“Đừng khách sáo.” Đỗ Lợi Tân hơi xấu hổ, chẳng qua bây giờ anh cảm giác hình như mình vô tình chiếm tiện nghi của cô.
Bầu không khí hơi xấu hổ, anh đứng tại chỗ, cũng không ngồi xuống, nhất thời không hề nhúc nhích. Chứng kiến bộ dạng xấu hổ của anh, tâm tình Trịnh Thất Muội vô cùng phức tạp.
Cô thật sự yêu người đàn ông này.
Khi cô gặp anh ta, tất cả phản ứng của cô không như chính mình. Dù cho lúc này, nhìn anh ta đứng bên cạnh, cô cũng thấy tim đập mất kiểm soát, cô gần như muốn nhào vào lòng anh ta, muốn anh ta vội tới vuốt ve trái tim vừa mới bị thương tổn.
Đôi tay trắng trẻo siết chặt. Cô nhận ra mình suy nghĩ quá ngu ngốc, người đàn ông này căn bản không yêu cô, cũng không muốn cô. Nếu cô thực sự làm như thế chỉ khiến anh ta càng kinh thường cô. Cho nên, cô không thể.
“Anh, anh ngồi đi, đây là nhà anh mà.” Trịnh Thất Muội chỉ chỉ sô pha đối diện. Nhìn mặt Đỗ Lợi Tân. Cố gắng bắt mình thoạt nhìn thực bình tĩnh.
Đỗ Lợi Tân không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô: “Tại sao em gặp người đàn ông ấy? Xảy ra chuyện gì à?”
Anh chỉ nghe Cố Học Văn nói Trịnh Thất Muội gặp chút việc, nhờ anh tới đưa cô về, nhưng không nói là vì chuyện gì.
Trịnh Thất Muội nói không nên lời. Cô cũng không còn mặt mũi nào nói mình vì bị anh đá mà đến quán bar uống rượu, sau đó tìm tình một đêm.
Tâm tư có vài phần khó xử, vài phần mập mờ. Cuối cùng cô lắc đầu, tỏ vẻ không việc gì. Nhưng -…
“Nghe nói Phán Tình tới tìm anh làm phiền?” Trịnh Thất Muội đánh trống lảng: “Thật sự rất xin lỗi, em không nghĩ cô ấy sẽ đến.”
“Không sao.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, cũng cảm thấy câu hỏi của mình vừa rồi hơi quá: “Anh hiểu cô ấy quan tâm em.”
“Dạ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Cô ấy là bạn tốt của em.”
Cô luôn luôn cảm thấy có một người bạn như vậy là niềm hạnh phúc nhất
“Xin lỗi.” Đỗ Lợi Tân vẫn còn muốn giải thích: “Anh vô tình tổn thương em. Nếu anh làm em hiểu lầm, hy vọng em tha thứ.”
“Không.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, nghiêm túc nói tiếp, Đỗ Lợi Tân quả thật không tổn thương cô, nếu anh ta thật sự muốn đùa bỡn tình cảm của cô. Tại sao lại từ bỏ cô chứ?
“Kỳ thật, lần trước em ở đây qua đêm với anh mà anh không làm gì em. Em đã biết em không có ý nghĩa gì với anh.” Trịnh Thất Muội hơi xấu hổ cười cười, nắm chặt tấm drap giường trên người tiếp tục nói: “Chẳng qua em quá tự tin về bản thân, em tin một ngày nào đó anh sẽ yêu em.”
“Xin lỗi.” Đỗ Lợi Tân ngoại trừ câu này, không biết phải nói gì. Không muốn khiến anh áy náy, khó chịu. Trịnh Thất Muội quay đầu đi nói: “Người phụ nữ anh yêu không phải đã về rồi? Bây giờ anh với cô ấy sao rồi?”
“%…” Trầm mặc, Đỗ Lợi Tân không biết phải nói sao. Hai ngày nay anh ta liều mạng chịu đựng không đi tìm Cố Học Mai, hy vọng cô sẽ tìm đến mình. Nhưng anh ta phát hiện chuyện này lại khó khăn như vậy.
Cô rất tàn nhẫn, không một cú điện thoại, không một tin nhắn. Cô tuyên bố phải giận dỗi anh ta đến cùng.
Lòng bị tổn thương, anh ta kỳ thật có kich động thôi thúc đến trước mặt Cố Học Mai, dùng sức lay động cô một hồi, hỏi cô một chút, rốt cuộc bản thân anh ta phải làm thế nào, lòng cô mới dịu lại, mới có thể tin anh ta yêu cô.
“Hai người không phải muốn kết hôn à?” Trịnh Thất Muội bắt mình độ lượng chút, không chiếm được anh thì để đối phương hạnh phúc cũng vậy.
“Kết hôn?” Hai chữ đó làm Đỗ Lợi Tân bật cười, cười đến trào phúng: “Anh đoán đời này, anh cũng không kết hôn được?”
“Tại sao?” Trịnh Thất Muội không hiểu: “Bạn gái anh ư?”
“Cô ấy không phải bạn gái anh.” Đỗ Lợi Tân ngồi xuống sô pha, cau mày, không biết phải nói sao. Trịnh Thất Muội nhìn anh ta, khẽ nói.
“Nếu bất tiện, anh có thể không nói.”
“Không sao.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, có một số việc để ở trong lòng quá lâu, anh ta quả thật cần một người nghe. Tựa người vào ghế, anh ta bắt đầu kể.
Một cậu bé, thích một cô bé lớn hơn thế nào, bắt đầu luống cuống đứng trước mặt cô gái ấy ra sao, nhìn cô ấy ôm ấp người khác.
Rồi người kia rời khỏi thế gian. Anh ta muốn đến với cô một lần nữa, nhưng lại phát hiện mọi thứ đều đã không thể xoay chuyển.
“Chuyện là thế đó.” Đỗ Lợi Tân thở dài: “Cô ấy không yêu anh, không tin anh, không cho anh cơ hội.”
“%…” Hốc mắt Trịnh Thất Muội cay cay, ầng ậc nước mắt, cô cảm động, hoàn toàn cảm động. Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Đỗ Lợi Tân.
“Em không nghĩ anh si tình như vậy?”
“Si tình?” Đỗ Lợi Tân muốn cười: “Trước kia anh đọc một quyển sách, si tình, thật ra là một căn bệnh. Anh nghĩ, anh bệnh cũng không nhẹ nhỉ?”
“Anh đừng thế này.” Trịnh Thất Muội thật sự không biết phải nói sao: “Anh yêu cô ấy vậy em tin cô ấy chắc chắn sẽ cảm động. Em tin cô ấy nhất định sẽ chấp nhận anh.”
“Phải không?” Đỗ Lợi Tân đã không còn tự tin: “Tùy tiện một chút việc nhỏ là có thể hoài nghi anh. Tùy tiện một chút dao động là có thể rời xa. Cô ấy căn bản là không yêu anh, chưa biết chừng, chỉ thấy anh đáng thương, cảm thông anh mà thôi.”
“Không phải mà.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Anh tốt thế, em tin cô ấy nhất định sẽ cảm nhận được.”
“…” Đỗ Lợi Tân không biết phải nói gì, nhìn Trịnh Thất Muội vì kich động mà ngồi thẳng dậy. Drap giường che người hơi rơi xuống. Anh ta có chút mất tự nhiên quay mặt đi.
“Em, em xác định không trở về nhà à?”
“Không về.” Trịnh Thất Muội nhìn toàn thân mình, về đến nhà chỉ cảm thấy xấu hổ: “Em thế này mà về, ba mẹ em sẽ lo lắng.”
Họ sẽ càng truy vấn người đàn ông cùng cô là người ra sao, cân nặng, cao bao nhiêu, nghề nghiệp ngon lành không. Họ sẽ hỏi đến mười tám đời tổ tông làm gì… Hỏi rõ ràng rồi mới có thể buông tha cô.
Còn chưa nói đến việc ba mẹ có thể yêu cầu cô kết hôn với gã đàn ông ấy.
Tưởng tượng đến cảnh mình phải gả cho loại người quái dị như Thang Á Nam, cô liền thấy mình gần như muốn nổi điên. Bằng cách gì cũng không thể để ba mẹ biết mình đã làm chuyện tốt đẹp này.
“Thế hả.” Đỗ Lợi Tân thật không phải muốn tiễn cô, mà là anh ta cũng không xác định Cố Học Mai có thể tới đây hay không. Có thể vì cô phát hiện Trịnh Thất Muội ở trong nhà mà hiểu lầm anh ta.
“Nếu anh cảm thấy bất tiện. Anh kiếm dùm em hai bộ quần áo. Em mặc vào liền lập tức đi ngay.”
Trịnh Thất Muội càng nói càng nhanh. Thật là không muốn anh phiền phức.
Đỗ Lợi Tân gật đầu, nhớ tới Cố Học Mai hẳn còn quần áo chưa mang đi, đứng dậy vào phòng, vươn tay, đẩy cửa ra
Tả Phán Tình với Cố Học Văn cùng nhau tới phòng hồi sức. Cô thay bộ đồ vô khuẩn muốn một mình vào trong. Cố Học Văn đứng bên cạnh nhìn cô, cô quay sang, vẻ mặt hơi chần chờ: “Anh, hay là anh vào chung với em?”
“Không cần.” Cố Học Văn lắc đầu: “Anh tin em.”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu mỉm cười: “Được rồi. Anh chờ em chút.”
Ba mẹ Kỷ Vân Triển một mực đứng cạnh nhìn, trầm mặc không nói. Tả Phán Tình bất chấp ánh mắt bọn họ, trực tiếp vào cửa.
Lúc này, Kỷ Vân Triển vừa mới tỉnh, thấy Tả Phán Tình thay đồ vô khuẩn đến thăm mình, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, anh vừa quanh quẩn từ ranh giới sinh tử trở về. Sắc mặt hơi tái nhợt, thoạt nhìn rất suy yếu.
Vươn tay, anh muốn nắm tay Tả Phán Tình, Tả Phán Tình thoáng lưỡng lự. Đưa tay cho anh nắm. Sau đó cô ngồi xuống trước giường bệnh.
“Anh tỉnh rồi?”
“Ừ.” Kỷ Vân Triển đáp nhẹ một tiếng, ý cười trên mặt bất thình lình biến mất tăm, nhìn Tả Phán Tình, có chút áy náy: “Anh xin lỗi.”
“Hả?” Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, người cần nói xin lỗi, hình như là cô mới phải?
“Không cứu được em, lại khiến em lo lắng.” Vẻ mặt Kỷ Vân Triển có chút tự trách: “Anh xin lỗi.”
Tả Phán Tình thật bất ngờ anh lại sẽ nói như vậy. Nhất thời tim cô đập mạnh và loạn nhịp sau đó hốc mắt đột nhiên ươn ướt
“Đừng nói thế. Vân Triển. Đừng nói vậy.” Nếu không phải anh đến kịp thời, e rằng cô đã bị mấy gã đàn ông kia…
Cô không dám nghĩ thêm, cô thấy hổ thẹn, có cảm kich, càng nhiều chính là xúc động với Kỷ Vân Triển: “Cám ơn anh. Vân Triển. Anh đã cứu em.”
Kỷ Vân Triển lắc đầu: “Em đừng thấy gánh nặng. Anh không muốn làm em khổ sở. Hiện tại cho dù là một người xa lạ ở trước mặt anh gặp chuyện chẳng lành, anh cũng sẽ cứu giúp. Cho nên, em không cần phải áy náy.”
Tả Phán Tình nghẹn lời gần như nói không ra hơi.
Nhưng nước mắt liên tục chảy dài.
“Đừng khóc.” Kỷ Vân Triển khẽ thở dài: “Anh thích nhìn em cười. Đừng khóc được không?”
Tả Phán Tình cố sức gật đầu, nhưng không cách nào gạt hết nước mắt, cô nắm tay Kỷ Vân Triển, cực lực bắt mình chịu đựng không muốn xúc động khóc lớn: “Vân Triển. Em xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi.” Kỷ Vân Triển thở dài: “Là anh không tốt, anh nên nói với em một tiếng rồi đi mới đúng. Người phải xin lỗi là anh mới đúng.”
Tả Phán Tình càng nói không nên lời, liên tục lắc đầu, tiếp tục khóc. Nắm tay anh, không biết phải báo đáp anh sao mới tốt.
“Vân Triển. Vân Triển.” Cô gọi tên anh hai lần, cô đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng kiên định nhìn anh: “Vân Triển. Rất xin lỗi. Tại em không tốt, em không đợi anh. Kiếp sau được không? Nếu có kiếp sau. Chúng ta sẽ ở bên nhau?”
“Được.” Kỷ Vân Triển nở nụ cười, hơi hơi dùng sức nắm tay Tả Phán Tình: “Cũng được. Không được gạt anh đâu đấy.”
“Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Kiếp sau em nhất định sẽ chờ anh.”
Kỷ Vân Triển cười rất rạng rỡ, cuối cùng một lần gắng sức nhéo tay Tả Phán Tình một cái, động tác đơn giản này động đến miệng vết thương, tựa như trái tim anh lúc này, đau đớn vô cùng: “Về sau, em đừng tới thăm anh nữa.”
“Vân Triển?”
“Anh không muốn Cố Học Văn hiểu lầm.” Kỷ Vân Triển thật ra đã thấy bóng dáng cao lớn của Cố Học Văn vừa rồi chợt xẹt qua ngoài phòng bệnh. Nội tâm thật ra rất không nỡ nhưng anh biết đây là lúc phải buông tay: “Em đi đi. Phán Tình, em phải hạnh phúc đấy.”
“Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Em chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
“Tạm biệt.” Kỷ Vân Triển buông lỏng tay ra, ý bảo cô có thể rời khỏi. Tả Phán Tình đứng lên. Nhìn Kỷ Vân Triển. Trong đầu hiểu được bọn họ sẽ không thể quay về như trước kia.
Xoay người, rời xa, chẳng chút do dự.
Ra cửa, nước mắt vẫn không kiềm chế được muốn rơi xuống. Lúc này chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt cô.