“Được rồi. Con không đi nữa.” Cố Học Văn nhìn mẹ mình với ánh mắt cầu xin: “Con chỉ đồng ý lần này thôi, lần sau mẹ đừng lấy lí do này nữa.”
“Được được, chỉ lần này thôi.” Nhìn con trai dù không tình nguyện nhưng vẫn chịu ở lại Trần Tĩnh Như mới nhẹ nhàng thở ra. Lau khô nước mắt, bà kéo con trai ngồi xuống cạnh mình: “Mẹ cũng chỉ muốn có một người chăm sóc cho con thôi. Con xem con này, chỉ có một mình không ai chăm sóc nên gầy thế này đây.”
“Con không sao.” Ít nhất đối với anh, cuộc sống trước mắt như vậy là tốt lắm rồi.
Làm sao mà có thể không sao được? Trần Tĩnh Như cũng không đáp lại, chỉ than nhẹ một tiếng: “Mẹ chẳng cầu mong gì, chỉ mong con nhanh chóng kết hôn, sống yên ổn, sinh ẹ một đứa cháu trai bụ bẫm.”
“Mẹ…” Cố Học Văn thật sự không muốn nghe chuyện này nữa: “Mẹ đừng nói nữa được không? Chút nữa con sẽ gặp, chỉ cần cô gái đó đồng ý, con lập tức kết hôn là được chứ gì?”
“Được được được. Đây là con nói đấy nhé, người ta mà đồng ý là lập tức kết hôn. Lại đây mẹ cho con xem ảnh cô gái đó, mẹ để trong túi xách.”
Trần Tĩnh Như cúi đầu tìm ảnh trong túi, Cố Học Văn lại không có hứng thú xem ảnh:
“Không cần đâu. Người ngốc ngếch thì có nhìn thấy người thật cũng vậy thôi. Mẹ ngồi đây một chút, con đi toilet.”
…-…-
“Này! Thật không có nghĩa khí mà”. Bước từ trong phòng vệ sinh ra, Tả Phán Tình nhíu nhíu mày nhìn điện thoại bị ngắt.
Ngày hôm qua cô bị cha mẹ bắt đi coi mắt, Tả Phán Tình muốn tìm người đến giúp mình.
Gọi hết người này đến người khác mà cuối cùng vẫn không có ai chịu giúp cô.
Nhìn gương mặt không cam lòng của mình trong gương, trong lòng Tả Phán Tình lại thầm mắng tên Chương tiện nhân đó. Qua lại hai năm, tên khốn đó lúc nào cũng nói mình chưa có sự nghiệp nên không muốn kết hôn, còn nói cái gì mà hắn chưa có thành tích gì nên không dám đến gặp cha mẹ cô.
Tưởng rằng hắn thật tâm với mình, Tả Phán Tình hết lần này đến lần khác đưa bản thiết kế của mình cho hắn, để hắn có thể nhanh chóng thăng chức, như vậy mới có thể sớm công khai quan hệ của hai người, cũng mau chóng có thể đưa hắn về nhà gặp cha mẹ.
Một hai năm gần đây, cha mẹ cứ giục đi giục lại bắt cô đi coi mắt, nếu không thì phải đưa bạn trai về nhà làm cô phải kiếm cớ thoái thác mãi.
Bây giờ thì tốt rồi, cha mẹ trực tiếp kiếm chồng cho cô, nói cái gì mà là con trai cấp trên của ba cô, điều kiện anh ta cũng rất tốt, là người có tài lại còn đẹp trai. Đó chắc chỉ là chuyện trên trời chứ làm gì có dưới đất.
Tả Phán Tình không muốn đến, ba cô liền lấy chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con ra dọa.
Buổi sáng còn cố ý gọi điện thoại cho cô, nhắc cô ăn mặc thật đẹp, nếu không sẽ dùng gia pháp xử lý cô.
Nghĩ đến việc Trịnh Thất Muội bảo cô đưa một anh chàng tới đóng giả người yêu, Tả Phán Tình liền le lưỡi. Aiz! Bây giờ cha mẹ với mọi người đang đều ngồi trong phòng chờ cô, bảo cô kiếm đâu ra một người đàn ông chứ?
Cô chỉ còn biết thở dài, đi thẳng cũng chết mà quay đầu cũng chết. Cất điện thoại vào túi xách, Tả Phán Tình ra khỏi phòng vệ sinh. Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh di động lại vang lên, cô nhíu nhíu mày cúi xuống tìm điện thoại.
Tả Phán Tình không để ý có người từ nhà vệ sinh nam đi ra, trực tiếp đụng trúng người cô. Cả người theo quán tính lùi lại hai bước, vì vậy làm cho điện thoại vừa mới lấy ra khỏi túi văng ra ngoài, bộp một tiếng rơi xuống mặt đất ngay phía sau cô, tiếng chuông quang quác cũng vì thế mà dừng lại.
Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn. A, trời ơi, cái điện thoại Iphone 4 của cô.
Thật vất vả mới hạ quyết tâm mua được, thế mà bây giờ bị rơi xuống đất sao?
Chạy vội đến nhặt điện thoại của mình, ánh mắt cô chuyển đến nhìn cái tên đầu sỏ gây ra chuyện, vừa thấy người đó, mắt cô càng trợn to hơn nữa.
“Lại là anh?”
Vẫn là áo sơ mi trắng, quần dài màu đen đơn giản. Dáng người cao lớn của Cố Học Văn đứng đó, ánh mắt thâm thúy nhưng bình tĩnh nhìn chằm chằm gương mặt cô.