Bên ngoài ba mẹ Kỷ Vân Triển cũng muốn ngăn cản nhưng chậm một bước đành phải nhìn Cố Học Văn đi vào trong. Hai người không biết Cố Học Văn muốn làm gì nên trong một lúc họ nhìn anh vô cùng căng thẳng.
Cố Học Văn đến gần Kỷ Vân Triển, bác sĩ bị anh dọa giật mình, lại bị bởi ánh mắt anh làm cho khúm núm, trong đó có hai bác sĩ lùi ra từng bước, để anh đến bên giường.
Cố Học Văn đi tới đứng yên lặng trước giường bệnh, nhìn Kỷ Vân Triển nằm bất động trên giường. Anh tiến lên, dùng sức nắm tay anh ấy, nghiêng người, cúi xuống bên tai anh ấy.
“Kỷ Vân Triển, tôi biết anh yêu Phán Tình, rất yêu. Anh vì cứu cô ấy mà ngay cả tính mệnh cũng chẳng màng. Nhưng nếu anh đã yêu cô ấy như vậy, sao lại nhẫn tâm để cô ấy sống mà phải ân hận cả đời?”
“Nếu anh mất đi, Phán Tình sẽ đau lòng, khổ sở lắm? Anh muốn cô ấy sau này phải đối mặt với cuộc đời thế nào đây?”
Lúc này sóng điện tâm đồ lại dao động nhanh bất thường. Bác sĩ muốn tiến tới cấp cứu. Nhưng Cố Học Văn ngăn cản.
“Anh vì cô ấy mà hi sinh tính mạng. Anh bảo nửa đời sau của cô ấy hạnh phúc ra sao? Đây là tình yêu của anh đối với cô ấy à? Để cô phải ôm nỗi ân hận với anh. Suốt đời sống với trong sự ám ảnh là anh vì cô ấy mà chết phải không?”
Sóng điện tâm đồ lúc này nhảy nhanh hơn. Cố Học Văn thở sâu, nói thêm một câu cuối cùng: “Tôi bái phục anh. Tôi trao tình bằng hữu này cho anh. Nhưng Phán Tình, tôi tuyệt đối không cho phép. Cô ấy là vợ tôi. Tôi muốn cô ấy hạnh phúc. Tôi càng mong hạnh phúc của cô ấy là do tôi mang lại. Hy vọng anh có thể hiểu được.”
“Nếu anh thật sự yêu cô ấy, xin anh tiếp tục cố gắng sống. Đừng để cô ấy sống ân hận cả đời.”
Lời cần nói, anh đã nói xong, Cố Học Văn buông tay, ý bảo bác sĩ có thể tiến hành cấp cứu.
Anh xoay người, rời khỏi phòng hồi sức. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của song thân Kỷ Vân Triển, đôi mắt anh sắc bén như chim ưng. Ánh mắt ấy khiến mẹ Kỷ Vân Triển bất giác rụt cổ, cơ thể run rẩy một hồi.
Cố Học Văn cũng không muốn nhiều lời. Ba mẹ Kỷ Vân Triển vĩnh viễn sẽ không biết chính định kiến của bọn họ đã làm con trai mình bất hạnh, vừa khiến con họ thống khổ nhiều thế nào?
Hoặc họ hiểu rõ nhưng khăng khăng không chấp nhận?
Nhưng đó cũng không phải vấn đề anh muốn quan tâm.
Nửa giờ sau, tất cả số liệu của Kỷ Vân Triển có chiều hướng cân bằng trở lại. Cả người đều ổn định. Cố Học Văn thở phào. Trở lại phòng bệnh Tả Phán Tình thông báo tin tức này cho cô.
“Thật sao?” Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá.”
Kỷ Vân Triển không có việc gì. Cô tin anh nhất định tỉnh lại.
“Ừ.”
“Tốt quá.” Cố Học Mai cũng cười theo, hai ngày nay mọi người thật đúng là đã chịu muôn phần kich động rồi. Có thể so được với cả một đợt chiến dịch luôn ấy chứ.
“Phải. Tốt quá.” Tả Phán Tình thật sự rất vui vẻ.
“Em chú ý nghỉ ngơi.” Cố Học Văn không muốn cô quá mệt mỏi: “Thân thể em còn chưa khỏe đâu, tay cũng bị thương nữa, nằm xuống nào.”
“Em không sao.” Trên tay chỉ là vết thương nhỏ, giống như trầy da thôi, nhìn thì dài chứ thật ra không sâu.
“Vẫn nên chú ý nghỉ ngơi một chút.” Cố Học Mai thấy Tả Phán Tình mấy ngày nay cũng đủ mệt rồi: “Nếu em xảy ra chuyện, Học Văn lại hồi hộp.”
“Em đâu có ạ.” Tả Phán Tình thật ra không thích ở bệnh viện: “Hôm nay là Giáng sinh. Chị nói với bác sĩ là em muốn xuất viện.”
“Xuất viện?” Cố Học Văn nhíu mày: “Bây giờ em không thể xuất viện?”
“Không có gì là có thể hay không thể.” Tả Phán Tình làm một cái mặt quỷ: “Em thật sự không sao mà, là bác sĩ lo lắng quá thôi. Em không thích nằm viện đâu, ngày mai là Giáng Sinh. Em cũng không muốn ở lại bệnh việc trong ngày lễ.”
“Người ngoại quốc mới thích Giáng Sinh, người Trung Quốc không tập trung náo nhiệt lắm đâu.” Cố Học Văn phản đối. Tả Phán Tình đã xốc chăn xuống giường.
“Mặc dù em không phải người ngoại quốc, nhưng em thích cảnh tụ tập náo nhiệt này.”
Lôi kéo tay Cố Học Mai, sắc mặt Tả Phán Tình cười ngọt ngào: “Chị, chị cũng không muốn ngày lễ còn ở trong bệnh viện với em đúng không? Chi bằng chúng ta về nhà đi. Thật ra tĩnh dượng tại nhà cũng được mà.”
“Ừ.” Cố Học Mai nhìn nét mặt không đồng tình của Cố Học Văn: “Phán Tình muốn xuất viện, hay em cứ để em ấy xuất viện đi, dù sao cũng không có việc gì to tát, về nhà chăm sóc cô ấy cũng thế thôi.”
“Vậy được rồi. Em đi làm thủ tục xuất viện.”
Cố Học Văn làm xong thủ tục, khi quay về đã không thấy Tả Phán Tình, Cố Học Mai chỉ chỉ trên lầu: “Em ấy nói đi thăm Kỷ Vân Triển.”
Cố Học Văn trầm mặc, sắc mặt có phần ngưng trọng. Cố Học Mai đẩy xe lăn tới: “Em không lên xem sao?”
“Không cần.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em tin cô ấy.”
Câu trả lời này khiến Cố Học Mai thoáng sửng sốt: “Em không sợ?”
“Sợ?”
Cố Học Văn trầm mặc, nghĩ đến câu lúc trước Tả Phán Tình đã hỏi, ‘Anh nói sự thật với em không sợ em sẽ lại ở bên Kỷ Vân Triển sao?’
Anh quả thật sợ, người liều mạng vì tình yêu với Tả Phán Tình chỉ có Kỷ Vân Triển.
Huống chi trước đây bọn họ đã bên nhau ba năm, mà anh với Tả Phán Tình chỉ mới mấy tháng.
Nhưng anh sẽ cố gắng. Trước kia thực hiện bổn phận không tốt, về sau sẽ bồi đắp thêm.
Anh cũng chỉ có thể đam đoan với Tả Phán Tình thế thôi.
“Lo thật đấy, chị phải đi xem sao.”
Cố Học Mai không phải không tin Tả Phán Tình, nhưng cô cũng là phụ nữ, cô tin không có người phụ nữ nào có thể thờ ơ đối mặt với một người đàn ông yêu mình như sinh mạng.
“Không được.” Cố Học Văn lắc đầu: “Chúng ta ở đây chờ cô ấy, em tin cô ấy sẽ xuống đây nhanh thôi.”
Cố Học Mai hơi kinh ngạc, tín nhiệm như vậy khiến cô nhất thời không biết trả lời sao. Trong đầu lại hiện lên gương mặt của Đỗ Lợi Tân, đã hai ngày chưa liên lạc với anh. Mà anh cũng chẳng gọi điện cho cô.
Lúc này, anh thật sự định từ bỏ sao?
Cô không biết, cô chỉ thấy nếu Đỗ Lợi Tân từ bỏ, cô sẽ khó chịu, nếu anh không bỏ cuộc, cô lại bối rối.
Trong tâm tình rối rắm này cô bỗng nhiên rất khâm phục Cố Học Văn. Tin tưởng Tả Phán Tình thế này thật sự làm cô rất bất ngờ.
Cửa phòng bệnh mở ra, Tả Phán Tình đã trở lại, con mắt hơi đỏ. Thấy Cố Học Văn đang đợi mình, cô mỉm cười với anh.
“Đi thôi. Chúng ta về nhà.”
Cố Học Văn nhìn cô, thấy được trong mắt cô có chút cảm động, bối rối còn có một số cảm xúc khác nhưng anh nhìn không ra là gì. Muốn nói gì đó, lại tiến lên ôm thắt lưng của cô: “Đi thôi.”
“Ừ.” Tả Phán Tình khước từ cái ôm của anh, tỏ ý bảo anh đẩy xe cho Cố Học Mai.
Ba người cùng trở về nhà.
Cố Học Mai hơi mệt, từ ngày hôm qua tới giờ, cô cũng chưa ngủ đủ, vừa về nhà trọ liền đi ngủ ngay.
Tả Phán Tình trở lại phòng mình, cô cũng mệt mỏi, bước vào phòng tắm, tháo lớp băng gạc trên tay, tắm qua loa một cái. Lúc đi ra thay quần áo rộng mặc ở nhà định nằm lên giường.
Cố Học Văn cầm máy sấy tóc đến, gương mặt anh đầy vẻ bất mãn: “Em chưa lau khô tóc đã ngủ không sợ về sau bị phong thấp à.”
“Làm gì nghiêm trọng như vậy?” Tả Phán Tình không tin chuyện đó, nhưng Cố Học Văn kéo cô vào ngực mình, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Làn hơi rất ấm thổi vào người vô cùng dễ chịu. Mắt của cô khép hờ, buồn ngủ. Cô nhắm mắt lại, có phần uể oải.
Tóc lúc này cũng đã gần khô. Cố Học Văn tắt máy sấy và đặt qua một bên, nhìn bộ dáng Tả Phán Tình nhắm mắt hưởng thụ, anh vươn tay đỡ cô nằm lên giường.
“Buồn ngủ hả?”
“Uhm.” Lúc đầu khi trở về thì không thấy nhưng hiện tại cô thật sự muốn ngủ
Nhìn cô chẳng thèm mở mắt, Cố Học Văn kéo cô vào lòng, khẽ hôn lên gương mặt cô. Kề tai cô nói.
“Em đi thăm anh ta?”
“Hum?”
“Em đã nói gì mà lúc quay lại khó chịu như vậy?” Cố Học Văn không muốn tọc mạch nhưng anh thật sự rất muốn biết Tả Phán Tình đã nói gì với Kỷ Vân Triển.
Đôi mắt vốn đang nhắm của Tả Phán Tình bỗng chốc mở ra, đối diện với ánh mắt của Cố Học Văn, cặp mắt trong veo nhiễm vài phần mê muội: “Anh không tin em?”
“Không phải.” Cố Học Văn ôm thắt lưng của cô không buông, gương mặt cương nghị hết sức ngưng trọng.
“Anh tin em, nhưng anh không muốn em quá khó chịu.”
Nhìn Tả Phán Tình trầm mặc, giọng nói bỗng nhiên cương quyết: “Anh nói cho em biết, anh sẽ không buông tay, dứt khoát không.”
Anh sẽ không tặng Tả Phán Tình cho Kỷ Vân Triển, nhất định không.
Tả Phán Tình mím chặt môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có vẻ hơi bất đắc dĩ, vươn tay ôm cổ Cố Học Văn, có một số việc không biết phải nói thế nào.
Ban nãy cô thăm Kỷ Vân Triển, y tá nói Kỷ Vân Triển đã không sao rồi. Vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Tuy rằng lúc trước đã nghe Cố Học Văn nói một lần, nhưng nghe bác sĩ khẳng định lần nữa, thật sự khiến cô thở phào.
Cô muốn nói riêng với Kỷ Vân Triển rằng hôm khác cô lại tới thăm anh thì bị mẹ anh ngăn cản.
“Cô Tả, coi như tôi cầu xin cô được chưa? Chuyện năm năm trước là lỗi của bà già này, là tôi mượn cớ té bị thương lôi kéo không cho Vân Triển đi tìm cô, cũng là tôi bắt nó xuất ngoại. Cô muốn trách, muốn hận thì hận tôi đây này. Vân Triển vô tội. Cô buông tha cho nó được không? Cách xa nó một chút, đừng cho nó khả năng hy vọng. Tôi cầu xin cô.”
Lời nói của mẹ anh còn văng vẳng bên tai, Tả Phán Tình không biết trả lời sao. Nhìn Kỷ Vân Triển trong phòng bệnh.
Năm năm trước, anh đấu tranh với ba mẹ vì mình. Năm năm sau anh dùng tính mạng bảo vệ mình.
Bất luận là năm năm trước, hay năm năm sau, rõ ràng đều là cô nợ Kỷ Vân Triển.
May mắn là anh không sao, cho dù trong lòng Tả Phán Tình hiểu rõ rằng suốt đời cô sẽ không vui vẻ, cũng không hạnh phúc.
Cách tấm kính trong suốt của phòng hồi sức, cô im lặng nhìn Kỷ Vân Triển.
Vân Triển, nếu có kiếp sau, em sẽ trả nợ anh. Đời này em nhất định phải phụ anh rồi. Anh tìm người phụ nữ khác tốt hơn đi. Đừng nhớ em nữa.
Rời khỏi cửa phòng hồi sức, tâm tình lại chẳng vui vẻ nỗi.
Nếu trước kia, Kỷ Vân Triển chịu liên lạc với cô, nếu trước kia anh sẵn sàng nói cho cô biết nguyên nhân anh ra đi thì cô sẽ chờ anh. Nhất định chờ.
Nhưng chuyện trên thế gian không có nếu như.
Cái nắm tay trên eo cô siết chặt một chút, Tả Phán Tình cảm thấy hơi không thở nổi, đối diện với ánh mắt Cố Học Văn, cô lắc đầu: “Cố Học Văn, buông em ra, em muốn nghỉ ngơi.”
“Phán Tình?” Cô sẽ không bị Kỷ Vân Triển lay động mà muốn nối lại tình xưa với anh ta đấy chứ?