốn biết cái gì cứ hỏi anh ta là được.”

Anh ta đứng dậy, đi về phòng nghỉ phía sau. Trịnh Thất Muội ở sau thè lưỡi, người kiểu gì thế. Thật đáng ghét.

Quay sang Thang Á Nam, nhìn vào mắt anh ta, đối diện với nét u ám chưa từng thấy trong mắt anh ta, liền nuốt lời nói về. Bỏ đi. Không hỏi thì không hỏi.

Dù sao cũng không liên quan đến cô, cô chỉ cần đợi đến Bắc Đô, nghĩ cách trốn là được, đúng vậy, chính là như vậy.

Trong lòng nghĩ như thế, chỉ là chính Trịnh Thất Muội cũng không nghĩ đến, không biết từ lúc nào, cô đã ngủ say. Sau khi ngủ, còn tựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực Thang Á Nam cò cọ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia hoàn toàn tin cậy, không có một chút phòng bị, làm cho gương mặt lạnh như băng của Thang Á Nam rốt cục buông lỏng vài phần, điều chỉnh để cô ở trong ngực mình có được một tư thế thoải mái, nhìn máy bay rẻ mây, bay về phía Bắc Đô.

Trịnh Thất Muội cảm thấy thật thoải mái, ngủ một giấc thật ngon. Cảm giác cả người mỏi mệt đều biến mất. Thích ý xoay người, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Đột nhiên ngẫm nghĩ, cảm giác có gì đó không đúng. Cô liền mở mắt, cảnh vật lạ lẫm trước mắt làm cho cô trong nháy mắt không biết mình đang đâu?

Đây là đâu? Cô nhớ mình vừa rồi ở trên máy bay nói muốn tới Bắc Đô, kết quả…

“Cô đã tỉnh?” Giọng nói lạnh như băng vang lên, cô nhìn ra hướng cửa, Thang Á Nam dáng người cao lớn dựa cạnh cửa nhìn cô.

“Đây, đây là đâu?” Trời ạ, sao cô có thể ngủ chứ? Trịnh Thất Muội gần như muốn điên rồi. Cô rõ ràng bảo mình không được ngủ, không được ngủ. Giờ thì hay rồi.

“Bắc Đô.” Thang Á Nam sải bước dài về phía cô, ngồi xuống trước giường: “Cô đã ngủ một ngày.”

“Cái gì?” Trịnh Thất Muội bật dậy, vọt ngay xuống giường: “Anh, lúc xuống máy bay anh làm cái gì mà không gọi tôi?”

Cô, cô sao có thể ngủ chứ? Trịnh Thất Muội quả thực muốn chết. Sân bay đông người, muốn chạy trốn cũng dễ dàng. Cô hiện tại lại ngủ say, muốn chạy thế nào chứ?

Trịnh Thất Muội vì thế mà buồn bực. Mọi dự tính trong đầu đều hỏng bét, rối tung. Đứng lên định đi ra ngoài thì cánh tay bị giữ lại, Thang Á Nam cầm lấy tay cô: “Cô đi đâu?”

“Mắc mớ gì tới anh?” Ra sức bỏ tay anh ta ra, Trịnh Thất Muội hiện tại ghét nhất là phải nhìn thấy Thang Á Nam: “Anh, tên khốn khiếp này, tôi cảnh cáo anh, anh cách xa tôi ra một chút. Đây không phải là thành phố C mà là Bắc Đô. Anh nếu còn dám làm gì tôi, tôi, tôi sẽ giết anh.”

Thang Á Nam nhìn thấy cô tức giận, còn có vẻ nóng lòng muốn thoát đi. Lông mày khẽ động, đứng lên đi đến trước mặt cô.

Trịnh Thất Muội cô không sợ anh ta, cô chịu đủ rồi.

“Làm gì? Anh lại muốn làm gì?” Vươn tay dùng sức đấm vào ngực anh ta, cảm giác người kia cứng như đá làm cho cô thêm bực mình. Oán hận thu tay về, vẻ mặt vẫn ngang bướng như cũ: “Tôi, hiện tại nhất định phải rời khỏi đây, anh đừng hòng ngăn tôi.”

Lướt qua Thang Á Nam đi ra ngoài. Nhưng kỳ quái là Thang Á Nam không ngăn cản cô, cô vọt tới mở cửa, Hiên Viên Diêu đã đứng trước cửa, tay giơ lên ra vẻ như là định gõ cửa.

Thấy Trịnh Thất Muội đi ra, anh ta khúc khích cười: “Cô đã chuẩn bị xong rồi à? Chúng ta đi thôi.”

“Ai muốn đi với các anh?” Trịnh Thất Muội không muốn gặp nhất chính là Hiên Viên Diêu, nhìn thấy anh ta so với nhìn thấy Thang Á Nam còn ghê tởm hơn, đừng tưởng cô không biết.

Anh ta có ý đồ với Phán Tình, giao cô cho khối băng kia, còn không phải là muốn dùng cô uy hiếρ Phán Tình? Cô không mắc mưu đâu.

“Cô đi đi.” Hiên Viên Diêu cười đến sáng lạn, ánh mắt nhìn về phía Thang Á Nam: “Bọn tôi đi gặp Tả Phán Tình là được rồi.”

“Phán Tình?” Trịnh Thất Muội ngừng bước một chút, ánh mắt lưỡng lự dừng ở hai người đàn ông cao lớn: “Các anh muốn đi gặp Phán Tình?”

“Cô có thể lựa chọn không đi.” Hiên Viên Diêu rất hào phóng nói: “Cô không phải nói cô phải rời khỏi sao? Vậy cô đi đi.”

“Tôi muốn đi.” Trịnh Thất Muội sẽ không cứ như vậy mà bỏ đi: “Tôi muốn đi gặp Phán Tình.”

“Vậy đi thôi.” Hiên Viên Diêu xoay người, vẻ mặt bình tĩnh, Trịnh Thất Muội thở sâu đi theo anh ta rời đi, Thang Á Nam bước nhanh lên, bàn tay to siết chặt thắt lưng cô, không biết lấy ở đâu ra một cái áo lông quàng trên vai cô, khuôn mặt lãnh đạm mở miệng: “Mặc vào.”

Trợn mắt nhìn anh ta, Trịnh Thất Muội thật ra cũng không muốn nhận cái lòng tốt này của anh ta. Chẳng qua cô chỉ là không muốn mình bị cảm lạnh mà thôi. Cầm áo mặc vào, cùng bọn họ đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa là một cái phòng khách, tiếp đó là cửa chính, Trịnh Thất Muội phát hiện mình đang ở trong một dãy biệt thự, bên ngoài biệt thự là một mảng trắng xóa. Bắc Đô đang có tuyết rơi?

Gió lạnh thổi tới làm cô rụt cổ. Kéo chặt quần áo, một chiếc xe limousine dừng trước mặt bọn họ, ba người cùng tiến lên xe.

Xe khởi động, chạy về hướng trung tâm Bắc Đô.

Tả Phán Tình ngồi dựa vào cửa kính quán cà phê, nhìn người đi đường bên ngoài. Tuyết đọng dọc đường được gom lại, ai nấy đi đường đều mặc quần áo dày cộm trùm kín cả người.

Xe cộ ở đây so với ở thành phố C còn nhiều hơn mấy lần. Một cảnh tượng hoàn toàn khác với phương nam. Cảm giác này có chút mới mẻ. Còn có chút hưng phấn. Đây chính là Bắc Đô đấy. Trước kia chỉ nghỉ đây là chỗ để du lịch, bây giờ lại là nơi cô sẽ sống đến sau này.

Bưng ly sữa lắc trước mặt lên uống một ngụm, trong lòng bắt đầu mong đợi Trịnh Thất Muội sẽ tới.

Từ buổi sáng nhận được tin nhắn của Trịnh Thất Muội cô liền thấy vô cùng vui sướng. Cố Học Văn mới vừa đi, cô cũng đang nhàm chán đây. Trịnh Thất Muội đến thì thật tốt quá, cô cũng có bạn.

Cô không quen thuộc với Bắc Kinh lắm, nhưng sáng sớm hôm nay, lúc Trần Tĩnh Như muốn ra ngoài cố ý tìm cô, nói cô nếu muốn đi đâu thì trong nhà có lái xe, bảo lái xe đưa đi, khi nào về, gọi cho lái xe là được.

Không chỉ thế, còn đưa cho cô một cái thẻ. Cô luôn từ chối hết lần này đến lần khác, nói cô đang tìm việc làm, không cần tiền của bà. Nhưng Trần Tĩnh Như nói Cố Học Văn thường xuyên vắng nhà, cô ở một mình nếu chán thì cứ đi tản bộ, mua sắm.

Cô không thể từ chối mãi, nên đành phải nhận nhưng trong lòng đã định sẽ tìm lúc nào đó đưa thẻ cho Cố Học Văn, để anh trả lại cho Trần Tĩnh Như.

Chỉ là nghĩ đến việc này cũng thấy bà đối với cô thật tốt. Tả Phán Tình tâm tình lại bắt đầu thấy sung sướng. Chuông gió treo trên cửa quán cà phê vang lên, có người bước vào. Tả Phán Tình ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326

Tags: , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất